Mạc Ưu Đàm nghe tin thằng Tù - nay đã đổi tên thành Lôi Hoành - đi sang trời Tây định cư cùng với Lôi Chấn Vũ.
Họ hàng nhà ngoại xun xoe trước thân thế và gia cảnh của Lôi Chấn Vũ.
Đám người ấy dỗ ngọt Lôi Hoành, nhưng dù cho có xảo biện hay ngụy ngôn thế nào đi chăng nữa, nó vẫn cứ trân mắt nhìn họ diễn trò, không mảy may động lòng một chút nào cả.
Tâm trí nó hiện giờ chỉ rặt một nỗi buồn man mác vì phải xa Mạc Ưu Đàm...!
oOo
Mạc Ưu Đàm thẫn thờ nhìn từng người thân trong gia đình mình trải qua bến đỗ cuối cùng của cuộc đời: "Tử".
Ông bà nội đã mất trước khi Mạc Ưu Đàm chào đời.
Mười lăm tuổi chịu tang cha.
Mười bảy tuổi chịu tang mẹ.
Mạc Ngân Thần thì càng ngày càng già yếu.
Thằng Tù cũng bỏ chú mà đi...!
Gió lùa vào ba gian nhà rộng lớn không một bóng người như thể muốn cuốn phăng đi chút tinh thần còn sót lại của chú sau tang lễ của bà Can Mễ Mễ - Mẹ của Mạc Ưu Đàm.
oOo
Dưới sự dẫn dắt của Mạc Ngân Thần, Mạc Ưu Đàm thuận lợi tiến vào học viện sỹ quan quân đội nhân dân Đại Việt.
Nhưng chú không hề được nâng đỡ, mà phải cố gắng hết sức bình sinh mới tới được đây.
Mạc Ngân Thần chỉ giúp chú làm thủ tục thôi, còn lại chú phải tự lo liệu lấy.
Gặp lại Lôi Hoành, Mạc Ưu Đàm bỗng dở khóc dở cười.
Bởi lẽ hương nước hoa trên người y không hề phù hợp đối với bầu không khí nơi con hẻm xô bồ này.
Một thân tây trang chải chuốt biến y trở thành tâm điểm bất đắc dĩ của khách bộ hành qua con hẻm.
- Muốn ăn bún thịt nướng, chả giò không?
Lôi Hoành không thấy Mạc Ưu Đàm trả lời.
Y hơi mím môi, đoạn tiến đến chỗ ông chú, nắm tay lôi đi.
Chiều cao trên một mét chín thực sự rất bất tiện khi phải ngồi kiểu bàn ghế xúp.
Mạc Ưu Đàm có cảm tưởng Thằng Tù không cần dùng ghế cũng có thể ngồi ăn ngon lành.
Lôi Hoành bình thản ăn bún, thỉnh thoảng ngừng lại hút một ngụm nước sơ-ri.
Thức quả này là đồ uống quý giá mà khi bé y thường hằng mong muốn.
Mong muốn đến nỗi y khẩn cầu được lớn để đi làm có tiền mua uống cho thỏa miệng.
Mạc Ưu Đàm vừa thưởng thức bún, vừa âm thầm đánh giá Lôi Hoành.
Thằng Tù của chú càng lớn càng giống siêu nhân, mắt xanh này, tóc vàng óng, da trắng nữa...!Hồi bé thiếu ăn nên nhìn cậu ta chẳng ra bộ dạng gì.
Nhưng bây giờ...!
- Này, Thuốc Sắc thích cái này nhất phải không? - Lôi Hoành đưa xâu bò lá lốt cho Mạc Ưu Đàm.
Mạc Ưu Đàm không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Chú xớt cho Lôi Hoành nửa xâu, rồi mới đưa lên miệng ăn.
- Tôi đến tham quan ký túc xá được không?
Mạc Ưu Đàm nguýt môi một cái rõ dài, rồi gãi gãi đầu đồng ý.
Lôi Hoành đang ăn sơ-ri, thấy thế đôi mắt bỗng hấp háy cười.
Thuốc Sắc của y biểu cảm vẫn hệt như hồi nhỏ, không khác đi một chút xíu nào!
Học viện mà Mạc Ưu Đàm đang theo học vào mùa hè ký túc xá thường rất vắng vẻ, do hầu hết sinh viên đều đã về quê nghỉ hè.
Chỉ còn một số ở xa hoặc ngại tốn kém mà ở lại đây đi làm thêm kiếm tiền trang trải cho năm học sắp tới.
Lý do ở lại đây của chú hoàn toàn khác biệt với họ, chú không muốn về quê là vì ở đấy chẳng còn ai cả.
Bà con chòm xóm tuy luôn yêu thương và nhiệt tình giúp đỡ chú, nhưng người dưng vẫn mãi là người dưng, không ai có thể đem đến hơi ấm thân nhân thực sự cho chú.
Nên là chú trốn ở đây, gặm nhắm kỳ nghỉ hè cô đơn trong tiếng ve sầu nức nở trên những tán cây phượng vỹ đỏ thắm.
Lôi Hoành và Mạc Ưu Đàm sóng vai nhau bước đi trên vỉa hè loang lổ cỏ dại.
Gạch lát đã bong tróc vài nơi, đôi chỗ đã bị mất góc, tạo điều kiện cho hoa mười giờ tim tím sinh sôi, nảy nở.
Lôi Hoành bảo y nhớ bông lựu đạn mọc ở bờ mương.
Nhớ cả cây bần sai quả, cây bình bát đung đưa trước gió như những chiếc lồng đèn treo trong đêm Trung Thu, cây chùm ruột ăn vào muốn đứt ruột vì vị chua khủng khiếp của nó, cây cóc, xoài cát và mận hậu đến mùa thu hoạch liền bị đám con nít trong xóm thi nhau vặt trụi...!Nhớ cả con đường mòn in đầy những dấu chân của y và Thuốc Sắc.
Nhớ thật nhớ cái mùi rơm rạ, lúa chín, khói bếp, ngô khoai vừa chín tới trong nồi.
Mạc Ưu Đàm nhìn người thanh niên cao lớn đang đi bên cạnh mình, chú thầm nghĩ, nếu có dịp sẽ đưa Lôi Hoành về quê thăm lại xóm làng.
Cổng dẫn vào khu ký túc xá nằm sâu trong một con hẻm cụt.
Ở đấy có một cái cây cóc, không biết ông thần nào vác lên đây trồng, rồi dựng luôn một cái miễu* nhỏ hòng chống "dân tiểu đường".
Mùa này cóc vẫn chưa kết quả, nhưng Lôi Hoành vẫn theo thói quen đưa mắt tìm kiếm trái ngon.
- Phải tới tháng Mười một mới có cóc ăn.
Mạc Ưu Đàm vừa lôi chìa khóa dự phòng đúc trộm ra, vừa dáo dác nhìn xung quanh; sau đấy luồn tay vào trong cổng rào mà mở khóa.
Ký túc xá của Mạc Ưu Đàm nằm quay mặt về phía bờ ao.
Mỗi khi đông về gió lùa từng cơn rét buốt.
Thằng nào thằng nấy cũng phải quấn mấy lớp chăn bông dày cộm mới chợp mắt nổi.
Ông thầy hiệu trưởng bảo rằng, "Tập cho tụi bây làm quen với sương gió biên thùy và hơi nước nơi biển đảo Tổ quốc.
Sau này mới đánh trận nổi."
Mạc Ưu Đàm đưa Lôi Hoành đến nhà tắm tập thể vệ sinh tay chân và rửa miệng rồi mới dẫn về phòng.
Lôi Hoành hơi khó chịu khi nghĩ đến việc con chuột mỏ nhọn của y phơi mình cho đàn ông khác xem, song y cũng kịp xét lại rằng, Mạc Ưu Đàm chưa từng có cái gọi là "nhan sắc" để mà đi "quyến rũ" người khác.
- Lại đây hong khô tay đi.
- Mạc Ưu Đàm khẽ đề nghị.
Hai người bước trên hành lang lát gạch mới toanh.
Không biết sao, trong khoảng thời gian đó, cả hai không hề mở miệng nói lấy một câu.
- Tới rồi.
Lôi Hoành nhìn gian phòng được bày trí vô cùng đơn sơ, y liền hiểu Mạc Ngân Thần không hề nhúng tay vào cải thiện cho thằng cháu đích tôn một chút nào.
Ai sao, nó vậy; không chơi cái trò "tại, vì, bị, bởi" mà thiên lệch cho dòng họ của mình.
- Này, để bịch nước sơ-ri vào trong tủ lạnh đi, rồi nằm xuống đây nghỉ lưng với tôi một chút.
- Mạc Ưu Đàm khóa kỹ cửa nẻo.
Đoạn bật đèn sáng choang, rồi leo lên giường nằm.
Mạc Ưu Đàm nằm gọn trong vòng tay của Lôi Hoành, chú hơi co người lại, rồi cuộn tròn cơ thể thành hình bào thai.
Lôi Hoành gác cằm trên vai Thuốc Sắc, chóp mũi cọ vào sau vành tai chú, đoạn khẽ hôn lên đấy một cái.
Chiều nay y sẽ dẫn Thuốc Sắc đi xem phim, dùng cơm tối; rồi đi ngắm pháo hoa.
Sau đấy...!đi khách sạn.
oOo
Bảy năm sau, tại đồn biên phòng ở Viễn Bắc Hinh Miên.
Vệ Lô Địch vận trang phục lính trinh sát, trên tay cầm chiếc ống nhòm chuyên dụng của quân đội, chân mang đôi giày bốt lấm bẩn.
Thoáng thấy Mạc Ưu Đàm nhìn mình, anh nhe răng cười, đoạn chào theo kiểu quân đội với ông chú.
- Chào thiếu tá! Tới đây khảo sát công trình hả?
- À, ừm, đúng thế!
- Lát nữa tôi mời thiếu tá đi ăn cơm nhé? Không chê chứ? -Miệng tuy nói, nhưng ánh mắt Vệ Lô Địch vẫn nhìn đăm đăm về hướng công trường lấm tấm sắc xanh lá của màu áo lính.
Kho đạn dự kiến sẽ hoàn thành vào cuối năm sau.
Vệ Lô Địch cùng Mạc Ưu Đàm tản bộ gần một cây số.
Đáng lẽ không đi xa đến vậy, nhưng vì mải bàn chuyện trong quân doanh với nhau nên hai người không để ý đến quãng đường, thành thử ra mới tới tận đây.
Hành quân đã quen nên cả hai đều không cảm thấy đầu choáng mắt hoa, tay chân rã rời hay mặt mày xây xẩm.
Mạc Ưu Đàm đi vòng quanh tủ kính, ngó nghiêng thực đơn vài phút, rồi quyết định chọn món bê chao, cải mèo xào tỏi và cá suối chiên giòn.
Vệ Lô Địch mua hai lon Coca Cola từ máy bán hàng tự động xong, bèn trở về chỗ ngồi.
- Anh định đem tôi đi bán qua biên giới hay sao mà không nhắc nhở hả? - Mạc Ưu Đàm cất giọng pha trò sau khi ngồi lại ghế.
Vệ Lô Địch nháy mắt hỏi:
- Thiếu tá nghĩ mình bán được bao nhiêu? Nếu không tính nội tạng và giác mạc cùng t*ng trùng.
Mạc Ưu Đàm không hề giận.
Thực sự không hề giận.
Bởi lẽ đã có người hỏi chú câu này vào tối hôm qua.
- Sẽ là vô giá đối với người yêu tôi thật lòng...!- Câu trả lời này Mạc Ưu Đàm muốn nhờ Vệ Lô Địch gửi đến cho người kia.
- L'amour c'est pour rien.*
Vệ Lô Địch nghe thế, chỉ lắc đầu cười, rồi đứng dậy nhờ chủ quán bật bài "Sầu đông" do Nguyễn Hưng thể hiện.
Đoạn đặt mua hai cái tẩy.
"Chiều nay gió đông về, dừng chân trên bến xưa.
Đời trai gió sương, về thăm cố hương.
Tìm bao nhớ thương, mà sao phố phường vắng..."
Mạc Ưu Đàm bới bới dĩa cơm, nhặt vài hạt sạn bỏ ra ngoài.
Rồi gắp một miếng bê chao, quệt vào chén nước tương tỏi ớt.
- Tôi biết anh có mối quan hệ đồng tính với một người đàn ông làm nghề vệ sĩ.
Hiện vẫn còn chứ? - Mạc Ưu Đàm nhận ly đá viên, rồi khui lon Coca Cola, đoạn rót nước ngọt vào ly.
- Không.
Xong hết rồi.
- Vệ Lô Địch hôm nay ăn bánh canh chân giò thay đổi khẩu vị.
Sương gió biên thùy đem cảnh quan nơi đây nhuộm trong những gam màu nhàn nhạt và ma mị.
Mặt trời ban trưa nằm tại vị trí thiên đỉnh, gác tấm thân tròn vo lên cổng trời được bà con trong bản dựng từ đá núi.
Từ vị trí của hai người có thể nhìn rất rõ cái cổng ấy.
Bàng bạc sắc tuyết phủ
Xen kẽ nét rêu xanh
Có đôi cô sơn nữ
Bước qua cổng Chiêu Dương
Để đến phiên chợ chiều
Tìm bạn đời phối ngẫu.
Bà con nơi đây thật đáng khâm phục! Không cần học qua xây dựng hay kiến trúc, vẫn có thể tạo nên một công trình tuyệt đẹp như thế mà không hề xảy ra bất kỳ sự cố gì.
Vệ Lô Địch mỗi lần ngắm nó đều cảm thán như vậy.
Bây giờ thì trăm lần như một.
Nhưng không biết về già có thay đổi cách nhìn không? Hay vẫn ôm khư khư cách nhìn đó?
oOo
Vệ Lô Địch đứng tần ngần nơi cổng trời, cái máy ảnh Canon trên tay cứ giơ lên rồi hạ xuống.
Hôm nay là ngày anh xuất ngũ, nên muốn chụp thật nhiều ảnh lưu niệm về làm kỷ vật cho con cháu.
Đông tàn, xuân đến.
Khắp núi đồi Tây Bắc nhuộm trong một sắc trắng dịu dàng của hoa rừng.
Bóng dáng người dân tộc thiểu số sinh hoạt trên mảnh đất này thoạt trông như những chấm màu ngũ sắc sinh động.
Đâu đâu cũng là mỹ cảnh, nhưng không hiểu sao, Vệ Lô Địch cứ ngần ngừ mãi.
Hệt như, anh đang chờ đợi một cái gì...!
Bỗng chốc, Vệ Lô Địch nhìn thấy một người.
Một người đàn ông có vẻ là nhân viên công chức đi du lịch theo tour của công ty.
Người đàn ông ấy mặc quần vải kaki thô ráp, áo sơ-mi trắng giản đơn, trên vai vắt chiếc áo khoác dày sụ màu be.
Chú ta đứng tựa dưới gốc mận, mắt dõi về hướng đỉnh núi đối diện, trên môi phảng phất một nụ cười ôn hòa như nắng sớm.
Không hiểu sao, Vệ Lô Địch lại giơ máy ảnh lên, rồi bấm máy.
"Tách."
Người đàn ông đó bất ngờ quay mặt lại, đem nụ cười dành tặng cho phong cảnh trao lại Vệ Lô Địch.
Hai người mặt đối mặt, im lặng một đỗi rất lâu.
Trong màn sương mờ bảng lảng, văng vẳng đâu đây tiếng vó ngựa phi, rồi tiếng ngựa hí, cả hồi trống lệnh tấn công.
Bất giác, trong đầu anh bỗng thấp thoáng hình bóng vị mãnh tướng đang đứng bày binh bố trận trên đỉnh núi.
Trên thân vận một bộ ngân giáp tinh xảo, tay trái cầm thanh bạch kiếm, đỉnh nón cắm lông chim trĩ sặc sỡ, bên tai cài một bông cẩm chướng đỏ rực.
Con ngựa mà vị mãnh tướng ấy cưỡi đang thong thả gặm cỏ non.
- Này!
Vệ Lô Địch bừng tỉnh.
Ảo ảnh trong đầu anh vụt tắt như đèn dầu gặp cơn gió lạnh.
Hóa ra Mạc Ưu Đàm vỗ vai gọi anh về đơn vị ăn bữa cơm chia tay.
- Bọn tôi làm cả món lợn cắp nách và cơm lam đãi cậu đấy.
Mau về ăn thôi.
Vệ Lô Địch hơi ngoái đầu lại nhìn người đàn ông ăn mặc giản dị ấy, trên môi khẽ nhoẻn một nụ cười buồn...!
...!
Phương Vũ nhìn theo bóng lưng chàng lính trạc tuổi trung niên kia, nụ cười trên môi đã tan biến mất, chỉ còn những nỗi hoài nghi về động cơ chụp hình của cậu ta đong đầy trong tâm trí.
- Thầy Phương! Đã tới giờ khởi hành rồi.
- Ông bác tài xế vừa thở hổn hển, vừa chạy đến thông báo.
- Vâng, con cảm ơn bác.
- Phương Vũ vừa cất tiếng hô, vừa mặc lại áo khoác.
- Đâu có gì đâu.
Tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã biếu mật ong bạc hà với mấy ký thịt trâu nữa kìa...!- Ông bác tài xế nhìn đồng hồ đeo tay, rồi trợn mắt hốt hoảng giục Phương Vũ.
- Nào! Nào! Lên đường thôi cậu ơi!
- Vâng, vâng.
Phương Vũ gác tay trên thành cửa sổ xe buýt, nghe hướng dẫn viên du lịch kể về một truyền thuyết:
- Vị hoàng tử cuối cùng của Ngụy Hào đế đã nhảy xuống vực sâu dưới đây tự sát sau khi đã trạc ngũ tuần.
Trước khi chết, Ngụy Kiền Khôi đã viết di thư lại cho con cháu rằng: Ta phải đi tìm người ấy...!
- "Người ấy" là ai vậy? - Một cô giáo trong đoàn hào hứng hỏi.
- Thật tiếc là tới tận bây giờ các nhà khảo cổ học vẫn chưa tìm thấy câu trả lời.
- Nguyễn Mai Khanh tiếc nuối đáp.
- Nhưng chúng ta có thể suy đoán được rằng, đây đích thị là hồng nhan tri kỷ của Ngụy Kiền Khôi...!
Phương Vũ mặc cho mọi người xôn xao thảo luận, chú lần giở lớp lá gói của món bánh ngải ra, rồi cắn từng mẩu nhỏ ăn.
oOo
Chú thích:
1/ "Miễu" là một cái tủ thờ nhỏ, trong đó đựng bài vị, một bát hương, liên đăng, một khay tách trà và một dĩa đồ cúng nhỏ.
Khác hoàn toàn với "miếu" về mọi mặt, từ diện tích cho đến cung cách bày biện, trang trí và thờ tự.
Sở dĩ Rạch Miễu có cái tên này là vì ở con rạch ấy có cái miễu, chuyên thắp nhang cúng tế cho hương hồn những người bị chết đuối trên sông.
Mặc dù sau này cái miễu ấy bị dẹp, nhưng người dân ở đây vẫn gọi là Rạch Miễu.
2/ "L'amour c'est pour rien" có nghĩa là "Tình yêu là một điều vô giá".
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Bài hát "Thần thoại tuyệt đẹp" do Hàn Hồng và Tôn Nam trình bày thể hiện đúng tâm trạng của cả hai cặp đôi Lôi Mạc và Phương Vệ.
Cái tên "Phương Vũ" có hai nghĩa: Một là "Hương thơm của mưa", còn Hai là "Làm mưa lớn khắp bốn phương" - Đã tinh lược chữ "Bạo".
"Cây lau" thường sinh sôi sau những trận "Mưa lớn", Vệ̣ Lô Địch cũng vậy, chữa lành cho vết sẹo trong quá khứ của anh, chỉ có mỗi một mình Phương Bạo Vũ.
Và ngược lại, cảm nhận được "Mùi hương của mưa", cảm nhận được mặt tốt của Phương Vũ, cũng chỉ có mỗi một mình Vệ Lô Địch...!
Have a good day everyone! ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...