Ngô Uyển Nhi chạy về phòng, ngồi xuống ghế sofa, thẫn thờ như người mất hồn.
Cô cứ ngồi như vậy cho đến lúc xung quanh tràn ngập bóng tối.
Uyển Nhi co người ôm lấy cơ thể của mình, cô thấy lạnh lẽo quá, một nỗi lạnh lẽo đến từ trong xương tuỷ.
Tình cảm của cô, trái tim của cô, tấm lòng của cô, đã bị Lý Minh Trí chà đạp như thế.“Dương Phước An, em phải làm sao đây?” Uyển Nhi chỉ biết gọi tên chị ấy để bám víu, như chiếc phao cứu sinh, để tiếp sức cho cô đối mặt với cơn thịnh nộ của Lý Minh Trí, để có dũng khí bước qua ngày u ám sắp tới.Sau khi Uyển Nhi ra khỏi phòng, Lý Minh Trí cứ đứng ở đó mãi.
Trái tim của anh đau đớn vô cùng.
Tối qua khi lên kế hoạch cho ngày hôm nay, anh đã nhờ Lê Đăng Khoa đưa An Nhiên và cô Năm về quê anh ấy chơi, để anh có thời gian và không gian đối mặt với Uyển Nhi, để nếu suy đoán của anh là thật, thì tránh để An Nhiên nghe thấy.
Lúc hai cô cháu được tài xế đưa đi xong, anh ra quán cà phê gần nhà ngồi, mắt nhìn vô camera trong điện thoại, lòng thầm mong Uyển Nhi đừng xuất hiện ở thư phòng của anh.
Nhưng cô vẫn đi đến đó, lục tìm tỉ mỉ.
Lý Minh Trí nghe tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Đến trưa, không còn tâm trạng để nhìn được nữa, anh trở về nhà, bước lên thư phòng.
Uyển Nhi vì quá chú tâm nên không biết anh vào, anh cứ đứng ở cửa thư phòng mãi, không biết mình nên làm gì, cho đến khi Uyển Nhi phát hiện ra sự có mặt của anh.Lý Minh Trí không biết vừa nãy mình đã nói những gì, chỉ biết khi thấy Uyển Nhi ôm mặt, lảo đảo chạy ra khỏi thư phòng, trái tim anh như bị ai bóp chặt.
Ngồi một lúc, anh xuống quầy bar tìm rượu uống.
Lý Minh Trí ít khi uống rượu, nhưng hôm nay, anh thật muốn mượn rượu để say, để quên đi những chuyện đã xảy ra.
Thật lạ là càng uống càng tỉnh.
Trời đã tối từ lúc nào, chung quanh anh bóng tối tràn ngập, anh bước lên phòng ngủ, kéo rèm nhìn về phía nhà khách.
Nơi đó cũng đang ngập chìm trong bóng tối, dưới ánh trăng khuyết mờ ảo, thân ảnh của cô gầy yếu, co ro hai tay ôm lấy chân, đầu vùi vào giữa hai gối, như một linh hồn đang mất đi sự sống.
Tim anh nhói đau, niềm thương cảm xen lẫn căm giận cứ dày vò anh, khiến anh mệt mỏi.Hai người, cùng chìm trong bóng tối của đêm, chỉ cách nhau một khoảng tường, mà như xa diệu vợi.Lý Minh Trí vì uống nhiều rượu, hơi men giúp anh chìm vào giấc ngủ.
Còn Uyển Nhi, cô không biết mình đã ngủ như thế nào, vào lúc nào.
Chỉ biết sáng hôm sau, khi những tia nắng vờn trên mặt, cô mới biết mình vừa tỉnh giấc.
Nhớ lại những chuyện ngày hôm qua, như một cơn ác mộng.
Đầu cô đau nhức, sờ thấy nóng ran, cổ họng đau rát.
Cô nghĩ mình bị bệnh.
Nhưng lần này, sẽ không ai quan tâm cô, cô chỉ có thể tự mình vượt qua nỗi đau thể xác và tâm hồn đến cùng một lúc này.Cô tỉ mỉ suy nghĩ lại những lời Lý Minh Trí nói, lòng tự tôn nhắc cô nên ra đi, nhưng lý trí níu cô ở lại.
Nếu ra đi, cô không còn cơ hội tìm hiểu về thân thế của Lý An Nhiên, và cô cũng không có cơ hội minh oan cho mình.
Có điều thái độ của Lý Minh Trí quyết liệt và tàn nhẫn như vậy, liệu cô còn cơ hội ở gần An Nhiên không?Đồng hồ báo bảy giờ ba mươi, đến giờ đi dạy vẽ cho thiếu nhi.
Uyển Nhi vội tìm viên sủi hạ sốt, uống tạm vào, chưa kịp ăn sáng vội ra khỏi nhà cho kịp giờ.Lý Minh Trí không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc thức dậy thấy đầu hơi đau, tối qua anh uống nhiều rượu quá.
Nhớ lại hình ảnh đau thương của Uyển Nhi tối qua, lòng Lý Minh Trí dâng lên niềm thương xót.
Vén rèm nhìn sang phòng Uyển Nhi, thấy im lìm, bỗng Lý Minh Trí hoảng hốt: “Có khi nào cô ấy bỏ đi rồi chăng?”Chưa kịp vệ sinh cá nhân, Lý Minh Trí để nguyên bộ đồ mặc từ tối qua, bước vội sang phòng Uyển Nhi.
Cửa ngoài khoá, rèm kéo kín, anh không nhìn thấy gì.
Cảm giác mất mát xâm chiếm lấy cơ thể.
So với nỗi đau bị lừa dối, thì nỗi buồn đánh mất cô khiến anh đau lòng không kém.
“Uyển Nhi, tôi không cho phép em rời đi như thế.”Lý Minh Trí mang tâm trạng nặng nề trở về phòng, chưa biết nên làm sao với Uyển Nhi, thì điện thoại reo, là Lê Đăng Khoa gọi đến:“Chào buổi sáng.
Cậu nói chuyện với Uyển Nhi chưa?”Lý Minh Trí không trả lời.
Lê Đăng Khoa thở dài chuyển đề tài: “An Nhiên chơi với con mình và mấy đứa cháu rất vui, chiều mình sẽ đưa bé và cô Năm về, cậu yêu tâm.”Lý Minh Trí cất giọng mệt mỏi nói: “Đã phiền cậu, cảm ơn nhiều.”“Khách sáo làm gì.
Mình gọi vì còn có chuyện.” Lê Đăng Khoa giờ mới nói vô chủ đề.“Hôm trước cậu kêu mình điều tra số xe, đó là xe của Mạc Anh Khôi.
Người này hiện là giám đốc một công ty trong lĩnh vực công nghệ.
Du học Nhật, về nước ba năm nay, tự thân lập nghiệp, tuy còn trẻ nhưng đã có những dấu ấn trong ngành.”“Hoàn cảnh tốt nhỉ.” Lý Minh Trí buông ra một câu bình luận.“Người này là bạn thanh mai trúc mã với Ngô Uyển Nhi.
Hiện họ vẫn thường xuyên gặp nhau.” Lê Đăng Khoa bổ sung.Nghe đến đây, lòng Lý Minh Trí trào dâng cảm giác tức giận, ghen tị.
Người đàn ông này, trẻ tuổi tài cao, lại có nhiều năm quen biết với Uyển Nhi như vậy, chẳng trách cô lại từ chối lời tỏ bày của anh.
Một người như vậy, nếu cùng Uyển Nhi lên kế hoạch làm hại An Nhiên, thật hết sức nguy hiểm.“Cậu còn điều tra được gì nữa không?” Lý Minh Trí hỏi, anh muốn biết tường tận về Uyển Nhi.“Mới vài ngày, mình chưa tra thêm được gì.
Khi nào có điều gì mới, mình sẽ báo cho cậu ngay.” Lê Đăng Khoa biết Lý Minh Trí đang sốt ruột.
Ở đầu bên kia điện thoại, anh thầm nghĩ: “Hai người xảy ra chuyện gì không biết, làm hại mình chạy sút vó thế này.”“Không còn gì nữa thì mình cúp máy đây.
Tạm biệt.” Lý Minh Trí tỏ ý không muốn nói chuyện nữa.“Vậy chào cậu.” Lê Đăng Khoa biết ý ngắt điện thoại, trả không gian yên tĩnh cho Lý Minh Trí.Lý Minh Trí thẫn thờ nhìn vô định vào không trung: “Uyển Nhi, anh làm sao mới nhìn thấu được em đây.” Lúc này đây, khi cơn giận đi qua, tâm trí anh chỉ còn lo lắng một điều là Uyển Nhi sẽ cùng Mạc Anh Khôi rời đi.
Ý nghĩ này bóp nghẹt con tim anh, khiến anh không thở nổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...