Đến gần trưa Lý Minh Trí tỉnh dậy, anh cứ nhìn chầm chầm vào cánh tay gắn kim tiêm của mình, nhăn nhó vẻ khổ sở.
Uyển Nhi bước vào bắt gặp hình ảnh này, trông anh như một đứa trẻ thật sự.
Thì ra đây chính là lý do khiến anh không chịu nằm viện.
Không ngờ anh bình thường oai vệ như vậy, lại sợ kim tiêm.
Cố nhịn cười, Uyển Nhi bước đến khẽ xoa bàn tay anh, dỗ dành: “Sắp xong rồi.
Đừng nhìn vào chỗ tay mãi như vậy.
Xem tivi hay đọc sách cho thời gian trôi qua nhanh nhé.”Uyển Nhi cho anh uống một ly nước ép ổi để bổ sung vitamin C.
Biết Lý Minh Trí không thích chua, cô chọn những quả chín mọng, còn cho thêm tí đường.
Anh nếm thử một chút, thấy không chua mới chịu uống cạn.Chai dịch truyền đã hết, Uyển Nhi rút kim tiêm ra.
Lý Minh Trí quay mặt chỗ khác không dám nhìn, cánh tay còn lại nắm lấy ga giường, như đang trải qua đau đớn lắm.
Uyển Nhi vừa rút kiêm vừa nói chuyện, cố phân tán sự chú ý của anh.
Dán băng cá nhân vào chỗ kim đâm vào, Uyển Nhi thổi thổi cho anh bớt đau, Uyển Nhi nhớ lúc nhỏ mẹ cô hay làm như thế mỗi khi cô bị thương.
Lý Minh Trí quay sang, bắt gặp Uyển Nhi đang chu miệng thổi lên bàn tay mình, ở nơi đó không đau nữa mà mát dịu, ngưa ngứa, làm anh quên mất lúc nãy mình đã căng thẳng thế nào.Uyển Nhi ngước nhìn anh, cười nói: “Vậy mà hôm em may vết thương, có người còn đứng cạnh làm ra vẻ can đảm lắm, bảo em đừng sợ.”Lý Minh Trí ngại ngùng, hắng giọng làm bộ giận dỗi: “Tại anh biết cảm giác đâm kim vô người ghê gớm dường nào nên mới an ủi em, không cảm ơn mà còn trêu anh.”“Không có trêu.
Chỉ là cảm động thôi.” Uyển Nhi không nghĩ gì, chỉ nói ra cảm giác ở trong lòng.
Nhưng lời thốt ra, nghe có vẻ mờ ám, khiến Lý Minh Trí cứ nhìn Uyển Nhi mãi.
Cô ngượng ngùng đánh trống lảng, bưng tô phở bò mới nấu đến trước mặt anh:“Anh ăn đi cho có sức, nhanh khoẻ, nếu không An Nhiên sẽ lo lắm đó.”Lý Minh Trí gật đầu, vừa ăn được một chút thì lắc đầu tỏ ý không ăn nữa.
Uyển Nhi ngồi xuống đút cho anh hết phần còn lại.
Ăn xong, Uyển Nhi giúp anh lau mặt.
Lý Minh Trí ngồi tựa trên giường, Uyển Nhi đứng, khi tay Uyển Nhi vừa chạm vào mặt, Lý Minh Trí xúc động khẽ kéo Uyển Nhi sát lại: “Cảm ơn em, Uyển Nhi.”Anh nhớ lúc trước đi dự đám cưới một người bạn tổ chức tại Giáo đường, khi Cha xứ cho hai người tuyên thệ, có đoạn như thế này:“Con đồng ý nhận anh ấy là chồng và hứa giữ lòng chung thủy với anh ấy.
Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe…”Giờ Lý Minh Trí mới hiểu thấu ý nghĩa của lời tuyên thệ này, khi ốm đau là lúc cần sự quan tâm nhất.
Anh tựa mặt vào người Uyển Nhi, lắng nghe nhịp tim của hai người đang rộn rã.
Từ nhỏ anh đã học cách tự chăm sóc mình, mạnh mẽ vượt qua đau ốm bệnh tật, ba mẹ bận rộn, anh không muốn làm họ bận tâm.
Từ khi có An Nhiên, anh càng thêm kiên cường để làm điểm tựa cho con.
Nhưng hôm nay, anh muốn buông trôi, không cần mạnh mẽ nữa, cứ để cảm xúc lên tiếng.
Anh muốn được Uyển Nhi chăm sóc, muốn được cô dỗ dành, muốn nhận được sự quan tâm chăm sóc hết sức dịu dàng của cô.
Lý Minh Trí cảm nhận được sự lo lắng cũng như tình cảm của Uyển Nhi dành cho anh.
Lần này bệnh, anh thấy thật xứng đáng.Uyển Nhi cũng xúc động, cô đứng im để mặc cho Lý Minh Trí tựa đầu vào mình, khẽ vuốt mái tóc của anh.
Uyển Nhi xót xa nhìn tấm lưng anh dày rộng, nhưng chứa nhiều sự cô đơn trong đó.
Khi chưa gặp Lý Minh Trí, Uyển Nhi nghĩ anh là một gã đàn ông bạc tình vì đã bỏ rơi Phước An.
Những lần tiếp xúc đầu tiên, anh lạnh lùng xa cách, tâm cao khí ngạo khiến cô không dám đến gần.
Nhưng từ sau khi đến nhà dạy An Nhiên, Uyển Nhi nhìn thấy một con người khác của anh, một người cha hết mực thương con, một người đàn ông nồng ấm, chu đáo tỉ mỉ và rất tâm lý.
Điều đó đã làm trái tim cô lỡ nhịp, bị cuốn theo con tim anh mất rồi.Tầm mắt Uyển Nhi nhìn quanh căn phòng, chợt thấy tấm hình Lý Minh Trí chụp cùng một cô gái, tư thế thân mật.
Cô gái ấy mang vẻ đẹp mong manh yếu đuối, khiến người ta nhìn là muốn nâng niu bảo vệ.
Cô đoán đây chính là Huỳnh Ngọc Sương Mai, là người yêu cũ của Lý Minh Trí, là người mẹ của Lý An Nhiên mà mọi người hay nhắc đến.Từ tối qua đến giờ, Uyển Nhi quá lo lắng cho Lý Minh Trí, chỉ chú tâm vào anh, không có thời gian và tâm trí nhìn ngó xung quanh, giờ vô tình nhìn thấy tấm hình, lại ngay đúng thời khắc Lý Minh Trí ôm lấy cô, ngay lúc tâm tình Uyển Nhi đang dào dạt sóng tình.
Uyển Nhi chợt thấy chạnh lòng, anh ấy nói yêu mình mà vẫn còn vương vấn chị Sương Mai sao, trong phòng ngủ vẫn còn hình chị ấy.
Dù là người đã khuất, nhưng Uyển Nhi vẫn cảm thấy chua xót, một niềm ghen tị vô cớ vây lấy tâm trí cô.Suy nghĩ ấy khiến người Uyển Nhi đông cứng lại, cơ thể lạnh hẳn đi.
Lý Minh Trí cảm nhận được, ngước nhìn Uyển Nhi, theo ánh mắt cô phát hiện ra cô đang nhìn tấm hình của anh và Sương Mai để trên bàn.
Mấy tấm hình này là Sương Mai tự đặt trong phòng anh, nói nhìn để nhớ đến cô ấy.
Lâu dần, nhìn hoài quen mắt, hiện anh cũng không để ý đến sự tồn tại của nó có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng lúc này đây, khi ánh mắt của Uyển Nhi chạm vào, anh nhìn thấy sự chua xót, nghẹn ngào trong ánh mắt ấy, anh hiểu đã làm Uyển Nhi chạnh lòng, khiến cô nghĩ anh miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.Lý Minh Trí đỡ Uyển Nhi ngồi xuống cạnh mình, lên tiếng giải thích:“Đây là Huỳnh Ngọc Sương Mai, là bạn gái cũ của anh.
Cô ấy mất cách đây sáu năm.
Đến giờ anh vẫn để hình như cũ, một là vì lâu ngày thành quen, hai là để giải thích với An Nhiên về mẹ của bé.”Lý Minh Trí nâng cằm Uyển Nhi, dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn vào ánh mắt hoang mang của Uyển Nhi, muốn truyền cho cô niềm tin về tình cảm của mình: “Anh có tình cảm với Sương Mai là thật, nhưng cô ấy đã mất, đây là đoạn tình cảm đã qua.
Nói không nhớ cô ấy là không đúng, như vậy thật có lỗi với cô ấy.
Nhưng không đến mức nhìn vật nhớ người, tơ tưởng khôn nguôi đâu.
Em đừng suy nghĩ nhiều nhé.”Anh ôm Uyển Nhi vào lòng, cố sức cho cô hiểu trái tim của mình: “Tình cảm của anh đối với em hoàn toàn tự nhiên, không có so sánh, không có thay thế, em hiểu không?”Cảm nhận được sự cuống quýt của Lý Minh Trí, Uyển Nhi thấy trong lòng trào dâng cảm xúc, cũng tự cười chê mình, sao lại quá nhạy cảm, ghen tuông với cả người đã khuất sao.
Nếu anh ấy sớm quên đi Sương Mai, mới chính là một kẻ phụ tình, có mới nới cũ.
Uyển Nhi vòng tay ôm lại Lý Minh Trí, thỏ thẻ: “Là em nhất thời xúc động, em không nên như vậy.”Biết Uyển Nhi đã nghĩ thông, Lý Minh Trí mới thở phào nhẹ nhõm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...