Để dò hỏi thông tin của Lý Minh Trí, hôm sau Ngô Uyển Nhi đi lên triển lãm, tìm gặp anh Đức.
Uyển Nhi làm như vô tình tám chuyện với anh ấy về Lý Minh Trí, kiểu như tò mò về người mua tranh của mình.“Hôm qua bán được tranh, về vui quá không ngủ được luôn.
Sáng nay sang đây tám chuyện với anh đây.” Vừa đưa cho anh Đức ly cà phê, Uyển Nhi vừa cười cười nói.“Đây là trả công môi giới của anh à? Nhiêu đây không đủ đâu nha.
Ít nhất phải mời anh đi ăn chứ.” Anh Đức cũng cười trêu Uyển Nhi.“Đây là thấy anh mệt nên mua cho anh thôi.
Mà nếu anh nghĩ vậy thì cứ vậy đi.
Hi hi…” Đã nhiều lần có tranh dự triển lãm, Uyển Nhi khá quen với anh Đức, tính anh ấy nhiệt tình cởi mở, cũng quý cô, nên nói chuyện thoải mái.Anh Đức lườm Uyển Nhi: “Thấy cô còn đi học, kiếm tiền mua hoạ cụ các thứ còn chưa xong, anh không tính, để dành sau này tính cả lãi.”Uyển Nhi cười khúc khích, khoe đôi lúm đồng tiền.
Kiểu người của Uyển Nhi, không tính là hoạt bát, cũng không trầm lắng, nói chuyện thật lòng, không vòng vo, đôi khi có chút hài hước, cứ anh một câu em một câu vui vẻ.“Anh gửi tranh cho Lý Minh Trí chọn mua à?” Uyển Nhi nhắc đến người cần tìm hiểu thông tin kia.“Công ty của Lý Minh Trí tài trợ chính.
Ban tổ chức nói anh chọn một số tranh gửi anh ấy xem chất lượng.
Như thủ tục thôi, để anh ấy biết mình tài trợ cho cái gì.
Không ngờ anh ta nhìn trúng tranh của em.
Chúc mừng!” Anh Đức nói thật lòng.“Dạ, em cũng mừng lắm.
Mà anh ta hay tài trợ không, chắc là giàu có ha.” Uyển Nhi hỏi tiếp.“Do em chưa đi làm nên không biết đó thôi.
Lý Minh Trí thừa kế gia nghiệp, là tổng giám đốc tập đoàn Lý Minh, chuyên về bất động sản, đầu tư, xây dựng.
Ở Sài Gòn này anh ta là cậu ấm có số có má.
Có điều giỏi giang biết làm ăn, biết ứng xử chứ không phải kiểu ăn không ngồi rồi, phá của như các cậu ấm khác.” Anh Đức nói một hơi, có vẻ tán thưởng Lý Minh Trí.“À, ra vậy.” Uyển Nhi thốt lên, trong lòng thầm nghĩ, làm sao mà Dương Phước An lại yêu cái người có gia cảnh, vị thế cao ngất ngưởng thế kia.
Cuộc vui chóng tàn, mình cô ấy ôm sầu khổ.Thấy Uyển Nhi trầm ngâm, anh Đức hiểu nhầm là cô ấy đang mơ mộng tới Lý Minh Trí.
Bèn chép miệng: “Mấy người này đào hoa phủ khắp người, đi đến đâu đều có em út đón chờ.
Mà ông trời thật bất công, cho ai cho đủ hết.
Như anh ta, gia cảnh tốt, giỏi giang, được trời ban cho cái mã đẹp trai, anh nhìn mà còn động lòng huống chi các cô gái.”“Anh ta không thích anh đâu.
Anh động lòng chi cho phí sức.” Uyển Nhi làm mặt hề với anh Đức. “Chắc anh ta có vợ con rồi ha.
Nhìn phải ngoài ba mươi tuổi rồi còn gì.” Uyển Nhi tiếp tục dò hỏi.“Nghe nói Lý Minh Trí đã ba mươi lăm tuổi.
Chuyện vợ con thì anh không nghe nói.
Nhà họ giấu thông tin kĩ lắm, sống kín tiếng.
Mà anh ta ít khi chụp hình lên báo.
Đa số có người khác đứng ra đại diện.
Chỉ những người qua lại làm ăn mới biết mặt anh ta.
Lần này chắc vì lý do cá nhân, anh ta mới tự mình đến.
Anh cũng mới gặp mặt lần đầu.
Xem như em may mắn mới gặp được Lý Minh Trí đó.” Anh Đức nhướng mắt với Uyển Nhi. Hèn gì mà bấy lâu nay cô đăng hình hỏi han đủ kiểu không ai biết anh ta.
Tính ra lần này thật may mắn, nếu anh ta không nhìn trúng bức tranh của cô.
Không biết bao giờ cô mới tìm ra anh ta.“Lúc nghe Lý Minh Trí nói sẽ ghé qua triển lãm để xem tranh thực tế và gặp tác giả.
Anh còn tưởng mình nghe nhầm, người bận rộn thấy bóng không thấy hình như anh ta sao có thời gian thưởng thức tranh ảnh.
Ai ngờ anh ta đến thật.
Anh thấy Lý Minh Trí rất quan tâm đến bức tranh, chắc là mua tặng một người quan trọng, mới để tâm đến thế.
Nếu chỉ treo trong nhà thì nói trợ lý đi là được, cần gì đích thân đến hỏi em về hoàn cảnh sáng tác này nọ.” Anh Đức trầm ngâm phân tích.Uyển Nhi gật đầu, cô có cùng suy nghĩ như anh Đức, thắc mắc nhưng biết rằng sẽ không có câu trả lời.
Nhớ lúc nói chuyện với cô, Lý Minh Trí chỉ nói là “tôi thích bức tranh này” chứ không tiết lộ gì thêm.
Nếu Uyển Nhi nóng vội hỏi han, thành ra thất thố, làm người ta có ấn tượng xấu hoặc hiểu lầm này nọ.“Anh xem nên tính giá thế nào?” Uyển Nhi nhờ anh Đức tư vấn.“Tính thế nào là chuyện của em.
Không cần bận tâm anh ta tài trợ hay không.
Cứ tính sao thấy hợp lý là được.
Chẳng phải anh trợ lý nói giá cả không quan trọng sao.
Phen này lên hương nhé!” Anh Đức vừa nói vừa cười hi hô.Thật ra Uyển Nhi đã có dự tính rồi.
Hỏi qua anh Đức tham khảo, xem có cần cân nhắc yếu tố gì không, vì tranh là do anh ấy gửi đi.
Giờ anh ấy đã nói vậy, cô thấy yên tâm. Cùng ngày hôm đó, trợ lý của Lý Minh Trí gọi điện thoại nói cô báo giá, ngỏ ý muốn chuyển tiền trước.
Cô báo giá một ngàn đô la, nói đến lúc giao tranh rồi nhận tiền luôn.Sau khi triển lãm kết thúc, Uyển Nhi giao tranh, nhận về phong bì đẹp mắt, về mở ra tròn ba mươi triệu.
Cô tự cảm thán: “Người giàu có khác, làm tròn cũng mạnh tay quá đi.” Vậy là Ngô Uyển Nhi mời Thầy giáo, anh Đức, Nguyễn Văn Nguyễn, Trần Chân Lý và vài người bạn đi ăn một bữa, mọi người cùng vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...