Tuần này cô Năm xin nghỉ về quê, nhà cô có giỗ.
Trong nhà chỉ còn lại hai ba con Lý Minh Trí và Ngô Uyển Nhi.Sáng sớm, Uyển Nhi chuẩn bị bữa sáng cho ba người.
Lúc ngồi vào ăn, trông Lý Minh Trí không được khoẻ lắm.
Uyển Nhi quan tâm hỏi:“Anh không sao chứ?”Lý Minh Trí chỉ mỉm cười nhìn Uyển Nhi: “Anh không sao.
Chắc vừa đi công tác về nên hơi mệt thôi.”Buổi sáng có ít thời gian, Uyển Nhi không có thời gian quan tâm thêm đến Lý Minh Trí.
Ăn sáng xong, chỉ kịp chào Lý Minh Trí, vội vàng chuẩn bị cho hai cô trò đi học.Chiều tan học, hai cô trò được tài xế lần lượt rước về.
Chị giúp việc thay cô Năm chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho hai cô trò và bữa ăn tối cho cả nhà.
Hai cô trò học xong, Uyển Nhi chuẩn bị đi đàn thì Lý Minh Trí mới về tới, trông anh còn mệt mỏi hơn lúc sáng.
Uyển Nhi chỉ kịp chào anh rồi đi cho kịp giờ, trong lòng thắc thỏm không yên.Hôm nay tài xế đi đón Uyển Nhi.
Về đến nhà Uyển Nhi sang phòng An Nhiên thì thấy Lý Minh Trí đang nằm cùng bé, nhắm mắt có vẻ đã ngủ.“Chắc dỗ An Nhiên ngủ rồi mệt mỏi ngủ luôn.” Nghĩ anh mệt, để anh yên tĩnh nghỉ ngơi, Uyển Nhi nhẹ nhàng rời khỏi.Bước tới bàn ăn, thấy phần cơm tối gần như còn nguyên.
“Không biết hai ba con này ra ngoài ăn hay là Lý Minh Trí mệt quá không đụng đũa, rồi không ép An Nhiên ăn thêm?” Uyển Nhi lo lắng tự hỏi.Cô trở vô phòng An Nhiên, nhìn Lý Minh Trí có vẻ không ổn, bước đến gần, thấy anh có vẻ lạnh, trong khi tiết trời cuối tháng Ba đang nóng bức.
Sờ vào trán anh, thấy nóng ran như cục lửa.
Sợ ảnh hưởng đến An Nhiên, Uyển Nhi lay Lý Minh Trí dậy đưa anh về phòng.
Lý Minh Trí mở mắt, trở mình cố gắng đứng dậy ra khỏi phòng, người lảo đảo, Uyển Nhi vội đến đỡ lấy anh.
Cơ thể anh cao to vạm vỡ, cô thì mảnh khảnh, đỡ anh có chút khó khăn.
Lý Minh Trí dù rất mệt nhưng vẫn trong vô thức vẫn nhận ra được điều đó, cố gắng vịn vào tường nhằm giảm sức nặng lên người Uyển Nhi.Về đến phòng, Lý Minh Trí đổ vật xuống giường, kéo theo Uyển Nhi.
Cô mất đà ngã xuống, bị anh đè lên.
Anh đang sốt mơ hồ, toàn bộ sức nặng đổ lên người khiến Uyển Nhi gần như không thở nổi.
Gương mặt anh vùi vào cổ Uyển Nhi, phả ra hơi thở nóng rực.
Cơ thể Uyển Nhi cũng bắt đầu nóng lên, không biết là vì nhiệt độ của Lý Minh Trí truyền sang, hay vì tiếp xúc quá gần anh như thế.Loay hoay một lúc Uyển Nhi mới kéo được anh sang một bên.
Đứng dậy hít sâu vài hơi để bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn.
Uyển Nhi cúi xuống đặt Lý Minh Trí nằm ngay ngắn, đi tìm nhiệt kế đo cho anh, bốn mươi mốt độ.
Uyển Nhi giật mình, muốn kéo anh dậy đưa đi bệnh viện, nhưng nghĩ lại nhà không có ai, không thể để An Nhiên một mình được.
Nhìn Lý Minh Trí lạnh run, Uyển Nhi thật xót xa, lo lắng.
Cô không có kinh nghiệm chăm sóc người lớn.
Đành lấy kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ mà áp dụng.
Cô nhủ thầm: “Bình tĩnh nào Uyển Nhi.”Cô lấy nước ấm, nhúng khăn lau cho Lý Minh Trí, vì sốt quá cao nên cô nghĩ phải lau hết cả người.
Vậy là phải cởi đồ của anh ra.
Lý Minh Trí đang nằm mê man, mà Uyển Nhi vẫn đỏ mặt, tay chân cứ luống cuống mãi mới mở được hết cúc áo.
Đến lúc cởi quần dài, cô cảm giác mặt mình đỏ ửng, đầu cũng nóng lên, theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng không nhìn thấy gì lại mở mắt ra.
Cơ thể hoàn mỹ của Lý Minh Trí hiện ra trước mắt cô, làn da màu nâu căng bóng, cơ bắp cuồn cuộn, bụng phẳng lì lộ rõ sáu múi, eo nhỏ đùi to, từng lớp lông phủ trên tay chân đầy nam tính.
Uyển Nhi biết Lý Minh Trí có thể hình đẹp, anh có cả phòng tập gym ở trong nhà với đầy đủ máy móc hiện đại, mỗi ngày đều chăm chỉ dậy sớm tập một giờ đồng hồ.
Trước giờ Uyển Nhi chỉ ngắm Lý Minh Trí qua lớp quần áo, không thể hình dung anh có cơ thể hấp dẫn chết người như vậy.
Uyển Nhi vốn yêu cái đẹp, hay ngắm mấy người mẫu, cũng từng vẽ mẫu nam, nhưng cơ thể trước mắt này thật “xa xỉ” quá.Sau một hồi choáng ngợp, Uyển Nhi tự vỗ vào mặt thức tỉnh mình: “Cái tật mê trai không bỏ được, người này đang sốt cao đó nha.” Uyển Nhi nhẹ nhàng lau khắp người Lý Minh Trí, lúc lau xuống phía dưới, nhìn bộ phận nam tính phồng lên dưới lớp quần lót mỏng manh, Uyển Nhi bối rối, mặt đỏ như trái gấc.
“May mà anh ấy ngủ mê không nhìn thấy.” Sau mấy lần lau người như thế, Uyển Nhi đo lại thì nhiệt độ còn ba mươi chín độ rưỡi.
Cô cho anh uống thuốc hạ sốt, bước đến tủ tìm bộ quần áo pijama (đồ bộ mặc nhà) mặc vào cho anh, lấy miếng hạ sốt dán lên trán.Thấy anh vẫn lạnh run, cô biết khi sốt bên ngoài nóng nhưng bên trong rất lạnh, đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ ấm.
Nhưng người sốt thì không nên đắp chăn, cần để thoáng cho thoát nhiệt.
Nhớ lại lần trước Lý Minh Trí đã chăm sóc khi cô sốt, Uyển Nhi trèo lên giường, ôm chặt lấy anh, sưởi ấm cho anh, cũng để giảm bớt nhiệt độ nóng sốt bên ngoài.
Loay hoay mãi, đến gần sáng Uyển Nhi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, tay vẫn còn ôm lấy Lý Minh Trí.Lý Minh Trí theo thói quen năm giờ sáng thì tỉnh giấc.
Hôm nay đầu anh nặng, đau như búa bổ, cổ họng đau rát như bị bỏng, cả người bải hoải không nhấc nổi tay chân.
Nhưng lạ hơn là trên người anh có gì nằng nặng.
Nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt Uyển Nhi kề bên, tay chân ôm lấy anh như chú gấu Koala (gấu túi).
Lý Minh Trí nhìn quanh, đây là phòng của anh, mất một lúc đầu óc mới chậm chạp nhớ lại:“Tối qua mình dỗ An Nhiên ngủ, rồi mệt quá thiếp đi, sao giờ nằm trong phòng mình, lại có Uyển Nhi kề bên?”Trí óc hoạt động vài giây, Lý Minh Trí liền có câu trả lời cho chính mình: “Cô ấy đi đàn về, thấy mình bị sốt, nên đưa về phòng đây mà.”Nhìn thấy bộ đồ pijama mặc trên người, lại nhìn qua bộ đồ tây hôm qua mặc đang nằm trên ghế.
Lý Minh Trí quay sang nhìn Uyển Nhi: “Vậy là cô ấy thay đồ cho mình sao?”Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Minh Trí trỗi lên cảm giác rạo rực, khi hình dung cảnh Uyển Nhi thay đồ cho mình.
Lý Minh Trí dù còn rất mệt, nhưng thấy tinh thần đã phấn chấn nhẹ nhõm hơn, nằm im tận hưởng cảm giác được người đẹp ôm ấp vào lòng.
Sau một lúc, anh ngủ say trở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...