Điện thoại trong túi xách Uyển Nhi đổ chuông, phá không gian im ắng.
Ban đầu Lý Minh Trí không để ý, sau thấy đổ chuông mấy lần, chắc người bên kia đang nóng ruột tìm Uyển Nhi.
Không hiểu sao anh bước đến, lấy điện thoại bấm nghe.
Chưa kịp lên tiếng thì một giọng nữ vang lên:“Ngô Uyển Nhi, chị làm gì mà mãi không bắt máy vậy, làm em lo quá.
Mạc Anh Khôi chuyển cho em mấy tấm hình chị gửi, em đang phân tích.
Chị có tìm thêm được thông tin gì không?”Lòng Lý Minh Trí vừa ấm lên, giờ nghe được câu nói này lại như tro lạnh.
Thấy chị giúp việc bước vào, Lý Minh Trí làm dấu bảo chị ấy nghe máy giúp Uyển Nhi:“Alo, cô Uyển Nhi đang bệnh, giờ cô ấy không nghe máy được.”“A, Ồ… Chị ấy bị sao vậy, có nặng lắm không chị?” Trần Chân Lý bên kia đầu dây lo lắng hỏi.“Cô ấy bị sốt, bác sĩ đã khám.
Không sao đâu.” Chị giúp việc không biết người đang nói chuyện với mình có quan hệ gì với Uyển Nhi, nghĩ lại đã có cậu chủ ở đây, chỉ nói vắn tắt tình hình của Uyển Nhi cho người đang gọi điện nắm.“Vậy nhờ chị chăm sóc chị ấy.
Có gì tôi gọi lại sau.
Chào chị.” Trần Chân Lý cúp máy, kiểm tra lại xem lúc nãy mình cho nói gì lỡ lời.
Chắc không vấn đề gì, nói chung chung vậy, làm sao chị kia hiểu.
Cô không biết rằng người nghe câu nói của cô là Lý Minh Trí, đã hiểu rõ cô muốn nói cái gì.Lý Minh Trí lúc này cảm thấy không còn sức mà giận, anh chỉ quá thất vọng mà thôi.
Tối hôm qua sau khi nói ra mấy lời tổn thương Uyển Nhi, thấy cô ôm mặt chạy ra khỏi phòng, rồi co ro ôm lấy người trong bóng tối, đến hôm nay thì đổ bệnh, lòng anh xót xa, áy náy, tự vấn có phải mình đã trách lầm cô.
Thực tế cho thấy, anh không lầm chút nào, Uyển Nhi không chỉ có một Mạc Anh Khôi đứng sau, mà còn có thêm nhiều người hỗ trợ nữa, thật quá tỉ mỉ.“Ngô Uyển Nhi, cô lại bày trò khổ nhục kế khiến tôi xót thương mà bỏ qua phải không? Cô thật biết nắm bắt tâm lý người khác, còn cao tay hơn tôi tưởng nhiều đó.”Đấm mạnh vào tường, Lý Minh Trí chán nản rời khỏi phòng Uyển Nhi, trở về nhà chính.
Anh nhảy xuống hồ vẫy vùng cho tan bớt những phiền muộn chất chứa trong lòng.
Ngâm mình trong nước hơn hai tiếng đồng hồ, Lý Minh Trí bình tâm trở lại, rời khỏi hồ, trở về phòng.Xế chiều Lê Đăng Khoa đưa An Nhiên và cô Năm về.
Vừa đến cửa, An Nhiên ôm ba chào xong, liền hỏi anh: “Cô Uyển Nhi đâu rồi ba.
Cô ở bên nhà phải không? Để con sang thăm cô ấy.
Con có quà cho ba và cô Uyển Nhi nè.”Nhìn con như vậy, Lý Minh Trí thấy đau lòng, càng giận Uyển Nhi.
Con gái anh, đã xem Uyển Nhi như người nhà, sao cô có thể âm mưu toan tính gì với bé chứ?Anh trìu mến nhìn con gái nói: “Cô Uyển Nhi bị bệnh, dì Tư đang chăm cô ấy.
Con để cô Uyển Nhi yên tĩnh nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai con gặp cô ấy sau nhé.”An Nhiên nhất định không chịu, cuối cùng cô Năm phải dắt bé sang nhìn Uyển Nhi một chút mới chịu về phòng.
Lý Minh Trí chỉ biết bất lực chiều theo ý muốn của con gái.Đến tối, Uyển Nhi tỉnh dậy, chung quanh im ắng, khẽ trở mình định ngồi dậy thì thấy tay đang được truyền dịch.
Chưa biết đang xảy ra chuyện gì thì chị giúp việc vội bước đến, mừng rỡ: “Cô tỉnh rồi à.”Uyển Nhi mệt mỏi hỏi: “Em bị gì vậy, sao chị lại ở đây?”“Cô sốt cao, mê man.
Cậu chủ gọi điện báo tôi đến trông cô, còn có bác sĩ Hồ Hải Hoàng đến khám rồi truyền thuốc, truyền dịch cho cô.
Cô nằm từ xế trưa đến giờ.
May mà tỉnh lại, tôi lo quá.” Chị Tư thuật lại mọi việc.“Lúc chiều An Nhiên và cô Năm đi chơi về, có qua đây thăm cô.
Mà nhìn thấy cô chưa tỉnh nên về lại rồi.
Tội An Nhiên lo cho cô lắm.”Uyển Nhi nghe nhắc đến An Nhiên, trong lòng tràn ngập tình thương mến.
Chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu: “Lý Minh Trí không thăm mình sao.
Bây giờ có lẽ anh ấy không muốn nhìn mặt mình nữa.
Gọi bác sĩ đến khám, kêu chị Tư chăm sóc, như vậy đã là có tình có nghĩa lắm rồi.”“À, lúc bác sĩ Hoàng vừa khám xong, cậu chủ có qua thăm cô.
Lúc đó cô có điện thoại gọi đến, cậu chủ bảo tôi nghe máy dùm.
Tôi không biết ai chỉ nói là cô bị sốt.
Cô ấy có vẻ lo lắng.
Tí nữa cô kiểm tra điện thoại, xem có cần gọi lại không?” Tiếng chị Tư vang lên đều đều.Nghe nhắc đến Lý Minh Trí, trong lòng Uyển Nhi lại trào dâng cảm xúc.
Phải chăng anh ấy cũng giống như cô, giận thì giận mà thương thì vẫn thương sao?Thấy dịch truyền đã hết, chị Tư không biết làm sao, định chạy qua nhà gọi cậu chủ.
Uyển Nhi ngăn lại: “Để em tự làm, em nhìn y tá làm mấy lần, em biết làm.”Nói như vậy, nhưng Uyển Nhi vốn sợ kim, làm cho người khác còn đỡ, làm cho mình cứ run lẩy bẩy, mãi mới rút ra được, vì vậy mà máu chảy khá nhiều, doạ chị Tư sợ hãi: “Trời ơi, giờ sao cô?”Uyển Nhi thấy máu cũng sợ xanh mặt, may mà còn chút bình tĩnh nói chị Tư lấy bông băng đè chặt chỗ đang chảy máu.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng cũng yên ổn.
Cô dựa vào tường thở dốc.
Vừa sợ máu vừa sợ kim, vậy mà hôm nay, tự cô phải xử lý hết tất thảy.
Nếu là trước đây… Uyển Nhi lắc đầu, không dám nghĩ nữa.“Cô ăn chút cháo đi.
Cô Năm nấu mang sang, vẫn còn nóng.” Chị Tư ân cần đem cháo đến cho Uyển Nhi, cháo được cho vào bình giữ nhiệt, vẫn còn nóng hổi.Cô đắng miệng không muốn ăn, nhưng dưới sự thúc ép của chị Tư, đồng thời cô cũng tự động viên mình: “Cố ăn đi Uyển Nhi, chỉ còn lại ngươi thương lấy ngươi mà thôi.”Những ấm áp vừa xuất hiện chưa bao lâu đã vội tắt, Uyển Nhi nghĩ mà ứa nước mắt, vội húp cháo: “Cháo nóng quá làm chảy nước mắt luôn chị Tư à.”Uyển Nhi không muốn phiền chị Tư nên nói chị mình tự lo được.
Chị Tư hỏi Lý Minh Trí, anh cũng đồng ý, dặn cô Năm mang thức ăn cho cô.***Những ngày sau đó, An Nhiên ngoài giờ học thì ở suốt với Uyển Nhi, những lúc đó, cô Năm luôn ở cạnh.
Uyển Nhi hiểu là Lý Minh Trí đề phòng cô làm hại An Nhiên, nên căn dặn cô Năm trông coi bé.
Nghĩ tới chuyện mình bị coi thành người xấu xa như thế, sống mũi Uyển Nhi thấy cay cay, nhưng cô cố gắng không rơi nước mắt.“Cây ngay không sợ chết đứng.
Có một ngày Lý Minh Trí sẽ hiểu ra thôi.” Uyển Nhi tự nhủ với mình.Buổi tối cô sang nhà chính dạy An Nhiên học, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ khác là cô không chạm mặt Lý Minh Trí lần nào nữa.
“Vậy cũng tốt.
Gặp nhau rồi không biết cư xử với nhau như thế nào.”Dạy An Nhiên xong Uyển Nhi đi đánh đàn.
Từ khi về ở nhà Lý Minh Trí, buổi tối đi đàn, phần Lý Minh Trí đưa cô đi, hôm nào anh bận thì dặn tài xế đưa.
Giờ Uyển Nhi không ôm hy vọng được đối đãi như trước, cứ lặng lẽ tự mình đi về.
Có hôm trời mưa, cô mắc mưa ướt sũng.
Lý Minh Trí đứng trên lầu nhìn.
Nói không quan tâm là nói dối, anh vẫn trào dâng cảm xúc khi nhìn thấy Uyển Nhi, chỉ là cảm xúc phức tạp, thương ghét, yêu giận đan xen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...