Tìm Trăng Đáy Nước


Lý Minh Trí cứ ngồi thẫn thờ như vậy đến lúc nghe tiếng động bên phòng Uyển Nhi.

Anh như người chết đuối thấy được chiếc phao, đứng phắt dậy, đến cửa sổ nhìn về phía đó.

Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, khiến anh thở phào, thấy lòng bình yên trở lại.

Anh bước vội sang để gặp cô, như thể trễ một giây là cô sẽ đi mất.

Tuy tâm tình kích động, nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, không muốn hạ chiếc thang mình đã trót leo lên.“Ngô Uyển Nhi, cô phải có trách nhiệm với An Nhiên.

Hiện giờ bé chưa hết năm học, cô không được rời đi.

Hãy đối xử với An Nhiên như trước.

Cho đến khi tôi làm công tác tư tưởng với con bé xong, sẽ cho cô hay.” Lý Minh Trí chỉ biết dùng cách này để giữ cô ở lại, được ngày nào hay ngày đó.Uyển Nhi giương gương mặt phờ phạc vì sốt nhìn Lý Minh Trí.


Cô vẫn nhớ tối qua Lý Minh Trí sỉ nhục mình như thế nào.

Dù trong lòng lo lắng anh sẽ không để cô gần An Nhiên, nhưng cơn giận khiến cô không thể xuống nước với anh được, ngang bướng trả lời anh:“Em thương An Nhiên thật lòng, nên sẽ không có gì thay đổi trong việc đối xử với bé.

Anh tin hay không thì tuỳ anh.”Nhìn thần sắc của Uyển Nhi.

Gương mặt của cô tái nhợt, đôi mắt sưng húp, đỏ ửng, có lẽ đêm qua cô khóc suốt.

Lý Minh Trí giật mình, lo lắng định bước đến hỏi han, nhưng lý trí kịp kéo anh dừng lại.

Anh nén lòng cất giọng lạnh lùng đáp lời cô:“Được vậy thì tốt.”Nói rồi quay lưng đi ngay.

Anh sợ đứng thêm một lúc nữa, anh sẽ không kiềm chế được mà bước đến ôm lấy thân thể tiều tuỵ của cô.Lý Minh Trí về phòng, bấm số gọi cho người bạn là bác sĩ của gia đình anh, Hồ Hải Hoàng: “Phiền cậu đến nhà mình ngay nhé, có bệnh nhân cần khám gấp.”Cô Năm đi cùng An Nhiên chiều mới về, tình cảnh hiện giờ khiến anh không tiện chăm sóc Uyển Nhi.

Anh gọi chị giúp việc nhà, nói chị ấy đến sớm.

Khi Hải Hoàng đến thì chị ấy cũng vừa có mặt.“Chị dẫn bác sĩ sang khám cho cô Uyển Nhi nhé.

Và ở bên đó chăm sóc cho cô ấy luôn.

Trông cô ấy không ổn.” Lý Minh Trí phân phó.Chị giúp việc đã từng chăm sóc Uyển Nhi khi cô gặp tai nạn xe nằm viện lần trước, nên nhanh chóng gật đầu, đưa bác sĩ sang phòng của Uyển Nhi.Uyển Nhi suốt ngày hôm qua không ăn gì, cộng thêm tâm trạng bị khủng hoảng, sáng nay sốt cao mà vẫn cố gắng đi dạy.

Hiện giờ cô không gượng nổi, nằm mê man bất tỉnh.

Chị giúp việc đưa bác sĩ đến, cất tiếng gọi cô không nghe trả lời, bước vào phòng sờ trán thấy cô nóng như cục lửa, thì hốt hoảng.

May mà bác sĩ ở bên, khám cho Uyển Nhi, chích thuốc, truyền nước, dặn dò chị giúp việc những việc cần thiết.


Xong anh trở lại nhà chính, thấy Lý Minh Trí đang nhấp nhổm đứng đợi, vừa thấy Hải Hoàng, Lý Minh Trí lên tiếng hỏi đầy lo lắng:“Cô ấy sao rồi?”Hồ Hải Hoàng chưa vội trả lời anh mà cười cười trêu chọc: “Chưa bao giờ thấy cậu bất an như vậy? Lần trước cậu bệnh cô ấy cũng lo muốn khóc, lần này đến lượt cậu nhấp nhổm như đạp phải lửa.

Hai cô cậu đang yêu nhau sao?”Nghe Hải Hoàng kể lại cô ấy lo lắng cho mình, trái tim Lý Minh Trí như có dòng nước mát chảy qua, vui sướng nghĩ thầm: “Thì ra cô ấy vẫn thật lòng quan tâm đến mình.”Lý Minh Trí không trả lời anh bạn trước mặt, chỉ nói: “Cậu rảnh rỗi quá, quan tâm chuyện của mình.

Nói nhanh cho mình biết cô ấy bị làm sao?”“Cô ấy bị suy kiệt, cộng thêm tâm lý đang bất ổn.

Mình đã tiêm thuốc an thần, hạ sốt, truyền dinh dưỡng.

Chỉ cần hạ sốt là cô ấy tỉnh dậy ngay.

Mình đã dặn chị giúp việc của cậu lau người giúp cho cô ấy nhanh hạ sốt.” Hồ Hải Hoàng nói về tình trạng của Ngô Uyển Nhi cho Lý Minh Trí nắm.Rồi nhớ ra tình huống lần Lý Minh Trí bị sốt cách đây không lâu, anh thuật lại: “À, nhắc đến chuyện hạ sốt mình mới nhớ.

Lần trước cậu bị sốt vào ban đêm, trưa hôm sau mình đến nghe cô gái này nói lại là cậu sốt đến bốn mươi mốt độ.

Cô ấy phải lau người cho cậu suốt đêm và cho cậu uống thuốc hạ sốt mới đợi được đến lúc mình khám.

Lúc đó chỉ có mình cô ấy ở nhà chăm cậu, mà muốn lau người thì phải...” Hồ Hải Hoàng làm động tác cởi quần áo, nháy mắt trêu Lý Minh Trí:“Ái chà, mình thật muốn bệnh giống cậu quá đi.”Lý Minh Trí trợn mắt nhìn Hải Hoàng: “Cậu khám xong rồi thì về đi, chẳng phải cậu bận lắm sao.

Nếu cô ấy có vấn đề gì thì mình gọi cậu.”Hồ Hải Hoàng thấy Lý Minh Trí như vậy, biết tính bạn, không trêu chọc nữa, gương mặt treo đầy vẻ cười cợt, gật đầu ra về.Anh bạn vừa đi khỏi, Lý Minh Trí liền sang nhà khách xem tình hình Uyển Nhi.


Nghe tiếng động, chị giúp việc vội lên tiếng:“Tôi đang lau người cho cô ấy.

Cậu ngồi ngoài phòng khách đợi chút nha.”Lý Minh Trí ngồi ngoài, mắt cứ lo lắng hướng vào trong.

Vừa nhìn thấy chị giúp việc bước ra, anh nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Cô ấy giảm sốt chưa?”“Dạ tôi lau người cho cô ấy nãy giờ, cộng thêm bác sĩ truyền nước, vô thuốc, cô ấy mới bớt một chút, còn phải lau người liên tục đến khi hạ sốt.

Cậu chủ vào thăm cô ấy chút đi, rồi tôi làm tiếp.” Chị giúp việc biết Lý Minh Trí lo lắng cho Uyển Nhi, nên bước ra ngoài cho anh vào thăm.“May mà lúc nãy cậu gọi bác sĩ và tôi đến, chứ một mình cô ấy bệnh ngất xỉu bên này, lỡ không phát hiện, thật không biết ra sao.” Chị ấy nói thêm một câu, làm Lý Minh Trí cảm thấy áy náy với Uyển Nhi.Bước vào phòng, nhìn Uyển Nhi tái nhợt, nằm im thin thít.

Đôi mi dài cong vút, bình thường sinh động như cánh bướm bay lượn, giờ im lìm không có sức sống.

Cảm giác thương xót cô chiếm lấy tâm trí anh.

Anh đưa tay khẽ vuốt lên đôi má nóng hầm hập của cô: “Uyển Nhi, là anh nóng giận quá khiến em sợ.

Em mau khoẻ lại nhé!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui