Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt


Phạm Đình Vân tách Tào Việt Bân và Phùng Bác Văn sang hai bên.

Ông lạnh giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Nothing, sir.

- Ở đây là Đại Việt dân quốc, không phải là Đại Hàn dân quốc.

Tôi mong muốn hai quốc gia sẽ hợp tác với nhau một cách chân thành nhằm giúp hương hồn cô Bàng Khởi Hân giải nỗi oán nghiệt này.

- Phạm Đình Vân nói đoạn, quay qua nhìn Phùng Bác Văn.

- Cả cậu cũng vậy.

Không phải tốt nghiệp trường đại học danh tiếng rồi ngạo mạn sinh kiêu.

Có một số chuyện không thể giải thích một sớm một chiều được đâu.

- Vâng, thưa sếp.

- Phùng Bác Văn gật đầu thật mạnh.

Nhưng y không hề có ý định xin lỗi hay bắt tay làm hòa với Tào Việt Bân.

Đoàn Chí Viễn đã tới trước hai người một bước.

Hắn đang trao đổi với bác sĩ Lương - người vừa thực hiện ca cấp cứu cho tên nghi phạm - về tình trạng của người đàn ông vừa mới xác minh danh tính này.

Hai người có vẻ rất hợp tính nhau nên chẳng mấy chốc mà Đoàn Chí Viễn đã thu thập được không ít thông tin quý giá và bổ ích.

Hắn cúi đầu cảm ơn bác sĩ Lương, rồi xoay người lại nói chuyện với Tào Việt Bân và Phùng Bác Văn.

- Trước mắt, hãy vào phòng kiểm tra nghi phạm cái đã, rồi vào phòng bàn bạc cũng chẳng muộn.

- Tào Việt Bân cất giọng đề nghị.

Nghi phạm đã được tiêm một liều thuốc Buprenorphine, hiện đang nằm ngủ say trong tư thế bị trói cứng hai tay, còn hai chân thì bị cột chặt vào thành giường.

Trong phòng lúc bấy giờ đang có ba viên cảnh sát cùng một vị quân y túc trực canh gác, nét mặt của người nào người nấy đều khá căng thẳng, nên nét cười trên gương mặt hết sức gượng gạo.

Ba người cất tiếng chào đội canh gác, rồi bắt tay vào việc kiểm tra tình trạng sức khỏe của nghi phạm.

Không có gì đáng lo ngại, Buprenorphine đã phát huy tác dụng một cách tuyệt đối.

Các cơ trên gương mặt tên nghi phạm đã vơi nét khô cứng và vô hồn, gần như đã trở lại với hình hài cha sinh mẹ đẻ.

Phùng Bác Văn nhìn tấm hình chụp cậu thanh niên cười hở hết răng lợi trong buổi lễ tốt nghiệp đại học Công nghệ-Thông tin trên tay, đối chiếu với bộ dạng thảm hại lúc này, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.

Nghe đâu cậu ta bị bắt cóc trong một chuyến du lịch của công ty, rồi bị tổ chức buôn bán hàng cấm biến thành chuột bạch, lâm vào tình trạng nửa điên, nửa tỉnh như bây giờ.

- Thành tích học tập cũng không xoàng đâu, nên mới có thể thiết kế bom đôi một cách tài tình đến thế.

Nhưng vì bị thuốc vật nên bản vẽ mới có chỗ thiếu sót, dẫn đến việc bị người khác tháo dỡ dễ dàng.

- Tào Việt Bân đẩy kính.

- Hàn Triệt không phải là người đã đặt bom đôi ở bệnh viện nhân dân Diệp Trầm?
- Loại chất ảo giác AITM khiến cho người sử dụng bị ảo tưởng sức mạnh một cách kỳ cục.

Tôi đã xem qua nhật ký của Hàn Triệt, và nhận thấy người này bị hoang tưởng quá nặng.

Hắn ta không chỉ cho rằng mình đang làm việc ở Viện nghiên cứu khoa học quốc gia, mà còn tự cho rằng mình là một Tesla đệ nhị.

Ngay cả đến lúc bị người khác đầu độc chết, hắn ta cũng tự nhận đây là thành quả do mình dày công bào chế xuyên suốt một năm.

- Anh có sử dụng nó không chỉ? - Phùng Bác Văn mở miệng châm chọc.

- Tôi nghĩ anh phải rõ hơn chứ? - Tào Việt Bân đút hai tay vào túi quần jeans đen xám, như thể muốn giữ cơn giận dữ không chạy ra khỏi bản ngã.

Đoàn Chí Viễn không buồn can ngăn.

Hắn ngồi xuống bên hông nghi phạm, đoạn ấn tay vào mạn sườn và thành bụng của gã.

Hơi cứng, ắt là do mấy ngày nay chưa đi tiêu, phân vẫn còn nằm nguyên ở ruột khá nhiều.

Bụng bị trướng lên, đây có vẻ là do kết quả của việc ăn mấy miếng bánh xèo Đại Hàn.

- Chuẩn bị thuốc xổ cho anh ta nhé.

- Đoàn Chí Viễn cài lại cúc áo cho tên nghi phạm, rồi thủng thẳng dặn dò cậu quân y.

- Dạ vâng.

- Nếu xét ra cậu ta không phạm tội giết người hay khủng bố bất thành thì liệu chúng ta có giảm án cho cậu ta không? - Một cậu cảnh sát bất ngờ đặt câu hỏi.

- Có.

Mười hai năm.

Không thể cứu xét hơn nữa.

- Đoàn Chí Viễn vén tay áo tên nghi phạm, đếm xem có bao nhiêu dấu vết của mũi tiêm để lại.

Rất nhiều, hắn không nghĩ ven của người đàn ông lại "nát" như vậy.

Cũng trong đêm hôm đó, Vệ Minh nhận được cuộc gọi từ Cấp Trên trong lúc ngồi đợi thức ăn đem ra.

Cậu vừa nghe vừa ghi những manh mối mà Cấp Trên gợi ý.

Đôi lông mày xếch của cậu nhíu lại trông như thể chữ V bị đập bẹp ra.

Ba bảo vệ bệnh viện đã tử vong một cách bất thường trong chuyến du lịch đến đảo Viễn Dương.

Thi thể của họ lúc bấy giờ đang trong tình trạng phân hủy, bọt mép bị trào xuống cả ngực, cơ hồ như dốc ngược chút ít nước còn sót lại trong bao tử ra vậy.

Dung dịch được tìm thấy tại hiện trường là tinh chất của một dạng ma túy đá tổng hợp, tạm gọi là AITM.

Từ các kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy các nạn nhân đã bị rơi vào chứng rối loạn ăn uống vào những giờ phút cuối đời.

Nói cụ thể hơn là ăn cho đến chết, bao tử của họ đã bị nhồi đầy thức ăn đến nỗi bị căng phình, dẫn đến việc xuất hiện các vết răn mơ hồ trên thành dạ dày.

Nếu còn sống, thận của họ chắc chắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, và rất có thể sẽ bị yếu đi, dẫn đến việc suy thận cấp mãn tính và chấn thương vùng chậu kinh niên.

Còn tay bác sĩ mà Đường Trí Nghĩa nhắc đến, hiện đang bị phát lệnh truy nã trên toàn quốc.

Nhưng bên phía điều tra cho rằng rất có thể ông ta đã bị thủ tiêu trên đường tẩu thoát.

- Vâng, thức ăn của cậu đây.

Rất cảm ơn vì đã ủng hộ cho quán chúng tôi.

- Bác trai vừa nói vừa lau mồ hôi.

Chỉ còn hơn mười phút nữa là tiệm cơm của gia đình bác đóng cửa.

Vệ Minh gật nhẹ đầu chào bác.

Rồi cấp tốc trở ra xe taxi, thẳng tiến trở về bệnh viện.

- Cái này cho anh.

- Vệ Minh đưa hộp vịt quay thơm nức mũi cho tay tài xế tứ tuần, xem như là quà cảm ơn vì đã ngồi đợi cậu trong suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tay tài xế thấp giọng cảm ơn, đoạn trả lại thẻ ngân hàng cho Vệ Minh, không quên nói thêm một câu chúc lành.

"Cạch."
- Uông Trác? - Vệ Minh bước xuống xe.

Người cậu gặp mặt đầu tiên là anh chàng Uông Trác.

Uông Trác dường như mới tắm, gội đầu xong, mùi mồ hôi khăng khẳng đã biến mất, thay vào đó là hương lựu đỏ dịu ngọt.

Anh xách hộ mấy túi thức ăn cho cậu, rồi cất giọng hỏi thăm.

Vệ Minh nhiệt tình đáp lại, bằng chất giọng điềm tĩnh lạ thường.

Song Uông Trác cũng không có ý định đào sâu thêm.

Bệnh viện về đêm vẫn không ngơi khách, vì đây là bệnh viện tư nên một số khách hàng ban ngày bận rộn công việc thường ghé đây vào ban đêm thăm khám hoặc làm xét nghiệm tổng quát.


Vệ Minh có thể nhận diện một vài người trong giới giải trí đang ngồi trong sảnh chờ lãnh thuốc, gồm vợ chồng diễn viên hài, con trai thứ của nghệ sĩ cải lương và một nữ diễn viên gạo cội mang thai đứa con đầu lòng ở tuổi bốn mươi lăm.

Tất cả bọn họ đều đi cùng người thân trong gia đình, không một ai đi riêng lẻ.

Uông Trác không hứng thú mấy với giới giải trí, nên bước chân của anh chẳng hề ngừng lại một bước để bắt chuyện hay xin chữ ký ai cả.

Đôi lúc Vệ Minh không hiểu với lối sống tẻ nhạt này Uông Trác liệu có một lần nhàm chán không?
"Đinh."
Uông Trác tựa vào tay vịn của thang máy, người hơi ngả về sau, dáng điệu cơ hồ rất mỏi mệt.

Vệ Minh sực nhớ từ chiều đến giờ Uông Trác vẫn chưa ăn cái gì hết, nói chi là đến chuyện nghỉ ngơi hay chợp mắt một chốc.

"Đinh."
Uông Trác nhường cho Vệ Minh ra trước, còn bản thân anh thủng thẳng ra sau.

Bởi lẽ anh không muốn cậu chủ trông thấy mình đang rỏ nước dãi vì thèm!
Cổ Tường Quang đang dạy học cho Vệ Khương.

Không có việc gì to tát hết, chỉ là vài phép tính cộng, trừ, nhân, chia đơn giản.

Boo mỡ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi bác về bài tập trong sách.

Ivan Choi đang đọc sách Luật của Đại Việt, để chuẩn bị cho những án kiện có thể diễn ra sắp tới.

Hương nước hoa D&G Light blue pour Homme chầm chậm len lỏi vào mũi Vệ Minh.

Sang trọng quá mức đối với nơi này!
- Baba!
- Bác Quang, anh Thôi, cả Uông Trác nữa, mọi người mau ăn cơm thôi.

- Vệ Khương xoa đầu con trai, đoạn phân phát cơm cho từng thành viên trong gia đình.

Uông Trác mở hộp cơm ra.

Bên trong là món cơm chiên cá mặn, cải thìa luộc và một cái đùi gà góc tư xối mỡ.

Toàn là những món ăn mà anh vô cùng yêu thích và điểm bán cũng là nơi mà anh thường xuyên lui tới.

Cổ Tường Quang trệu trạo nhai cơm.

Phần của bác gồm cơm heo quay, chạo tôm rán và cải thảo xào tỏi.

Nhưng bác đã xớt chạo tôm sang hộp của Vệ Khương, mặc cho Vệ Minh bảo Boo mỡ béo ú lắm rồi.

Ivan Choi đang nhắn tin cho ai đó, ánh sáng xanh làm rõ những đường nét đăm chiêu trên khuôn mặt y.

Gửi xong tin nhắn, y chậm rãi mở hộp cơm ra ăn.

- Anh và cậu Jo có quen biết với nhau à? - Vệ Minh nói đoạn, quay lại trộn cơm sườn xá xíu cho Vệ Khương ăn.

Ivan Choi bới bới hộp cơm gà hấp muối mãi mà không đáp.

Vệ Minh cũng không nài ép, bởi cậu biết đây là một chuyện hết sức nhạy cảm, thật khó đề̉ mà tiết lộ ra; nhưng trong thời điểm này mọi người cần phải thẳng thắn với nhau thì tốt hơn cho cả đôi bên.

- Cậu Jo là một đặc vụ Đại Hàn được phái qua "trao đổi".

Vụ thảm sát lần này có một nạn nhân là người mẫu gốc Hàn, tên gọi Bang Kae Heun, phiên âm sang Hán Việt là Bàng Khởi Hân.

- Phiền phức lớn nhỉ?
- Jo Meol Bin đã được chọn ra sau những cuộc họp dài đằng đẵng và khảo sát nghiêm ngặt bên phía họ.

Nhưng, tên này khá tự phụ, không dễ để cậu ta hợp tác một cách ôn hòa với ngành an ninh bên cậu đâu.

Cổ Tường Quang bất ngờ chạy tốc vào nhà tắm, nôn thốc nôn tháo.

Tuy rằng cách âm ở đây rất tốt nhưng Vệ Minh vẫn có thể cảm nhận được Cổ Tường Quang đang khổ sở thế nào.

Vốn dĩ Vệ Úy là thuyền trưởng chèo chống con tàu Vạn Phát, và Cổ Tường Quang là hoa tiêu đắc lực của ông, song giờ thuyền trưởng gục ngã, hoa tiêu mất đi người bạn đồng hành nên chuyện bác suy sụp là lẽ tất nhiên.

oOo
Sau sự kiện ấy bốn ngày, mọi thứ lại quay trở về quỹ đạo tẻ nhạt và mang màu sắc ảm đạm vốn có.

Không biết bên phía cảnh sát có thương hại Vệ Minh hay không, mà kể từ sau đêm hôm ấy không thấy bén mảng đến bệnh viện dò la tin tức hay hỏi cung ai nữa.

Tạm gác lại thắc mắc đó, Vệ Minh tập trung làm content cho dự án mỹ phẩm sắp tới của vợ chồng Lạp Miên.

Hãng son Blossom hiện đang tung ra một loại son mang hương hoa hồng và anh đào với giá rất dễ chịu.

Nhưng để "đốn tim" các quý khách nữ giới, công ty cần phải có một chiến lược PR thông minh và sang trọng.

"Cộc...!Cộc...!Cộc..."
Vệ Minh ghé mắt vào mắt mèo, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

An Kỳ nhanh nhẹn lách người vào, không quên hôn trộm lên đôi má hao gầy của người thương.

- Cái này...!là gì vậy?
- Máy theo dõi trẻ con đấy.

Hồi trước dùng cho Boo mỡ, bây giờ thì đến lượt cha tôi.

- Vệ Minh ngồi xuống, đoạn vắt tréo chân, hai tay bao lấy đầu gối.

Thanh âm khàn khàn thoạt nghe như tiếng gió va vào dốc đá dựng đứng.

An Kỳ đặt hai túi nylon lớn lên bàn, rồi lần lượt mở từng hộp.

Vừa làm, anh vừa dịu dàng giới thiệu:
- Bồ câu nhồi sâm và cơm cà-ri tôm hùm kiểu Thái.

Tôi còn mua thêm bánh phô-mai sầu riêng cho bé Khương và bánh tráng trộn cho babe nữa.

Chưa hết đâu...!Chai sâm dừa này là do tôi đặt hàng ở một chỗ có tiếng đấy, babe để dành uống đặng mát gan, thanh nhiệt.

Vệ Minh áp mặt vào lồng ngực An Kỳ, lặng lẽ lau khô giọt lệ đang vương trên mắt.

Đoạn xoay người lại, bắt đầu dùng bữa trưa.

An Kỳ quàng tay qua người Vệ Minh, giữ lấy hình hài bị gió bụi nhân thế mài mòn của cậu.

- Ô! - Đang dùng cơm dở, đột nhiên Vệ Minh thốt lên.

- Tôi phải tới văn phòng bác sĩ Hà một lát.

Cảm phiền cưng trông chừng cha tôi một lát nghen.

An Kỳ mỉm miệng cười, đoạn giúp Vệ Minh cất thức ăn vào trong chạn bếp.

"Cạch."
Vệ Minh khoác thêm chiếc áo len vàng nhạt ấm áp, rồi dạm bước ra ngoài.

Để lại An Kỳ và Vệ Úy trong gian phòng hăng hăng mùi cồn y tế.

Nhấp một ngụm nước khoáng ngọt trong, An Kỳ chỉnh trang y phục, rồi e dè bước đến chỗ Vệ Úy.

Anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh ông, đoạn khẽ khàng cất tiếng:
- Thưa ngài Vệ, tôi là bạn trai của Vệ Minh, cũng tức con trai Út của ông và bà Lưu.

Hôm nay, tôi xin phép ngỏ lời thông báo với ông, mong ông chấp thuận cho tụi tôi được quen với nhau.

Tôi biết, ông và ba tôi, cũng tức An Đình Luận, hai người vốn dĩ xem nhau là kẻ thù không đội trời chung...!
Đến đây An Kỳ ngừng lại.

Anh ngập ngừng trong giây lát, nhấp thêm một ngụm nước khoáng, sau đó mới nói tiếp:
- Những lời này khi nào ngài Vệ tỉnh dậy, tôi sẽ trình bày cho ông hay...!Đến lúc đó, tôi xin mạn phép xưng ông là "cha" nhé? Bởi Vệ Minh là vợ của tôi, đương nhiên ông cũng là...!
"Cạch."
- Về rồi à? - An Kỳ từ tốn đứng dậy, thấp giọng hỏi.

- Ừm...!- Vệ Minh hơi nhướng mày quan sát.

Nhưng rất nhanh liền tặc lưỡi bỏ qua.

oOo
Tuy rằng An Kỳ mua bánh vào trưa ngày hôm qua, nhưng đến buổi xế ngày hôm nay Vệ Khương mới được xơi.

Kết quả xét nghiệm tổng quát mà hai hôm trước cu cậu đi test không mấy tốt, nên Vệ Minh phải cắt dần khẩu phần đồ ngọt cho con trai trong một tuần.

Vệ Minh nhìn Vệ Khương xắn bánh một cách hăm hở mà phì cười.

- Ngon không con?
- Dạ ngon.


Hai anh em họ An cất tiếng thưa Vệ Minh, đoạn vào trong nhà vệ sinh rửa tay và mặt.

An Tần bảo rằng An Kỳ nhờ mình đến đây gửi hai đứa nhỏ cùng túi đồ ăn, thức uống trữ cho buổi tối.

Vệ Minh xoa xoa cái bụng đói meo của mình.

Rồi cất giọng cảm ơn An Tần lẫn An Kỳ.

"Cạch."
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Vệ Minh liền trải chiếu, đoạn gọi sắp nhỏ tới ăn.

Xem nào! Pizza hải sản, gà quay ngũ vị và cơm lam.

Ngoài ra còn có gỏi tôm, thịt, ngó sen và súp cà chua nấu kem tươi.

Vệ Khương thực sự rất thương chú Kỳ, chú lúc nào cũng mua toàn những món mà cục mỡ thích, không câu nệ giá cả hay bảo bé con béo như baba.

Cơ mà, người mà cục mỡ yêu nhất trần đời, chính là baba gầy gò hay chê bé ú ù u đó!
Vệ Minh xoa xoa mái tóc xoăn mềm của Boo mỡ, đoạn đặt một nụ hôn trên trán Vệ Khương, làm cho cu cậu thích thú bật cười khúc khích.

An Dĩ Mai được Vệ Minh xé cho một cái đùi gà thơm phức, cu cậu hiện đang nhai một cách vô cùng ngon lành.

Vừa ăn vừa trả lời các câu hỏi mà cậu đặt ra rất nhiệt tình và vui vẻ.

Vệ Minh cố gắng gợi chuyện cho An Dĩ Thâm mở miệng nói, nhưng cu cậu nhất mực mím môi, nhăn mặt và phồng má, quyết tâm không hé răng đến cùng.

Đến cả món ăn yêu thích cũng không buồn chạm vào.

Không nản lòng, Vệ Minh cẩn thận quan sát cơ mặt của An Dĩ Thâm.

Hình như bên má trái hơi sưng thì phải?
Bị ai đánh sao?
Vệ Minh hấp tấp bắt An Dĩ Thâm há miệng để cậu kiểm tra răng, lợi.

Thì ra là vậy!
- Răng của con bị gì thế này? Sâu à?
An Dĩ Thâm mím miệng, không đáp.

Vừa hay Cổ Tường Quang tới, Vệ Minh bèn nhờ bác trông hộ Vệ Úy và sắp nhỏ.

Còn cậu thì dẫn An Dĩ Thâm xuống phòng khám nha khoa ở khối nhà hai, tầng trệt, sau khi đã vệ sinh răng miệng sạch sẽ và đổi trang phục khác cho nhóc tì.

- Bác Quang nếu đói bụng thì cứ việc ăn nhé.

Không cần phải ngại đâu ạ.

- Ừ, tôi biết rồi!
"Cạch."
- À, không có sao đâu cậu chủ.

Bé An chỉ tới kỳ mọc răng thôi.

- Điền Đan nở nụ cười đầy hòa ái với Vệ Minh.

Đoạn quay sang chuyện trò với An Dĩ Thâm.

- Để anh kê đơn thuốc giảm đau cho em nghen.

- Dạ vâng.

Con cảm ơn chú.

- An Dĩ Thâm khoanh tay thưa với Điền Đan.

- Chà, mới chừng này tuổi mà chững chạc quá nha.

- Điền Đan vuốt tóc An Dĩ Thâm.

Rồi ngẩng đầu lên nhìn Vệ Minh - Tôi sẽ kê xi-rô và viên sủi cho bé An dễ uống.

Mỗi ngày uống ba cữ, hạn chế dùng nhiều món cứng và đá lạnh để tránh gây ê buốt.

Vệ Minh mua chai nước khoáng trong căn-tin, rồi dẫn An Dĩ Thâm đến quầy thuốc nhận toa.

Hai chú cháu ngồi đợi khoảng mười lăm phút thì dược sĩ kêu tên.

Lãnh thuốc xong liền trở về phòng.

Dọc đường đi cậu và nhóc con không trò chuyện thêm gì nữa, bởi lẽ cái răng mới mọc đã khiến cho An Dĩ Thâm khó chịu khi mở miệng nói.

Dỗ dành An Dĩ Thâm dùng chút súp và gà xé để ăn lót cái dạ rỗng, Vệ Minh mới soạn thuốc cho bé con uống.

An Dĩ Thâm uống xong cử thuốc, một chốc sau liền ngáp ngắn ngáp dài.

Vệ Minh bèn bế nhóc lên chiếc giường xếp mới mua hôm trước ngủ, sau đó cẩn thận kê gối, đắp chăn và cởi hộ đôi giày mà nhóc đang mang trên chân ra.

Đoạn nhắc nhở Vệ Khương và An Dĩ Mai đi đánh răng, thay quần áo.

- Một lát các con ngủ ở đây.

- Vệ Minh chỉ tay về chiếc giường xếp.

Rồi ngồi xuống chiếu dùng bữa tối của mình.

Cổ Tường Quang quét dọn phòng ốc.

Thức ăn thừa cùng túi nylon, chai nhựa và ly giấy được bác gom vào hai bao rác, một túi rác tái chế và một túi rác không thể tái chế.

Giường ngủ của Vệ Minh nằm áp sát vào vách tường nhà vệ sinh, ngăn cách với giường bệnh của Vệ Úy bằng một vách ngăn gỗ chạm trổ hoa văn có thể nhìn xuyên qua.

Ở dưới vách ngăn là một tủ gỗ sồi lót kính dày ba li, một cái ổ cắm ba chấu âm sàn nằm dưới chân tủ và một cái ghế nệm bọc nhung tím.

Dưới chân ghế là một tấm thảm nhung trắng mềm mại, kế bên nó là một cây đèn chụp đứng bằng inox kiểu cách.

Từ vị trí ngồi đó có thể ngắm quang cảnh chiều tà qua khung cửa sổ chạm trần, chiếc rèm màu mỡ gà ỡm ờ che giấu cảnh quan bên ngoài.

Vệ Khương nũng nịu xin ngủ với Vệ Minh.

Thế là cậu đành để cục mỡ ngủ chung.

Vệ Khương mặc bộ pijama in hình "Gấu Pooh và những người bạn", còn hai anh em họ An thì mỗi đứa mặc một bộ pijama xanh biển, không hoa văn, cũng không họa tiết nốt.

Ắt hẳn gu thẩm mỹ nghèo nàn này xuất phát từ ba ruột của chúng.

Vệ Khương vừa đặt lưng xuống giường, liền ôm gối ngủ khò.

Cổ Tường Quang kê giường giữa Vệ Úy và hai nhóc tì họ An.

Vệ Minh giúp bác mở chiếc giường xếp và kéo giường của sắp nhỏ sát vào giường của bác.

"Cạch."
Vệ Minh khóa cửa bằng cách vòng dây xích qua tay nắm và móc treo tường, sau đó đặt một cái ổ khóa nặng ký lên nhưng không gài, vì đề phòng trường hợp Vệ Úy xảy ra chuyện mà ngộ nhỡ cậu và Cổ Tường Quang ngủ quên thì khốn.

Ổ khóa này ước khoảng ba trăm gam, nếu rơi xuống hoặc bị tác động vào sẽ phát ra tiếng động khá lớn, đủ để đánh thức hai người thoát khỏi cơn mê.

Cổ Tường Quang và Vệ Minh cùng nhau đổi tư thế cho Vệ Úy, đoạn bấm huyệt, xoa bóp cho ông.

Làm xong đâu vào đấy cả hai mới tạm yên tâm đi ngủ.

Ánh sáng trắng ấm của hệ thống đèn Led nhanh chóng nhường chỗ cho sắc cam mờ tối của đèn treo tường.

Cổ Tường Quang ngáp một cái rõ dài, rồi nhắm nghiền mắt, ngủ say như chết.

Tiếng ngáy o o của bác chẳng hề khiến cho sắp nhỏ bị giấc mình tỉnh dậy.

Vệ Minh ôm con trai ngủ.

Cục mỡ cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của baba, bèn chun mũi hít hà.

Cậu xoa xoa cái bụng ba ngấn của con trai, rồi cũng chìm dần vào cơn mộng mị.

Không một ai hay biết, ngón trỏ nơi bàn tay trái của Vệ Úy khẽ cử động...!
oOo

Bãi sông hoang vắng, rậm rạp những lau là lau.

Cỏ đuôi mèo bị đám lau sậy lấn áp đến nỗi cọng nào cọng nấy đẹt ngắt, lầm lũi chôn đời dưới thân cây lau.

Rau đắng đất mọc quanh triền đê, sắc xanh mướt mắt của chúng khiến ta thèm thuồng nồi canh rau ăn giải nhiệt trưa hè...!
Chợt có tiếng còi xe vang lên, phá vỡ sự bình yên của bãi sông.

Chiếc xe Hummer bạc đậu lại bên vệ đường, cách bốt điện thoại công cộng ước khoảng mấy mươi mét.

Ba cánh cửa xe đồng loạt mở ra, người bước ra là ba người đàn ông trạc tuổi trung niên trở lên, trên thân mặc bộ tây trang thẳng thớm, dưới chân mang đôi giày da bóng loáng.

An Tần vuốt ve cây gậy sắt, đoạn nhìn về phía con lộ xa xa.

Nơi đấy có hai mươi, hai mươi lăm bóng đen đang đứng lố nhố.

An Kỳ cởi bớt vài cúc áo cho đỡ nóng.

Rồi bắc tay làm loa cất tiếng hô:
- Đúng giờ quá nhỉ?
Uông Trác uống cạn chỗ nước trong chai nước suối, rồi ném vỏ chai rỗng tuếch về hướng đám người đang đứng.

- Lên! - Bên kia có ai đó bất ngờ thét lên, ắt hẳn đây là khẩu hiệu cho trận chiến.

An Kỳ và An Tần nhìn nhau cười, rồi nhanh chóng xông lên.

"Chát."
Đầu gậy của Uông Trác nện xuống lưng một cậu thanh niên tóc mào gà, mặt mày non choẹt như vừa mới dậy thì.

Cậu ta hét toáng bằng chất giọng đặc sệt của thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, nghe không kỹ còn tưởng nhầm là cậu ta đang nhại giọng ai đó.

An Kỳ chân đá, tay vung gậy vào đầu, vào vai đám giang hồ.

Động tác không được tính vào diện đẹp mắt, nhưng mức độ sát thương thì vô cùng kinh khủng.

An Tần sử dụng đòn bay kẹp cổ cản lại ý đồ định đâm lén sau lưng An Kỳ của tên cầm đầu băng đảng.

Gã xoay người, tung liên hoàn cước vào đám lâu la phía sau, rồi quay qua vung tay đấm một phát vào mặt tên hớt tóc húi cua.

Chưa đã nư, gã quất dùi cui vào mạn sườn hắn, rồi bồi thêm một cú vào bụng.

Lôi Hoành ngồi trên xe lăn chống cằm nhìn diễn biến cuộc quần đả.

Nơi mà y đang ngồi là ban công của một nhà hàng mới xây nên rất vắng khách.

Thức ăn bày biện trên bàn là một vài món Tây phương hãy còn nóng hôi hổi, mới chỉ đụng đũa qua một, hai lần; chai vang trắng trong suốt như thể được tạc từ băng lạnh, nằm ngoan và chếch một góc trong xô inox đựng đầy đá viên hình vuông rắn chắc.

Hai ly pha lê rỗng được đặt ở hai hướng đối nhau, như các góc trong hình bình hành vậy.

Chậu hoa vải rực rỡ đặt giữa bàn trông lạc quẻ vô cùng, và trông đáng thương vô ngần.

Nhai nốt miếng tôm cuộn bơ trong miệng, Lôi Hoành hứng thú mở miệng nói:
- Lukas.

Đưa cây ba trắc cho tôi.

- Vâng.

Lôi Hoành chống từng bước đến ban công rợp sắc hoa hồng Bulgaria, đôi mắt xanh biếc của y thu vào mọi hình ảnh của cuộc quần đả.

Khắp người toàn là máu tươi và mồ hôi, An Kỳ và An Tần đứng tựa lưng nhau, nghỉ sức chuẩn bị chiến đấu tiếp.

Uông Trác nhổ bụm máu trong miệng ra, đoạn co chân đạp vào đùi một gã trai bị đánh bất tỉnh, rồi thong thả bước ngang qua.

Băng nhóm đâm thuê chém mướn kia cũng đã thấm mệt.

Tiếng thở "hồng hộc", "hồng hộc" của chúng dường như muốn át cả thanh âm của các loài lưỡng cư, côn trùng và một số loài bò sát quanh đây.

"Rầm rập...!Rầm rập...!Rầm rập..."
Một toán lính đánh thuê bất thình lình xuất hiện từ ngã rẽ phía sau lưng đám người An Kỳ.

Vóc dáng của người cầm đầu thoạt nhìn như Đông Phương Bất Bại.

Bộ Kimono cách điệu bằng lụa đỏ rực.

Chân mang đôi guốc đặc trưng xứ Phù Tang.

Mái tóc dài đen nhánh để mặc cho những làn gió cuối xuân tung tẩy.

Ăn mặc kiểu này rồi đánh đấm kiểu gì???
- Konnichiwa! - Cánh môi thoa son đỏ của người ấy khẽ mở.

- Mẹ...!- An Tần nhanh chóng nuốt xuống từ "Kiếp".

Thẩm Ý Hiên nhếch miệng cười, đoạn khoát tay, ra hiệu cho "đám đàn em" bao vây tứ phía.

Băng đảng kia sức chiến đấu không còn bao nhiêu, bọn chúng thất thểu thủ thế, song trong lòng mỗi tên đã tính đến chuyện tìm đường trốn thoát.

- Tôi nói thế này.

Các anh nghe qua một chút nhé? - Thẩm Hạc Hiên chống tay lên cái eo nhỏ xíu của mình.

- Đằng nào các anh cũng thua thôi...!Chi bằng quy hàng cảnh sát, chịu khó ở tù vài năm, ở trong đấy học một cái nghề tử tế, rồi ra đời làm ăn lương thiện, cưới vợ sinh con,...!Được chứ?
- Chuyện này...!- Tên cầm đầu băng đảng liếc nhanh về phía toán lính đánh thuê.

Hóa ra bọn họ là cảnh sát mặc thường phục.

Còi xe cảnh sát bỗng chốc hú lên, khuấy động bãi sông thanh tịnh này một cách không nhân nhượng.

Đã đến nước này rồi, chạy đâu cho thoát?
- Anh hai, không sao đâu.

- Đám đàn em của gã đồng loạt an ủi.

- Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến mọi người.

- Gã cúi gập người, tạ lỗi với các anh em trong bang phái.

- Phải chi mấy thằng tham nhũng cũng giống vậy thì đỡ cho con dân biết mấy.

Ôm tiền bỏ trốn sang nước ngoài tị nạn hết.

- Uông Trác buồn buồn nói.

Thẩm Ý Hiên nhìn khuôn mặt không giống đồng đảng với hai anh em họ An thì lấy làm lạ.

Mặt mũi người này trông dễ cưng quá cưng, vừa hiền từ vừa phúc hậu.

Chẳng bù với hai thằng cô hồn kia...!
- Này, mọi chuyện ở đây đã có cảnh sát và hai anh em họ An giải quyết, anh theo tôi đến bệnh viện băng bó vết thương đi.

- Phải, để cho tụi tôi lo.

- An Tần tếu táo nói.

Nhưng ánh mắt của gã không tỏ thái độ gì gọi là đang pha trò.

An Kỳ hướng mắt về ban công của một nhà hàng chuyên về ẩm thực châu Âu nằm cách đây mấy mươi mét.

Nơi đó đèn đuốc sáng trưng và địa hình đồng không mông quạnh của bãi sông đủ để một người mắt tinh như An Kỳ nhận biết có người đang theo dõi họ, ngay từ đầu.

- Là Louis Lôi à? - An Kỳ khẽ nhếch miệng nói.

- Anh mau rời khỏi chỗ này đi Uông Trác.

Tôi...!
Chưa kịp nói hết câu, An Kỳ đã trông thấy Thẩm Ý Hiên lôi xềnh xệch Uông Trác lên chiếc Pagani màu đỏ mận của y.

Thôi kệ...!Có khi giao cho Thẩm Hạc Hiên, mọi chuyện sẽ tốt hơn!
- Tôi còn có chuyện giải quyết.

Cảm phiền các anh xử lý nốt công việc ở đây hộ tôi.

- Buông lại một câu hững hờ, cũng không bận tâm đám cảnh sát suy nghĩ thế nào, An Kỳ cùng An Tần sải những bước vội vã đến chỗ Lôi Hoành và Lương Gia Huy...!
...!
Thẩm Ý Hiên chở Uông Trác đến nhà của một người quen, mở phòng khám tư cách đây khoảng bốn cây số chạy về phía Bắc.

Khám xong y đưa Uông Trác về nhà mình, nằm ở phía cuối con hẻm, sát với bờ sông Yến Lê lộng gió.

Đón tiếp Uông Trác là hương nhãn nồng hậu đượm vị tình quê, trái nào trái nấy to cỡ hai đốt ngón tay, mọc chi chít trên cành xanh mát.

- Vất vả lắm mới có thể ép nó ra trái quanh năm.

Vị cũng không tệ đâu.

Nếu anh thích tôi sẽ hái vài ký làm quà.

- Cảm ơn anh.

Phòng khách nằm cách mé sông độ chừng năm mét.

Buồng dừa nước mọc sát vào bờ, hoa lục bình tím sẫm dạt trôi nổi lênh đênh trên con nước êm đềm, vách tường lắp kính cường lực đem đến một ảo giác rằng bến sông chỉ là một tấm tranh tuyệt đẹp và hư ảo do trí óc người trong cơn say họa thành.

Gian bếp mở, ngăn cách với thiên nhiên cũng chỉ là những vách kính trong suốt, giữ kín bằng bức rèm hai lớp: Lớp ngoài bằng vải và lớp trong là voan mỏng.

Bàn ăn là một mặt gỗ được gọt đẽo vuông vức, những góc cạn đã được mài mòn nhằm giảm thiểu cho gia chủ khi có khách trẻ em tới chơi.

Các tấm đệm màu cát nằm chồng chất lên nhau trong góc tường, hoa văn thêu trên đấy là hoa tường vy hồng.

Uông Trác cúi gằm mặt xuống, để mặc cho Thẩm Ý Hiên kiểm tra vết thương cho mình.

Thẩm Ý Hiên ghé môi sát vành tai trái của Uông Trác
- Thật muốn nếm thử hương vị dương v*t của anh...!
Uông Trác mím môi, hai gò má ửng hồng như sốt cao.

- Đùa thôi! Xem anh kìa! Đỏ rực như một quả dâu tây chín rục.


Thẩm Ý Hiên hôn phớt trên tóc Uông Trác.

Y nhìn rõ những hạt mồ hôi lấm tấm nơi chân tóc xanh rì, cũng như nhìn rõ hàng mi cong cong ẩm ướt của anh.

- Để tôi làm cho anh vài cái Okonomiyaki.

- O...!Okono...!
- Bánh xèo Nhật Bản.

- Thẩm Hạc Hiên đáp gọn lỏn.

Rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc nấu nướng.

Tiếng "xèo", "xèo" vang lên trong chảo nóng nghe như thể những nốt nhạc reo vui trên phím đàn của một người nghệ sĩ dương cầm nào đó.

Uông Trác đứng tựa người vào chạn bếp, ngắm nghía lớp bắp cải đang xẹp dần vì độ nóng của chảo dầu.

Thẩm Hạc Hiên thoăn thoắt đảo bánh, rưới chút nước sốt viết bằng tiếng Nhật uốn lượn (?!), thả vài nhúm giá mơn mởn, trắng phau vào, rồi gắp thêm mực sữa, tôm sú bóc vỏ và thịt ba chỉ; cứ thế món bánh xèo của y mau chóng căng phồng như bụng của một bé con bụ bẫm háu ăn.

"Xèo."
Thẩm Hạc Hiên hất bánh trên chảo chống dính đôi lần, rồi đổ nó ra một chiếc dĩa sứ sâu lòng không hoa văn.

Đoạn đưa nó cho Uông Trác.

Uông Trác vừa nhận chiếc dĩa ấm nóng, vừa với tay lấy chiếc muỗng đựng trong giá nhựa.

- Ngon tuyệt!
- Thế thì làm chồng tôi đi.

Tôi sẽ cho anh tận hưởng cảm giác "ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật".

- Khụ, khụ, khục...!
- Đùa thôi! Anh sợ hả? - Thẩm Hạc Hiên bật cười khinh khích.

Tay của y vẫn không ngừng thêm thắt nguyên liệu cho món Okonomiyaki trên chảo.

- Bẻ cong đàn ông là một ý định ngu xuẩn nhất.

Cha tôi đã từng đứt tay, cho nên tôi không muốn nửa đời sau sẽ giống như ông ấy.

- Tình yêu của họ không đủ chín muồi để có thể vượt qua định kiến xã hội mà gắn bó cuộc đời với một người đồng giới.

Ở bên cạnh một người khác giới, cùng họ gầy dựng một tổ ấm nho nhỏ với những đứa con hoặc thú cưng có thể xem là một sự lựa chọn an toàn...!
- Nhưng sự lựa chọn ấy rất ích kỷ và cực kỳ thiếu tôn trọng đối phương.

- Thế nên cha tôi mới thuê người mang thai hộ.

Bà ấy là người Nhật, tên gọi Shizu, là chủ của một cửa hàng thời trang trên phố Harajuku.

Vốn là một người phụ nữ cầu tiến và có nhiều tham vọng trong cuộc sống, bà ấy đã đồng ý ngay tắp lự khi cha tôi mở lời đề nghị.

Đổi lại cha tôi sẽ trả cho bà ấy một khoản tiền kếch sù, đủ để thực hiện ước mơ của bà ấy.

...!
Vệ Minh bị tiếng động đập vào cửa tủ lạnh đánh tỉnh.

Cậu ngồi bật dậy, vội vã xỏ dép, tất tả đến kiểm tra giường của Vệ Úy.

- Là con à? Đói bụng sao.

- Thì ra là An Dĩ Thâm.

- Dạ.

- An Dĩ Thâm đáp bằng giọng buồn hiu.

- Vậy...!chú cháu mình đi ăn khuya nhé?
Đấy là lần đầu tiên Vệ Minh trông thấy An Dĩ Thâm cười rạng rỡ đến thế!
Vệ Minh cúi xuống hôn lên trán An Dĩ Thân, rồi cùng nhóc con vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt và chải đầu.

Vệ Minh đội nón len cho An Dĩ Thâm, rồi mặc cho nhóc một cái áo bông ấm sực, kế đấy xỏ tất vào đôi chân nhóc, sau đó thì để nhóc tự mang giày.

Sau rốt mới sửa soạn cho mình.

- Bác Quang, bác Quang ơi...!
Cổ Tường Quang hoảng hồn nhìn sang giường của Vệ Úy, rồi thất vọng quay mặt lại nhìn Vệ Minh.

- Có chuyện gì vậy cậu Út?
- Bé An đói bụng, nên con muốn dẫn nó đi ăn khuya.

Phiền bác trông nom cha con và sắp nhỏ.

- Ừ, đi đi.

Ở đây để tôi lo cho.

- Cổ Tường Quang vừa dứt lời, liền che miệng ngáp dài.

Bây giờ là hai giờ sáng.

Phố xá nơi đây chủ yếu là nhà dân, xóm trọ và chung cư cao tầng nên về đêm hết sức tĩnh mịch.

Lâu thật lâu mới nghe thấy tiếng phương tiện giao thông lướt qua.

Chiếc taxi mà Vệ Minh đặt đến sau mười phút.

Người lái là một cậu trai trẻ ghiền thuốc lá, nhưng rất biết giữ lịch sự nên không hút trong suốt quãng đường đi.

Có lẽ là do thấy An Dĩ Thâm ăn vận như thế.

Tuy hiện giờ đã quá nửa đêm, song quán phở ven đường vẫn không hề ngơi khách.

Cậu tài xế nhìn nhìn ngó ngó quán phở một lát, nghĩ thầm ắt đây bán ăn rất ngon nên bà con mới ủng hộ nhiệt liệt đến thế, nên cũng theo chân hai chú cháu vào làm một bụng.

Vệ Minh gọi hai tô phở thập cẩm và hai chén bò viên.

Ngoài ra gọi thêm hai ly nước sâm dứa sữa cho hai chú cháu uống giải khát.

Cậu cũng nhớ đến lời nha sĩ không cho uống nước lạnh, nhưng nghĩ phá lệ một bữa chắc không sao.

Phải mất hai mươi phút thì hai tô phở cùng hai chén bò viên mới được dọn lên.

Tô phở đầy đặn, thịt thà rất "từ thiện", quơ đâu cũng gắp được thịt hay gầu để ăn.

Nước phở trong vắt, thoảng hương thơm dịu của hồi, quế và hành tây.

Rau, giá tươi ngon.

Bánh phở tươi trụng mềm, không bị bở hay sần sật, sợi phở trắng ngần mịn màng, gắp thử một đũa thì thấy nó vừa đủ độ dai.

- Con phải ăn rau đấy, An Dĩ Thâm.

Ở chung với con sói lười ăn rau đó riết...!- Vệ Minh buông lửng câu nói, rồi cắm cúi lặt rau và cho vào tô của An Dĩ Thâm.

Kế đấy gắp một nhúm giá đặt giữa tô phở, rồi bảo cu cậu trộn đều lên ăn.

An Dĩ Thâm vội cầm đũa, và lấy và để, đoạn húp nước xì xụp.

Quên luôn cả việc chan tương đậu cho món phở ngon hơn, điều mà mọi khi dùng phở nhóc hay làm.

Hai chú cháu cùng nhau ngồi đây dùng bữa và rủ rì rù rì về chuyện lớp học của nhóc con, không hề hay anh em họ An vừa trải qua một trận gió tanh mưa máu, cận kề bên bờ vực Sinh-Tử...!
oOo
Bữa cơm sáng gồm vài món Nhật Bản và nồi súp Miso truyền thống.

Đương nhiên, người phụ trách nấu nướng vẫn là Thẩm Ý Hiên ái nam ái nữ.

Uông Trác ngửi thấy mùi tinh dầu đàn hương phảng phất trên cơ thể Thẩm Hạc Hiên.

Anh đồ rằng thần kinh của gã trai xứ Phù Tang này có chút bất ổn, nên mới dùng nó để làm giảm thiểu cảm giác căng thẳng.

- Thân phận thực sự của anh là ai nhỉ? FBI hay CIA? M16 hay S.E.A.L? Hay là một con quạ đen lạc đàn đến từ nước Nga xinh đẹp? - Thẩm Ý Hiên quỳ gối trên tấm đệm màu cát.

Y hiện đang mặc một bộ yukata lam nhạt.

- Tôi ở đây.

- Uông Trác ngậm trong miệng một mớ thức ăn.

Anh thực sự rất ngưỡng mộ khả năng nấu nướng tuyệt hảo của Thẩm Ý Hiên.

Chỉ với một quả trứng bình thường nấu nướng cùng các gia vị đơn giản, y đã biến nó thành một món ăn đủ sức tiến vua.

- Tôi có cảm giác Liên Hiệp Quốc sắp sửa tề tựu về đây.

Bên phía chúng ta bây giờ có Trung Hoa, Đại Hàn, Phù Tang, Nam Phi, Hoa Kỳ, Anh quốc, Pháp quốc và Úc Đại Lợi.

- Thẩm Ý Hiên hài lòng nhìn Uông Trác vét sạch thức ăn trong dĩa.

Y hồ hởi xới thêm cơm và dọn thêm thức ăn cho anh, không quên rót cho mỗi người một ly nước mía lau, mã đề nữa uống giải khát.

- Cả Thái Lan và Canada nữa.

- Oa! Đông vui thật.

Vệ Minh đang giữ thứ gì trong tay mà phải khiến cho năm châu bốn bể sôi sục vậy?
- Bằng chứng về địa điểm của một tổ chức khủng bố Krhatana*.

oOo
Chú thích
Krhatana: Đây là một quốc gia do mình tự nghĩ ra, không có tên trên bản đồ thế giới nha.

( ◜‿◝)♡.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui