Ngô Uyển Nhi bây giờ mới bừng tỉnh, khẽ đẩy Lý Minh Trí ra.
Anh nhanh tay bắt lấy tay cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, ổn định lại cảm xúc, để cho nhịp tim thôi nhảy múa.
Anh nâng gương mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, anh chậm rãi lên tiếng:“Ngô Uyển Nhi, làm bạn gái của anh nhé!”Uyển Nhi vừa mới bừng tỉnh, bị câu nói này của anh doạ sợ, lại ngây ngốc nhìn anh.
Đôi mắt tròn xoe mở to, gương mặt đỏ ửng, cánh môi phím hồng.
Cô gái này, cứ nhìn đến là bản năng đàn ông của anh trỗi dậy, thật muốn anh khó chịu đến chết mất thôi.Lý Minh Trí thấy Uyển Nhi mãi không phản ứng, bật cười vuốt tóc cô, trêu chọc.
“Sao vậy, anh doạ em sợ sao?”Rồi anh nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cô, cho cô thấy sự chân thành của mình, cất giọng trầm ấm nói:“Ngô Uyển Nhi, từ lúc mới gặp em, anh đã ấn tượng.
Không phải ở phòng tranh mà ở trạm xe buýt trước cổng bảo tàng, lúc em giơ tay đón quả dầu xoay trong gió.
Hình ảnh ấy như một bức tranh sống động khảm sâu vào tâm trí của anh.
Chắc em không biết sau đó anh đã đến Boudoir Lounge ngắm và nghe em đàn.
Ngày em đến gặp anh phỏng vấn làm gia sư.
anh ở bên trong nhìn em qua khe cửa, em mặc chiếc váy vàng toả nắng, tay phất phơ chiếc quạt, thật như một công chúa yêu kiều.”Lý Minh Trí hồi tưởng những hình ảnh đẹp đẽ Uyển Nhi gieo vào lòng anh.
Uyển Nhi nghe mà bất ngờ, không nghĩ là người như Lý Minh Trí lại chú ý cô tỉ mỉ như thế.
Trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào.“Nhưng vẻ đẹp chỉ là một phần nhỏ.
Càng tiếp xúc, anh càng bị em thu hút.
Hoàn cảnh của em, nghị lực của em, nguồn năng lượng tươi mới của em, tài năng của em và cả con người nhân văn của em dần cuốn hút anh, khiến anh không thể không ngắm nhìn, càng nhìn càng say đắm.” Lý Minh Trí khẽ nhắm mắt, anh không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả hết tình cảm của anh dành cho Uyển Nhi.“Uyển Nhi, chắc em cũng nhìn ra tình cảm của anh phải không? Và em cũng có tình cảm với anh, đúng chứ.” Một lần nữa Lý Minh Trí nhìn sâu vào mắt Uyển Nhi, hỏi.Chưa bao giờ Uyển Nhi thấy Lý Minh Trí nói nhiều đến như thế, là vì cô.
Những lời lẽ ngọt ngào đẹp đẽ mà chân thành ấy là dành cho cô.
Trái tim Uyển Nhi run lên từng hồi liên hồi, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc.
Nếu là một người khác, chắc chắn cô đã gật đầu.
Nhưng người đang tỏ bày với cô là Lý Minh Trí, là người yêu cũ của Dương Phước An, là người đã bỏ rơi chị ấy, để chị ấy ôm sầu khổ mà mất đi khi di nguyện chưa hoàn thành.Nghĩ đến đây, trái tim Uyển Nhi đau đớn.
Nếu Lý Minh Trí biết được cô tiếp cận anh là vì Lý An Nhiên và Dương Phước An, liệu anh có còn dành những tình cảm tốt đẹp đó cho cô.
Con người, cho đi sẽ mong hồi đáp, đến khi phát hiện mình đã trao nhầm chỗ, thì sẽ ra sao? Thất vọng, giận dữ, chán ghét.
Uyển Nhi chợt rùng mình khi nghĩ đến ngày đó.
Chưa kể đến ba năm ký ức lạc mất của cô, không biết đã xảy ra những chuyện gì.
Liệu Lý Minh Trí có sẵn lòng chuyện gì cũng chấp nhận?Thấy Uyển Nhi cứ nhìn mình, gương mặt mang nhiều cảm xúc phức tạp, đôi mắt u buồn như nước hồ thu, khiến lòng anh thương xót.“Nhận lời làm bạn gái của anh mà khó đến vậy sao? Em có chuyện gì để trong lòng à?” Lý Minh Trí hỏi dồn, anh không nghĩ ra tại sao Uyển Nhi lại chần chừ như vậy.“Hay em ngại anh đã có con?” Lý Minh Trí chợt nghĩ đến An Nhiên.Nghe vậy, Uyển Nhi vội nói: “Không, em không ngại chuyện An Nhiên.
Trái lại em rất yêu thương con bé.
Anh biết mà.” Uyển Nhi nói mà như khóc.“Nhưng em còn vướng bận nhiều chuyện.
Bây giờ thật em không có tâm trí nghĩ đến chuyện yêu đương.” Uyển Nhi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Minh Trí.Lý Minh Trí cho rằng cô đang tập trung cho kỳ tốt nghiệp gần kề, lại nghĩ gia cảnh của cô khiến cô còn ngại, anh càng thấy thương Uyển Nhi hơn.
Ôm cô vào lòng, Lý Minh Trí nhẹ giọng nói:“Là anh nóng vội.
Em cứ từ từ làm xong chuyện của mình.
Nên nhớ rằng bất cứ khi nào cần, anh đều ở cạnh em.”Uyển Nhi nghẹn ngào nhìn Lý Minh Trí, lời hứa này, thật quá nặng đối với cô.
Uyển Nhi im lặng gật đầu, cất mọi suy nghĩ nặng nề ở trong lòng lại, bày ra gương mặt tươi cười nhìn anh.
“Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, không nên để anh ấy buồn lòng.”Buông Uyển Nhi ra, Lý Minh Trí mới nhìn quanh, nhận ra cô đang bày đủ thứ đồ trang trí, giương đôi mắt tò mò hỏi nhìn Uyển Nhi, ý hỏi cô đang làm gì, vào giờ này, lọ mọ trong bóng tối như thế?Uyển Nhi chưa kịp trả lời, Lý Minh Trí một lần nữa siết chặt lấy cô, hỏi: “Chuẩn bị sinh nhật cho anh sao?Uyển Nhi gật đầu: “Không biết anh có muốn tổ chức không, lại không biết tối anh có về không, nên em chuẩn bị từ sáng, muốn dành cho anh sự bất ngờ, mà giờ thành ra lung tung thế này.”Lý Minh Trí vui vẻ nhìn Uyển Nhi, nghĩ: “Cú ngã và nụ hôn vừa rồi là món qùa hết sức bất ngờ rồi còn gì.” Trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt, anh chỉ dám tươi cười: “Cảm ơn em.
Anh rất thích và rất vui.”Lý Minh Trí không đi tập thể dục nữa, rảnh rỗi thưởng thức cô bận rộn qua lại như con thoi, thỉnh thoảng giúp cô treo món này mắc món kia.
Anh muốn giúp nhưng không biết Uyển Nhi muốn làm như thế nào, hỏi cô còn mệt hơn để cô tự làm.
Đành ngôi yên chờ cô sai bảo.Sáu giờ sáng, việc trang trí hoàn tất.
Cô Năm đã thức dậy được một lúc bận rộn trong bếp, Uyển Nhi vào bếp cùng chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay là sinh nhật Lý Minh Trí nên có đủ món: súp khai vị, món chính là gà nấu rượu vang ăn kèm bánh mì nướng, rau câu sơn thuỷ làm món tráng miệng.
Không gian phòng ăn và phòng khách được Uyển Nhi trang trí gam màu cam và xanh tươi mát, chỉ thiếu mỗi bánh kem và quà để dành cho buổi tối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...