Tìm Trăng Đáy Nước


Tháng Ba, Sài Gòn khoác lên mình sắc hồng nhạt dịu dàng của hoa kèn hồng.

Trên các tuyến đường Võ Văn Kiệt, Điện Biên Phủ, Hàm Nghi, Tố Hữu, hoa kèn hồng đua nhau khoe sắc.

Mùa này, cây đã rụng hết lá, khoe trọn vẹn những chùm hoa ken đặc, cánh hoa mỏng manh, chỉ cần một cơn gió nhẹ là tung mình bay lên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, tạo thành cơn mưa hoa, đẹp mắt.Mạc Anh Khôi, Trần Chân Lý và Ngô Uyển Nhi đang chầm chậm thả bước.

Trên cao, những tán kèn hồng đung đưa trong gió, dưới đất, thảm hoa màu hồng ngọt ngào nằm im khoe sắc trước khi lụi tàn.“Em nói, đã chuyển về ở nhà của Lý Minh Trí sao?” Mạc Anh Khôi lên tiếng, giọng đầy vẻ lo lắng.“Dạ, em muốn có thêm cơ hội để tìm hiểu về thân thế của Lý An Nhiên.” Uyển Nhi cuối mặt nói một nửa lý do, một nửa lý do xuất phát từ tình cảm của cô dành cho hai cha con bọn họ thì cô giữ lại.“Anh đã cho người điều tra.

Chỉ biết được An Nhiên là con của Lý Minh Trí và người yêu lâu năm của anh ta Huỳnh Ngọc Sương Mai, cô ấy sinh An Nhiên xong thì mất.” Mạc Anh Khôi cất giọng trầm trầm nói với Uyển Nhi.“Em hỏi cô Năm là quản gia lâu năm trong nhà, cũng là người chăm sóc An Nhiên từ nhỏ, cô ấy cũng nói như vậy.” Uyển Nhi thở dài, thuật lại những gì mình nghe được.“Nhưng mà cô ấy có nói quãng thời gian chị Sương Mai sinh An Nhiên, cô ấy về quê không nắm rõ chi tiết, lúc An Nhiên được đón về nhà thì cô ấy mới trở lên.

Nên em vẫn nghĩ còn có ẩn tình gì trong này chăng? Em có cảm giác rất thân thuộc với An Nhiên.

Có lẽ bé chính là con của Dương Phước An nên em mới có tình cảm đó.” Uyển Nhi vẫn ôm chút hy vọng.“Nếu Lý An Nhiên không phải là con của Phước An, thật em không biết phải tìm con của chị ấy ở đâu cả.” Cô bất lực nói.“Anh vẫn đang điều tra về cuộc sống của Dương Phước An sau khi rời mái ấm.

Hiện mới có chút thông tin ít ỏi về khoảng thời gian cách đây mười năm lúc cô ấy mới vô Sài Gòn, lúc này thì anh và em vẫn còn liên lạc với chị ấy.


Hy vọng sẽ có thêm thông tin hữu ích.” Mạc Anh Khôi lên tiếng.“Còn về thông tin của em, thật kỳ lạ là khoảng thời gian sau khi ba mẹ em mất đến lúc em thi vô đại học, gần như không tra ra được gì.

Cứ như có ai đó che giấu đi vậy.

Anh vẫn đang cố tìm hiểu.” Anh thương xót nhìn Uyển Nhi, một người mà mất đi một đoạn ký ức, thật không dễ dàng gì.“Dạ, lúc trước trợ lý của Lý Minh Trí điều tra về lai lịch của em để làm gia sư, cũng nói là không tìm được thông tin trong khoảng thời gian này.” Uyển Nhi nhìn Mạc Anh Khôi, an ủi.

Cô biết anh cũng nóng lòng như cô vậy.Thấy hai người buồn buồn, bế tắc.

Trần Chân Lý ở bên an ủi: “Em nhớ có ai đó đã nói là chỉ cần sự việc có xảy ra thì sẽ có dấu vết.

Hai người nhất định phải kiên trì, một ngày không được thì một tuần, một tháng, một năm cũng tìm ra thôi.”Cô ấy quay sang Uyển Nhi, nắm tay cô nói tiếp: “Trước đây chị nói với em cái gì mà là người có duyên sẽ gặp, việc đủ duyên sẽ đến.

Giờ chưa tra ra được chắc là vì chưa đủ duyên đó thôi.

Giống như chị với anh Khôi vậy.”Uyển Nhi nghe đến đây, khẽ liếc nhìn Mạc Anh Khôi, rồi trêu hai người: “Cũng như hai người đủ duyên thì thành đôi như bây giờ phải không?”Hai người chưa ai kể gì với Uyển Nhi, nhưng nhìn thái độ của hai người thì Uyển Nhi biết ngay họ đã tìm thấy một nửa của nhau ở người đối diện.

Nghe Uyển Nhi nói như vậy, Mạc Anh Khôi mỉm cười nhìn Trần Chân Lý một cách ấm áp, nắm tay cô ấy cười nói: “Cũng nhờ có em, anh và Chân Lý mới tìm thấy nhau.”Chân Lý thì thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt không giấu được niềm vui sướng.Chợt nhớ ra điều gì, Chân Lý nói với Uyển Nhi: “Nghe nói Lý Minh Trí là đại gia hào hoa, chị ở nhà anh ta, nên cẩn thận đó.”Nghe Chân Lý nói điều này, Mạc Anh Khôi cũng quay sang nhìn Uyển Nhi, vẻ đồng tình với Chân Lý.Uyển Nhi không biết nên bào chữa cho Lý Minh Trí như thế nào, chỉ đành nhìn hai người cười nói: “Em ở một gian nhà khách biệt lập.

Lịch học và làm thêm của em dày đặc, đâu có nhiều thời gian mà tiếp xúc nhau.”Ngẫm nghĩ lại nếu không nói gì về Lý Minh Trí thì thật không phải với anh, Uyển Nhi lựa lời giải thích: “Em không biết bên ngoài Lý Minh Trí mang tiếng gì, nhưng trong thời gian làm gia sư cho Lý An Nhiên, em thấy anh ta là một người cha tốt, cũng là người nghiêm túc, không phải kiểu ăn chơi đào hoa như tin đồn.”Nói đến đây, trong đầu Uyển Nhi hiện lên hình ảnh nụ hôn triền miên của hai người.

Cô lúng túng không biết nói gì nữa, nhưng cô tin, lời Lý Minh Trí nói hôm tỏ bày với cô, tình cảm của anh đối với cô là thật.Mạc Anh Khôi và Trần Chân Lý không biết những chuyển biến trong lòng Uyển Nhi, nghe cô nói vậy, chỉ gật đầu, rồi nói: “Dù gì cũng nên cẩn trọng.”Trần Chân Lý nói tiếp: “Thời gian qua chị có tìm hiểu được gì từ Lý Minh Trí chưa?”Uyển Nhi lắc đầu, chợt nhớ lại chuyện hôm mùng Một Tết.

Cô bỏ qua bối cảnh, chỉ thuật lại nội dung chính: “Có lần em cho Lý Minh Trí xem di ảnh của Dương Phước An.

Anh ấy không có bất kỳ phản ứng nào.

Em hỏi thì anh ấy nói là chưa từng gặp.”“Nếu đúng là Lý Minh Trí không quen biết Dương Phước An, thì có thể là chị đã suy đoán nhầm.


Chỉ có Dương Phước An thầm thương trộm nhớ Lý Minh Trí.

Còn anh ấy thật không quen biết, cũng không để mắt đến chị ấy.

Và đứa con của Lý Minh Trí hiện giờ hoàn toàn không liên quan đến Dương Phước An.” Chân Lý trầm ngâm nêu lên suy nghĩ của mình.“Hoặc anh ta là người thâm sâu khó lường, phủi sạch mọi quan hệ với Dương Phước An, để không ai tìm được con gái của chị ấy.” Mạc Anh Khôi lên tiếng bổ sung.“Nếu là như vậy, biết em tìm hiểu về con gái anh ta, anh ta sẽ đề phòng và gây bất lợi cho em, hoặc làm nhiễu nguồn tin mà em tiếp cận.

Em càng nên thận trọng.” Mạc Anh Khôi lo lắng dặn dò.Một cơn gió lạnh lùa vào xương tuỷ của Uyển Nhi, trong hai trường hợp vừa rồi, cô không mong muốn trường hợp nào xảy ra cả.

Với tình cảm hiện giờ của cô dành cho Lý An Nhiên, cô thật hy vọng bé chính là con của Dương Phước An.

Nhưng nếu là như vậy, Lý Minh Trí sẽ gây bất lợi cho cô sao? Nghĩ đến đây, trái tim Uyển Nhi bỗng đau nhói.“Em có tiếp cận thư phòng hay phòng riêng của Lý Minh Trí chưa? Hai nơi này rất có thể có cất giữ thông tin gì đó có ích.” Mạc Anh Khôi gợi ý.“Dạ chưa, em chỉ dạy An Nhiên ở phòng học của bé.

Sinh hoạt trong phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ của An Nhiên.

Chưa bước vô những phòng khác.

Để em tìm cơ hội.”Uyển Nhi đã nghĩ đến hai nơi này trong nhà Lý Minh Trí, có điều chưa có dịp tiếp cận.

Rồi ngày qua ngày, cô không còn nhớ đến.


Giờ Mạc Anh Khôi nhắc, cô tự lên kế hoạch trong đầu.“Chị Uyển Nhi, làm việc gì cũng cẩn trọng nha.

Nhớ có việc gì phải cho em và Mạc Anh Khôi biết để hỗ trợ.” Chân Lý lo lắng nắm tay Uyển Nhi dặn dò đi dặn dò lại.Uyển Nhi gật đầu: “Chị hứa.

Hai người yên tâm.”Trong đầu Uyển Nhi chợt nhớ lại lời dặn của Nguyễn Văn Nguyễn vào ngày đầu tiên cô làm gia sư cho Lý An Nhiên:“Con người Lý Minh Trí không đơn giản, có thể vì cô con gái nên mới tiếp xúc với em.

Em hành xử mọi việc cần cẩn trọng.”Trái tim lạnh buốt, đầu đau nhức.

Những ngọt ngào giữa Lý Minh Trí và Uyển Nhi giờ như xa xăm từ kiếp trước.

Càng tỉ mỉ lên kế hoạch, cô càng thấy tình cảm giữa mình và anh thật xa vời.

Nhưng con đường này, Uyển Nhi nhất định phải đi, dù có hy sinh thêm điều gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui