Chợt nhớ ra vấn đề của Lý An Nhiên, Uyển Nhi cố cất giọng hết sức tự nhiên, hỏi: “Vậy chị Sương Mai là mẹ ruột của An Nhiên sao?”Lý Minh Trí ngập ngừng một lúc, tránh ánh mắt của Uyển Nhi, trả lời: “Phải, cô ấy vừa sinh xong An Nhiên thì mất.”Dù chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng tâm trí của Lý Minh Trí trải qua cuộc đấu tranh mạnh mẽ.
Một mặt, anh không muốn che giấu Uyển Nhi điều gì cả, muốn nói toàn bộ sự thật cho cô nghe.
Một mặt, anh hơi lo sợ.
Uyển Nhi nhạy cảm như vậy, nếu biết được anh đang có người yêu là Sương Mai, vào thời điểm đó lại có một đứa con không rõ lai lịch ở bên ngoài, cô sẽ nghĩ anh như thế nào? Là kẻ bắt cá hai tay, trăng hoa, hay là người phụ bạc cũng nên.
Có khi còn nghĩ rằng chính vì lý do này mà Sương Mai đổ bệnh qua đời.
Nếu là như vậy, lời tỏ bày của anh, tình cảm của anh, Uyển Nhi chưa kịp chấp nhận, có thể sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Anh không muốn Uyển Nhi nghĩ xấu về mình, càng không muốn cô rời xa anh.
Cuối cùng Lý Minh Trí lựa chọn cách nói dối Uyển Nhi về thân thế của An Nhiên.Trái với suy nghĩ của Lý Minh Trí, đây là đáp án mà Uyển Nhi không muốn nghe.
Cô hỏi lại lần nữa: “Sự thật là như vậy sao?”Lý Minh Trí lập tức gật đầu, anh cho rằng cô nghi ngờ anh trăng hoa thật, nên càng phải tỏ ra chắc chắn.Uyển Nhi tâm tình rối loạn, thâm tâm cô vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng Lý An Nhiên là con của Dương Phước An, vậy câu trả lời của Lý Minh Trí, phải chăng không phải sự thật? Lẽ nào anh đã biết cô đang tìm con gái của Dương Phước An nên giấu diếm, như lời Mạc Anh Khôi đã nói.
Nghĩ vậy, Uyển Nhi đành gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, để tránh sự nghi ngờ của Lý Minh Trí.
Trong lòng cô nhủ thầm: “Đợi lúc anh ấy không có ở nhà, sẽ tìm hiểu sau vậy.”Lý Minh Trí nghỉ ngơi thêm một ngày nữa thì hết sốt, tuy người còn mệt nhưng anh vẫn đến công ty.
Hôm nay mới là thứ Năm, cuối tuần cô Năm mới lên.
Sau khi An Nhiên đi học, Lý Minh Trí đi làm, buổi chiều chịu giúp việc mới đến, nhà không còn ai cả.
Uyển Nhi thấy đây chính là cơ hội, buổi trưa cô quay về nhà, ôm hy vọng tìm ra manh mối gì đó.
Bình thường Uyển Nhi ở bên nhà khách, không giữ chìa khoá nhà chính, dịp này cô Năm về quê, giao chìa khoá nhà lại cho Uyển Nhi để cô chăm sóc An Nhiên.
Hai hôm nay Lý Minh Trí bệnh, Uyển Nhi thường lui tới phòng anh, nên anh cứ để cửa phòng ngủ mà không khoá.
Thật không có dịp nào thuận lợi bằng.Uyển Nhi trước giờ chưa từng làm việc mờ ám, giờ lén lén lút lút, tâm trạng căng thẳng, tay chân bủn rủn không cử động nổi.
Cô hít thở, tự nhủ mình trấn tĩnh.
Bước lên phòng Lý Minh Trí, quan sát một hồi, mấy tấm hình hôm trước cô nhìn thấy, nay đã không còn.
Có lẽ sau hôm đó, Lý Minh Trí sợ cô hiểu nhầm nên đã cất đi.
Lục tìm mọi chỗ trong phòng, đều không tìm thấy.
Uyển Nhi thầm mắng mình: “Ai biểu hôm đó xúc động quá làm chi, giờ Lý Minh Trí cất hết hình, biết đâu mà tìm.”Uyển Nhi chán nản bước ra khỏi phòng ngủ của anh, chợt đâm sầm phải một người.
Cô hốt hoảng, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, một phần vì va chạm bất ngờ, một phần vì hoảng sợ do đang làm chuyện lén lút.
Uyển Nhi ngã ngồi xuống, mặt xanh mét không còn huyết sắc.Lý Minh Trí lo lắng đỡ cô dậy, hỏi: “Em sao vậy, khó chịu ở đâu sao?”Không nghe giọng của Lý Minh Trí còn đỡ, giờ thấy anh đứng ngay cửa phòng, Uyển Nhi mang tâm trạng của người xấu bị bắt quả tang, nhất thời lúng túng không biết nói gì.Lý Minh Trí thấy cô như vậy, bèn lên tiếng giúp cô đỡ khó xử: “Em dọn dẹp phòng ngủ giúp anh à? Để anh tự làm cũng được.”Uyển Nhi nghe vậy, như người chết vớ được phao cứu sinh, gật đầu như mổ thóc.Lý Minh Trí kín đáo nhìn cô.
Uyển Nhi vào phòng anh là việc bình thường, vì mấy hôm nay cô vẫn chăm sóc anh, anh còn mong cô lui tới nhiều hơn.
Nhưng thái độ của cô có gì đó không đúng.
Hay là cô vẫn để tâm chuyện của Sương Mai, đợi lúc anh đi vắng muốn tìm hiểu thêm, hay là có ý gì khác.
Nghĩ đến đây, Lý Minh Trí cảm thấy như có gai đâm vào tim.
Dù là lý do gì cũng khiến anh không vui.
Từ lâu anh đã tin tưởng Uyển Nhi, không chút đề phòng, xem cô như người nhà.
Nếu cô cần gì, chỉ cần nói anh, anh sẽ không ngại mà làm ngay, sao cô lại có vẻ lén lút như vậy.Lý Minh Trí bình ổn cảm xúc, hướng mình theo suy nghĩ tích cực: “Hay là cô ấy chưa tin tưởng lời giải thích của mình, nên muốn tìm hiểu thêm?”“Anh có ăn trưa không, em vừa mới về chưa kịp nấu.” Uyển Nhi nói chuyện để tránh đi sự lúng túng của mình.“Anh về lấy tài liệu rồi đi ngay.
Chiều em có học không để anh đưa đi luôn?” Thật ra Lý Minh Trí định về nhà nằm nghỉ vì thấy còn choáng, nhưng không hiểu sao, anh lại trả lời Uyển Nhi như vậy.Uyển Nhi chưa tra được gì, muốn sang thư phòng anh tìm thêm, nghe Lý Minh Trí nói như vậy, trong lòng thầm mừng rỡ, nói: “Buổi chiều em ở nhà làm bài, không đến trường.”“Vậy anh đi lấy tài liệu rồi đi ngay.
Tối gặp lại.” Lý Minh Trí chào Uyển Nhi, bước lên thư phòng mà tâm trạng không mấy dễ chịu.Vào thư phòng, Lý Minh Trí tiến đến chiếc camera (máy quay phim) bé xíu đang đặt ở một góc kín đáo, người ngoài khó phát hiện ra.
Anh điều chỉnh lại góc quay của camera.
Với tay lấy bừa một xấp tài liệu không quan trọng, anh bước ra khỏi thư phòng, không khoá mà chỉ khép hờ cánh cửa.
Bình thường khi đi khỏi anh luôn khoá cửa thư phòng.
Hôm nay, anh làm vậy để giải toả nghi vấn trong lòng, Lý Minh Trí muốn cho mình và cho Uyển Nhi một thử thách, tin tưởng cô sẽ vượt qua phép thử của anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...