Tìm Trăng Đáy Nước


Sáng thứ Bảy, Uyển Nhi không ăn sáng cùng cả nhà Lý Minh Trí như mọi khi.

Vì trong lòng không thoải mái.

Cứ nghĩ đến việc cô sau lưng Lý Minh Trí lén lút làm những việc này, cô thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng biết làm sao được.Chín giờ, đoán là cả nhà đã đi khỏi, Uyển Nhi cầm chìa khoá, mở cửa nhà chính, bước vào.

Cô quan sát một chút rồi nhanh chân bước thẳng đến thư phòng Lý Minh Trí.

Cô tìm lại trong hộc tủ của bàn làm việc, hy vọng sẽ tìm thêm được gì.

Không có gì mới ngoài những hình ảnh lần trước đã thấy.

Tủ hồ sơ thì vẫn khoá.

Chỉ còn tủ sách.

Cô bắt ghế, tìm tỉ mỉ từng khu vực, mong sẽ tìm thấy gì đó.


Thật ra cô cũng không biết mình muốn tìm cái gì.

Là bằng chứng chứng minh Lý Minh Trí và Dương Phước An có quen biết, hay là giấy tờ xác minh thân phận của An Nhiên, hay chỉ tìm được gì hay nấy.Gần mười một giờ, cổ và tay vì ngước lên những tầng sách trên cao nên khá mỏi, cô tạm ngừng, định tìm phía dưới.

Vừa bước xuống ghế, nhắc sang chỗ khác, tầm mắt Uyển Nhi nhìn thấy Lý Minh Trí đang đứng ngay cửa phòng nhìn cô.

Bất ngờ, hoảng hốt, xấu hổ, lo sợ… Rất nhiều cảm xúc kéo đến cùng lúc, khiến Uyển Nhi đứng như trời trồng, mở to mắt nhìn Lý Minh Trí, đầu óc trống rỗng không biết phải làm sao đối mặt với anh.Ngược lại, Lý Minh Trí không biểu lộ thái độ gì cả.

Anh ung dung bước qua Uyển Nhi, đến bàn làm việc, ngồi vào ghế.

Lúc nay anh mới nhìn cô, cất tiếng hỏi: “Em muốn tìm gì sao? Sao không nói anh tìm cho?”Từ ngữ thì nghe rất bình thường, có vẻ quan tâm cô, nhưng giọng nói lạnh nhạt không chứa bất kỳ cảm xúc nào.

Lâu lắm rồi Lý Minh Trí không dùng thái độ này nói chuyện với Uyển Nhi, nên cô đã quên mất con người lạnh lùng trước kia của anh.

Giọng nói của anh dội vào tai Uyển Nhi, như sấm rền, khiến Uyển Nhi buốt óc, lại tựa như gió rét cắt vào da thịt, khiến cô run rẩy.“Em… Em…” Cô ấp úng mãi mà không nói thành lời.

Cô không quen làm chuyện lén lút, nên không có đủ kinh nghiệm để đối phó.Uyển Nhi muốn giải thích, mà thật ra không biết giải thích gì, chỉ không muốn anh hiểu nhầm là cô có ý đồ xấu.

Còn chưa biết nên mở lời thế nào, Lý Minh Trí lại lên tiếng, giọng xa cách như một người không liên quan:“Những thứ quan trọng tôi không để ở thư phòng.

Thật ngại đã làm em phí công tìm kiếm.”Nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, Uyển Nhi nghe tim mình đau nhói.

Cô biết anh đang hiểu lầm cô, như vậy chắc anh sẽ đau lòng lắm, vì đã đặt niềm tin và tình cảm cho cô nhiều như thế.Tiếng Lý Minh Trí lại vang lên: “Em có muốn hỏi tôi điều gì không?”Uyển Nhi nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì cứ nói sự thật.

Uyển Nhi mở điện thoại, lấy tấm hình Dương Phước An chụp lén anh trong bệnh viện, hỏi:“Đây có phải là anh không?”Lý Minh Trí nhìn tấm hình, thản nhiên nói:“Một tấm hình chụp không rõ mặt, không rõ bối cảnh? Em nghĩ là ai thì cũng được cả.”Uyển Nhi lắc đầu, chỉ rõ nốt ruồi son khó thấy dưới vành tai phải:“Em muốn tìm người đàn ông này.

Em khẳng định đây chính là anh.”Lý Minh Trí tiếp tục nhìn Uyển Nhi, ánh mắt không chứa tia cảm xúc nào, lạnh băng, xám xịt.

Cô đánh liều mang hình của Dương Phước An ra hỏi anh lần nữa:“Anh nói thật cho em biết, anh có biết người con gái này không?”Lý Minh Trí nhìn qua tấm hình, trong đầu anh nhớ lại hôm mùng Một Tết, ở chùa Uyển Nhi đã hỏi anh câu này rồi, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: “Thật là mất công chuẩn bị kỹ, khi bị bắt quả tang thì có chứng cớ ngoại phạm đem ra liền.”Anh nhìn cô một lúc, tia trào phúng hiện lên đuôi mắt, khẽ cười nhạt:“Tôi từ trước giờ đã tiếp xúc không biết bao nhiêu cô gái, em đem một tấm hình ra hỏi vậy là làm khó tôi rồi.”Lý Minh Trí rời khỏi ghế, tiến đến sát Uyển Nhi, cúi xuống nhìn vào mắt cô: “Hay em nói em vào thư phòng của tôi là để tìm hiểu về người này.

Hay em nói vì yêu tôi quá, vì ghen nên muốn tìm hiểu những người phụ nữ xung quanh tôi.”Nói đến đây, Lý Minh Trí gằn giọng: “Ngô Uyển Nhi, muốn mượn cớ thì cần thông minh một chút.”Uyển Nhi chưa biết trả lời thế nào.

Theo lời của Lý Minh Trí lẫn cô Năm và những tin tức điều tra được, đều nói là mẹ của Lý An Nhiên chính là chị Sương Mai, người đã qua đời lúc sinh ra bé.


Giờ cô lại nói với anh rằng cô nghi ngờ An Nhiên là đứa con lưu lạc của Dương Phước An, mà không biết rõ ràng câu chuyện giữa hai người họ, cũng không có bằng chứng, liệu có quá nực cười? Muốn tra ADN cũng không biết tra thế nào, vì di hài Dương Phước An đã hoả táng.

Người thân của cô ấy, không biết một ai, thì lấy gì mà so sánh.

Uyển Nhi thấy câu chuyện của mình đến mình còn khó tin thì làm sao đem ra giải thích cho Lý Minh Trí hiểu.Nhìn thấy Uyển Nhi cứ mượn lý do này lý do khác, cơn giận từ nãy giờ kiềm chế, bỗng nhiên kéo đến, anh mất khống chế nói:“Tôi thấy em diễn xuất rất giỏi, nhưng viết kịch bản thì kém quá.

Em bỏ nhiều công sức như vậy để lấy được lòng tin của tôi, tôi phải khen ngợi em vì điều đó.

Suýt chút nữa tôi đã tin là em thật lòng thật dạ đối với An Nhiên và tôi.

Hiện tôi đã biết cả rồi.

Em đừng tỏ ra thanh cao, cũng không cần đóng kịch nữa.”Uyển Nhi nhìn anh kinh ngạc, không ngờ anh lại nói như thế.

Cô đau đớn không nói nên lời.

Một câu phản bác cũng không thốt ra được, vì cô quá thất vọng.

Tình cảm của cô, tấm lòng của cô, vậy mà Lý Minh Trí lại cho rằng cô đang diễn kịch để lừa anh.

Vừa mới một giây trước thôi, cô còn nghĩ cho tâm trạng của anh, muốn lựa lời giải thích, một giây sau, lời nói của anh như một cơn sóng độc bủa vây lấy cô, làm cô ngạt thở.

Chỉ còn lại sự nghẹn ngào, đau đớn mà thôi.Uyển Nhi lại nghe tiếng Lý Minh Trí văng vẳng bên tai:“Tôi cảnh cáo cô tránh xa An Nhiên một chút.

Hiện An Nhiên quá thương yêu cô, nếu cô nghỉ ngay sẽ để lại cú sốc cho con bé.


Nhưng nếu cô gây chuyện gì không hay hoặc có ý đồ gì với con bé, tôi thề cô sẽ sống không bằng chết.”Lý Minh Trí thật sự tức giận đến mất lý trí.

Nếu là một người khác, anh không giận như vậy.

Bởi vì anh đã yêu cô nhiều như thế, còn dự định tiến xa hơn với cô, muốn cô trở thành mẹ của An Nhiên, muốn ba người trở thành một gia đình.

Lần đầu tiên, trái tim anh bị dày vò.

Rất đau! Cảm giác bị phản bội, bị dắt mũi khiến anh tức giận.

Và khi anh nghĩ đến những tình cảm của cô dành cho anh và An Nhiên chỉ là diễn trò, thì anh càng căm giận.Uyển Nhi càng nghe Lý Minh Trí nói thì càng đau khổ.

Nỗi sỉ nhục quá lớn.

Cô ôm mặt chạy ra khỏi phòng.

Nếu còn nghe anh nói, chắc cô sẽ chết vì tủi nhục mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui