Một tháng nữa trôi qua, phía Nguyễn Văn Nguyễn không có thêm tin tức gì.
Có lẽ những gì anh ấy cung cấp cho Uyển Nhi là hết sức rồi.
Nhà Lý Minh Trí giàu có như thế, chắc chắn bảo vệ tốt con gái của mình khỏi truyền thông dòm ngó.
Lúc này là tháng bảy âm lịch, tháng bảy mưa ngâu bắt cầu Ô Thước, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau sau một năm xa cách, khóc đến ngập cả đất trời, khiến cho người dân như bọn cô phải bì bõm lội nước trong lòng thành phố.
Uyển Nhi nghĩ, nếu cô mà là họ, gặp nhau nói cười vui vẻ, nắm tay ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp của nhân gian, hà cớ gì phải khóc cho buồn thảm.Trưa hẹn đãi Văn Nguyễn và Chân Lý ăn cơm.
Từ sáng Uyển Nhi đạp xe đi chợ Thị Nghè mua ít thức ăn.
Lúc sắp về thấy một bà cụ ngồi bán hoa sen bên đường, những búp sen nõn nà bó đơn giản đẹp mắt.
Uyển Nhi mua hai bó, cho vào giỏ xe, thong thả đạp về nhà.
Vừa đi một lúc thì trời đổ mưa, trời thường mưa buổi chiều, hôm nay mưa sáng có chút bất ngờ.
Vội mặc áo mưa, không quên gói hai bó sen lại tránh bị nước mưa vùi dập.
Uyển Nhi đạp xe nhanh về nhà.
Tiếng chuông điện thoại reo vang nhưng mưa to quá Uyển Nhi không nghe được.Về đến chung cư thì quần và cổ áo ướt đẫm.
Uyển Nhi lên nhà thay đồ, soạn mớ đồ mua về, món nào chế biến ngay thì để qua một bên, món nào hôm khác ăn thì lấy giấy và màng bọc thực phẩm gói lại cho vào tủ lạnh để bảo quản ăn dần.
Nhìn hai bó sen, cô tìm chiếc bình tròn cao, cổ nhỏ màu xanh ve chai, cắm mười cành sen vào, đặt lên bàn ăn.
Căn phòng nhờ có bình hoa trông sinh động, tràn đầy sức sống. Điện thoại reo vang, màn hình hiện lên số của Văn Nguyễn.
Bấm nút nghe, giọng của Văn Nguyễn vang lên: “Anh đến dưới nhà rồi đây.” “Chờ chút, mình xuống mở thang.” Uyển Nhi vừa đi vừa bấm số gọi cho Chân Lý, không nghe máy, chắc cô nàng đang chạy xe.Văn Nguyễn tay phải xách túi trái cây, tay trái vuốt mái tóc ướt.
Nhìn thấy Uyển Nhi, anh chỉ ra ngoài trời: “Em nấu cơm đãi anh khiến ông trời cảm động rơi lệ kìa.”Uyển Nhi biết anh trêu chỉ gật đầu phụ hoạ: “Ừ, chắc chút nữa là ngập luôn.
Mai mốt đừng ăn cơm mình nấu nữa cho thiên hạ đỡ cực.”“Anh mặc kệ, no bụng là được.” Nguyễn Văn Nguyễn bĩu môi đáp lại.Lên đến nhà, Uyển Nhi tìm chỗ trống ở phòng khách cho Văn Nguyễn ngồi.
Bình thường Văn Nguyễn chỉ đưa cô đến cửa chung cư, đây là lần đầu tiên lên chỗ cô ở, cả hai hơi túng túng. Biết hôm nay có khách, cô cố sắp xếp lại một chút, tìm ra chỗ trống cho khách ngồi.
Ngặt nỗi thân hình Văn Nguyễn quá cao, không gian chật hẹp nhiều đồ đạc, loay hoay thấy tay chân vướng víu.
Văn Nguyễn để túi trái cây xuống, nhìn thấy bình hoa sen trên bàn bếp, tán dương: “Hoa đẹp, bình đẹp tôn vẻ đẹp của nhau.” Rồi ngồi ngay chỗ đó nhìn cô loay hoay làm thức ăn.
Hôm nay cô nấu ba món thanh đạm, cá bông lau kho tộ, giá hẹ xào mực, canh rong biển đậu hũ tôm thịt.
Nguyên liệu không cần chế biến gì nhiều.
Cá, mực đem rửa với muối hột và chanh khử mùi tanh, ướp gia vị để một bên.
Tôm lột bỏ vỏ bỏ chỉ, băm nhuyễn trộn với thịt và vài sợi cà rốt tạo màu, ướp chút gia vị.
Rong biển rửa qua giấm cho bớt tanh, ngâm vô nước lạnh, rửa giá hẹ để vô rổ cho ráo nước, lột củ hành tỏi băm nhuyễn. Cá kho tộ Uyển Nhi cho thêm ít tóp mỡ, kho với nước dừa tươi, lúc sắp chín rắc thêm ít tiêu, ớt, hành lá làm dậy lên mùi thơm nức mũi.
Canh rong biển nhờ có mấy viên tôm thịt trộn cà rốt, tạo màu bắt mắt.
Món xào thì rất nhanh đã xong.
Sau đó Uyển Nhi nấu hạt sen với đường phèn, cho vô một ít táo đỏ để ăn tráng miệng.Văn Nguyễn nãy giờ chăm chú nhìn, cảm thán: “Không ngờ Ngô Uyển Nhi vô bếp trông ra dáng ghê, gọn gàng đâu ra đó, anh tới sớm tưởng đâu sẽ mục kích cảnh nồi niêu loảng xoảng, chén dĩa đổ bể chứ.”Uyển Nhi lườm Văn Nguyễn: “Nghĩ vậy mà còn đòi mình nấu.
Thật ác quá đi.”“Nhờ vậy mới biết thêm một Ngô Uyển Nhi đảm đang nè.” Văn Nguyễn cười nịnh nọt. Uyển Nhi hiểu là Văn Nguyễn nghĩ cho cô, sợ cô tốn kém nên không đi ăn ở ngoài.
Uyển Nhi đoán, những gia đình thương nhân như Nguyễn Văn Nguyễn, nhà hàng tiệc tùng thì nhiều, còn những bữa cơm do chính tay mẹ nấu chắc hiếm.
Nghĩ anh thích mùi vị bữa cơm gia đình nên hôm nay cô chọn mấy món thanh đạm.Chuẩn bị dọn cơm thì nghe tiếng chuông quen thuộc báo hiệu Chân Lý đến.
Uyển Nhi giao cho Văn Nguyễn trông bếp, nói anh coi chừng nồi hạt sen để không bị trào, nhanh nhẹn xuống đón Chân Lý. Cô nàng xách túi yaourt phô mai, đưa cho Uyển Nhi, cười vừa nói: “Em bận đi phỏng vấn, không đến sớm được.” “Có tốt không?” Uyển Nhi hỏi thăm.“Thì người ta hỏi mình trả lời.
Còn tốt không là do họ đánh giá.
Mà không sao đâu chị, nếu đạt là do hai bên tìm thấy nhau, không đạt là do mình chưa phù hợp tiêu chí của họ.
Nhiều công ty mà.” Tiếng Chân Lý vui vẻ, không có vẻ gì là lo lắng cả.Chân Lý vô nhà, gật đầu chào Văn Nguyễn, nghe mùi đồ ăn thơm phức, kêu lên: “Oa, thơm quá, món cá kho tộ mà em yêu thích đây.” Chân Lý người miền Tây, đặc biệt thèm món cá kho tộ.Văn Nguyễn ngồi bên trợn mắt: “Hôm nay anh mới là nhân vật chính, Uyển Nhi làm cho anh, không phải cho em đâu.”Uyển Nhi chỉ biết lắc đầu cười.
Dọn thức ăn ra, ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
Bầu không khí rộn rã ngập tiếng cười đùa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...