Như thường lệ, buổi tối là lúc Uyển Nhi đến Boudoir Lounge đánh đàn.
Uyển Nhi yêu thích công việc này, đàn vừa giúp tâm hồn cô cân bằng, tạo ra nhiều cảm xúc, lại có thêm thu nhập.
Ngày xưa khi cho Uyển Nhi học đàn, không biết ba mẹ cô có nghĩ đến một ngày, cô dùng những âm thanh do mình tạo nên để nuôi sống mình hay không.
Dương cầm thanh thoát, tiền bạc thế tục.
Nhưng cuộc sống không thể xa rời thực tế, không thể sống mà thiếu cơm áo, gạo tiền.
Làm thêm công việc như cô được tính là tao nhã rồi.
Có mấy ai được biểu diễn trong nhà hát lớn hay mấy buổi hòa nhạc mang tính hàn lâm nghệ thuật chứ.Hôm nay Uyển Nhi mặc váy chấm bi cổ điển dài quá gối, mang đôi giày búp bê màu kem, tết tóc phồng, kẹp chiếc nơ vải ngang tai, trông như cô gái của thập niên sáu bảy mươi.
Lúc Uyển Nhi mười bảy mười tám tuổi mẹ cô sắm cho cô rất nhiều váy áo, phụ kiện giày dép cài tóc… Hình dáng của cô lúc này so với năm mười tám không sai biệt mấy, cô cứ thế dùng lại đồ cũ, tiết kiệm được một khoản mua sắm.
Cũng may lúc ba mẹ bệnh, quần áo không có giá trị, bán không được mấy đồng nên cô giữ lại, nếu không giờ mua sắm tốn khá nhiều tiền.Thường trong tuần khách đến quán thưa, hôm nay khách đông một chút, có thể vì trời mưa, mọi người lười di chuyển, ở đâu ở yên đó. Ngày mưa, cô chọn chủ đề mưa cho phù hợp.
Những bản nhạc nổi tiếng được cô đàn một cách điêu luyện, đầy cảm xúc, hết bài này đến bài khác: Giọt mưa thu, Huyền thoại chiều mưa, Mưa qua phố vắng, Tiếng mưa rơi, Giã từ đêm mưa, Hai mùa mưa, Chuyện ba mùa mưa, Mưa nửa đêm… Mỗi khi đàn, xung quanh Uyển Nhi mọi thứ như không tồn tại, chỉ có bàn tay nhẹ lướt, tâm hồn cô hoà vào bản nhạc, bật ra giai điệu du dương.
Chính vì vậy mà tiếng đàn của cô giàu cảm xúc, làm người nghe lay động.Ngô Uyển Nhi không biết rằng bên dưới có hai người đàn ông lặng lẽ ngắm cô, lắng nghe tiếng đàn của cô một cách chuyên chú. Hôm nay trợ lý báo với Lý Minh Trí có cuộc hẹn gặp mặt đối tác, để làm quen nhau tại Boudoir Lounge.
Hai người họ đến lounge từ lúc bảy giờ, đến tám giờ nói chuyện xong định đứng dậy ra về, đúng lúc anh trợ lý nhìn thấy Ngô Uyển Nhi bước đến bên cây dương cầm.
Anh ấy ra hiệu cho Lý Minh Trí nhìn về phía cô, rồi không hẹn, hai người cùng ngồi xuống nghe cô đàn. Ban đầu chỉ tò mò xem cô đàn như thế nào, không ngờ tiếng đàn như dòng cảm xúc tuôn trào, Lý Minh Trí nghe đến ngẩn người.
Mẹ anh là bà Trần Thị Lan Anh, một thiên kim miền Bắc, chơi đàn từ nhỏ, nên anh cảm thụ âm nhạc khá tốt.
Nghe Uyển Nhi đàn, biết đây là một tài năng.
Anh thầm tán thưởng tài hoa của cô, đàn hay vẽ giỏi, tất cả đều dạt dào cảm xúc. “Cô ấy tên gì nhỉ?” Anh bâng quơ hỏi trợ lý, anh chỉ nhớ mặt cô chứ tên thì không rõ lắm.“Hoạ sĩ Ngô Uyển Nhi.
Tác giả bức tranh anh mua cho bé An Nhiên đó.
Có hình đây nè.” Lê Đăng Khoa – tên của anh trợ lý - cũng là bạn của anh, tưởng Lý Minh Trí không nhớ ra cô, bèn cặn kẽ giải thích.
Anh ta lấy điện thoại, tìm một lúc rồi đưa cho Lý Minh Trí xem tấm hình chụp Ngô Uyển Nhi đứng bên bức tranh hôm đó. Lý Minh Trí nhướng mày liếc nhìn, thấy thế Đăng Khoa vội phân bua: “Mình không có ý gì đâu.
Chỉ vì hôm ấy thấy cô Uyển Nhi này đứng bên cạnh bức tranh trông rất đẹp, nhân lúc cô ấy không để ý lén chụp lại, để khoe với An Nhiên.
Mình nghĩ lúc xem tranh, thể nào con gái rượu của cậu cũng hỏi và muốn xem mặt tác giả.”“Còn đem An Nhiên ra làm cớ nữa chứ.” Tuy nói thế nhưng gương mặt Lý Minh Trí tràn đầy vẻ cưng chiều khi nói về cô con gái trời cho này.“Cô gái Uyển Nhi này đã xinh đẹp mà còn tài hoa.
Đàn hay vẽ giỏi, mình nghĩ chắc cô ấy hát cũng hay, có thể biết làm thơ nữa cũng nên.” Tiếng Đăng Khoa đầy vẻ tán thưởng.Lý Minh Trí lại liếc nhìn Đăng Khoa: “Ông thương ai thương cả đường đi lối về, đừng tâng bốc người ta quá, đã biết gì về đối phương đâu.” Nhấp một ngụm vang, anh làm bộ phản đối.
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng anh cũng nghĩ về cô gái này như Đăng Khoa.“Ăn mặc kín đáo, không đẹp động lòng người nhưng có thần thái riêng, đoan trang thục nữ.
Chắc được gia giáo tốt.” Đăng Khoa tiếp tục nhận xét. Uyển Nhi mặc đồ giản dị nhưng biết cách phối với nhau, nhìn thanh tao thoát tục như cô tiểu thư thời xưa, khác biệt với đa phần những cô gái phấn son đậm, ăn mặc mát mẻ hiện giờ. Lý Minh Trí là một người đàn ông hào hoa, chung quanh luôn có phụ nữ, dịu dàng nhu thuận, thông minh sắc sảo, hiện đại phóng khoáng đều có.
Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy Uyển Nhi, anh có một cảm xúc đặc biệt về cô.
Vẻ trong sáng thuần khiết như cô hiện giờ thật hiếm, nếu so với ánh trăng cũng không quá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...