Tìm Trăng Đáy Nước


Mạc Anh Khôi nhanh chóng nhận ra thái độ của Lý Minh Trí đối với Uyển Nhi, cũng nhìn thấy sự bối rối của cô.

Anh chào Lý Minh Trí và Nguyễn Nguyễn Tú Văn, khẽ vòng tay qua vai Uyển Nhi, đưa Uyển Nhi đi tới bàn khác.

Uyển Nhi như trút được gánh nặng, khẽ chào Tú Văn, rồi khẽ nhìn Lý Minh Trí chào anh.

Anh vẫn không nói gì, dùng ánh mắt rực lửa đáp lời cô.

Uyển Nhi thoáng rùng mình, quay qua tạm biệt An Nhiên, vội rời đi cùng Mạc Anh Khôi.Đi cách xa bàn của họ, thấy Uyển Nhi không được thoải mái, Mạc Anh Khôi tế nhị đề nghị:“Nếu em không thích thì giờ mình gọi hẹn Chân Lý ở chỗ khác.

Chắc cô ấy đang trên đường tới.”Uyển Nhi liền gật đầu.

Ngồi ở đây, cô bị áp lực của Lý Minh Trí làm cho ngạt thở.Hôm nay ba người hẹn gặp, Chân Lý một hai đòi ngồi ở trung tâm của trung tâm, chọn khách sạn Caravelle này, cô ấy bận nên đến sau.


Mạc Anh Khôi đến đón Uyển Nhi, không ngờ vừa bước vô cửa đã gặp mặt Lý Minh Trí.

Vốn hôm nay Mạc Anh Khôi và Trần Chân Lý hẹn bồi bổ cho Uyển Nhi, nói cô dạo này trông xanh xao quá.

Uyển Nhi cũng muốn ra ngoài cho thoải mái, liền đồng ý.

Khi đi, cô cố gạt bỏ mọi chuyện, để cho không khí vui vẻ, thì cuộc chạm mặt vừa rồi, rút đi hết sinh lực của cô.Lâu nay không gặp Lý Minh Trí, cô cố gắng không nghĩ về anh, nhưng hình ảnh anh vẫn chập chờn trong mơ, đặc biệt là vòng ôm của anh, nụ hôn của anh, cả nụ cười ánh mắt của anh nữa.

Mỗi lần dạy An Nhiên học, hay những lúc trở về nhà anh, vừa bước vào cổng, cô vô thức dõi tìm bóng dáng của anh, trái tim cứ hồi hộp, nửa muốn gặp nửa không.

Rồi buồn bã thất vọng khi mãi không nhìn thấy.

Uyển Nhi đâu biết rằng Lý Minh Trí cũng có tâm trạng như cô, anh muốn đi về trễ để tránh mặt cô, cuối cùng vẫn về trước giờ cô dạy xong, đứng ở một góc khuất, lặng nhìn thân ảnh của cô.Lúc nãy nhìn Lý Minh Trí thư thái bên người đẹp, trái tim cô như có ai đâm một nhát vào, rất đau.

Trước giờ ai cũng nói anh đào hoa, chung quanh toàn phụ nữ giỏi giang xinh đẹp, nhưng thời gian tiếp xúc với anh, nhận được sự quan tâm ân cần của anh, cô không tin điều đó.

Cô xót xa cảm thán: “Lòng dạ đàn ông, đổi thay quá chóng vánh.”Trên đường đi, Uyển Nhi hỏi Mạc Anh Khôi: “Cô gái lúc nãy là Nguyễn Nguyễn Tú Văn sao?”“Đúng vậy, em biết cô ấy sao?” Mạc Anh Khôi hỏi lại Uyển Nhi.“Không biết, nhưng em học chung với anh trai cô ấy, có nghe nhắc đến tên cô ấy một lần.

Xinh đẹp, tài năng, xuất thân tốt, quả thật là hoàn mỹ.” Uyển Nhi cất tiếng, không biết là đang trả lời Mạc Anh Khôi hay nói với chính mình.“Em cũng tài năng, xinh đẹp đâu kém, phần xuất thân thì không tính vô, bây giờ ai để ý đến chuyện thân thế.

Mỗi người mỗi vẻ, sao vừa gặp cô ta, em lại tự ti như thế, không giống Uyển Nhi đầu đội trời chân đạp đất chút nào.” Mạc Anh Khôi vừa nói vừa trêu.

Anh đâu biết rằng, trong chuyện tình cảm, con người ta trở nên yếu đuối, lo được lo mất, so sánh vu vơ.

Uyển Nhi đang rơi vào trạng thái đó.Chợt nhớ ra thái độ kỳ lạ của Lý Minh Trí, anh hỏi tiếp:“Em và Lý Minh Trí xảy ra chuyện gì sao?”Nếu để Mạc Anh Khôi và Trần Chân Lý biết được chuyện xảy ra giữa cô và Lý Minh Trí, họ sẽ lo lắng.


Nên Uyển Nhi chỉ cười đáp: “Lý Minh Trí là ông chủ lạnh lùng xa cách, trước giờ em gặp anh ta vẫn áp lực như thế.”Mắt Mạc Anh Khôi ánh lên tia nghi ngờ, nhưng Uyển Nhi không muốn nói, anh cũng không hỏi thêm.

“Nếu có chuyện gì thì nói cho anh và Chân Lý biết để bàn luận và hỗ trợ em, biết không?”“Dạ, em biết mà.” Uyển Nhi lấy lại tinh thần, cho Mạc Anh Khôi yên tâm.***Uyển Nhi đi khỏi, tâm trạng của Lý Minh Trí cũng đi theo cô.

Trong lòng anh vô cùng khó chịu.

Từ lúc bước đến bàn, Uyển Nhi không thèm liếc nhìn anh một cái, ra sức lảng tránh anh, mặc cho anh không rời mắt khỏi cô.

Đi với Mạc Anh Khôi, khiến cô kiêng dè anh vậy sao? Đến lúc rời khỏi, cánh tay Mạc Anh Khôi choàng qua vai Uyển Nhi, khiến Lý Minh Trí cảm thấy như có ngọn lửa ở trong lòng.

Hai người họ, đâu cần diễn cảnh tình cảm trước mặt anh như thế, để chế nhạo anh sao? “Uyển Nhi, bây giờ thì cô hay rồi, vui vẻ hẹn hò với người khác, có để ý gì đến tâm trạng của tôi không?”Trong đầu toàn là hình ảnh của Uyển Nhi và Mạc Anh Khôi.

Lý Minh Trí không để tâm đến những vấn đề Nguyễn Nguyễn Tú Văn nói, cứ đăm chiêu nhìn xa xăm.

Anh không nghe cũng không biết Tú Văn đang nói chuyện gì với anh.

Tú Văn hỏi mấy lần, Lý Minh Trí mới giật mình.“Anh xem vấn đề này sẽ chốt phương án nào?” Tú Văn ngước nhìn Lý Minh Trí chờ đợi câu trả lời.Lúc này anh mới thoát khỏi những hình ảnh đang tràn ngập trong đầu, nhìn vào gương mặt Tú Văn: “Em nói phương án nào?”“Anh sao thế? Không giống tác phong của anh chút nào?” Tú Văn mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đây là người nổi tiếng trầm tĩnh, làm việc nhanh gọn.


Sao hôm nay lại lơ đễnh như thế, chẳng lẽ là vì cuộc gặp vừa rồi?“Anh có chuyện gì với cô giáo Ngô Uyển Nhi sao?” Tú Văn thẳng thắn hỏi, cô không thích vòng vo.

Cũng muốn xác định rõ tình cảm của Lý Minh Trí.

Chung quang cô không thiếu đàn ông tài giỏi, cô không muốn vướng chân vào cái cây đã có chủ, càng không muốn hạ thấp mình mà tranh giành với ai, dù trong lòng thầm mến anh từ lâu.“Cô ấy là cô giáo của An Nhiên.

Anh thì có thể có chuyện gì với cô ấy được.” Lý Minh Trí lên tiếng phản bác, không phải trả lời cho Tú Văn, mà là khẳng định với chính mình.“À, ra là vậy” Tú Văn cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều.

Trước giờ cô luôn tự tin vào bản thân, từ ngoại hình, trí tuệ, tài năng cộng thêm gia cảnh.

Cô là điểm nhắm đến của không ít gia tộc có tiếng trong Nam lẫn ngoài Bắc.

Vậy mà hôm nay, nhìn thấy Ngô Uyển Nhi, thấy được thái độ thất thần của Lý Minh Trí với cô ấy, Tú Văn có một chút lo lắng, “Trái tim người đàn ông này, rốt cuộc có trao cho cô ấy chưa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui