Gia đình Vệ Úy cúng tất niên vào lúc sáu giờ chiều, định bụng tám giờ rưỡi sẽ dọn xuống bếp, tổ chức tiệc.
Nhưng vì sự góp mặt bất thình lình của gia đình Vệ Tân, nên thời gian ăn tiệc bị trễ hơn dự kiến khoảng nửa tiếng.
Kéo cả bầu đoàn thê tử qua mà không báo trước một tiếng, nên hậu quả là bị thiếu thức ăn trầm trọng.
Lưu Dĩnh Phương phải gọi đầu bếp làm thêm vài món để cung cấp đủ thức ăn cho mọi người.
Các món đó gồm có rau tiến vua xào tỏi, gà Cung Bảo, bò nướng kim chi, lòng lợn trộn cay kiểu Tứ Xuyên và súp Miso.
Ivan Choi là khách quý của gia đình nên bà đặc biệt sai đầu bếp nấu thêm ít bánh gạo cay cho y ăn.
Nhưng rốt cuộc cũng xong.
Hiện giờ đám trẻ con đang ngồi ăn bánh phô mai trà xanh và ngắm pháo hoa trên thảm cỏ ở sân trước.
Đám trai tráng trong họ đang dọn dẹp khoảnh sân trước cửa chính để chuẩn bị làm lễ cúng Giao thừa.
Ngay cả Vệ Giải Thần và Vệ Minh cũng góp một tay, mặc dù thương thế cả hai vẫn chưa lành.
Vệ Úy mở điện thoại xem giờ.
Đúng mười một giờ đêm, chỉ còn chừng một tiếng nữa là sẽ bước sang năm mới.
Thời điểm cúng Giao thừa đã tới, Vệ Úy mau chóng bước đến khoảnh sân trước cửa chính để tiến hành làm lễ.
Mâm cỗ này và mâm cỗ cúng trong nhà được nấu riêng, chuẩn bị sẵn sàng dưới bếp, chỉ chờ đến giờ là đem chúng ra bày biện.
Vệ Úy đốt ba nén nhang, rồi lầm rầm đọc văn tế.
Chất giọng của ông vẫn vậy, không hề vương chút xíu tình cảm nào, như thể thanh âm hiệu lệnh ở sân bay.
- Tân, Hòa.
Hai cậu mau lại đây.
Vệ Úy phát cho mỗi người một nén nhang, rồi bước đến cắm nhang vào trong bát hương men xanh.
Vệ Tân và Vệ Hòa "À" một tiếng.
Họ lần lượt bước đến cắm nhang theo vai vế trong nhà của mình, rồi chắp tay xá ba cái.
Tiếp đấy, Vệ Úy dẫn hai người vào phòng thờ, lặp lại những chuỗi động tác trên; rồi đưa họ vào khu văn phòng ở hướng Nam của tòa nhà.
Khu văn phòng tư nhân có diện tích gần năm trăm mét vuông, bao gồm một trệt, hai lầu và một tầng hầm.
Lối kiến trúc ở đây được thiết kế theo kiểu tối giản của Nhật Bản, nên rất thoáng mát và rộng rãi.
Nội thất phần lớn được làm từ các chất liệu thiên nhiên, như gỗ, mây, tre, nứa...!và một số vật liệu khác như thủy tinh, pha lê, sắt tạo hình,..
Phòng họp được bày trí đơn giản, với một chiếc bàn dài hình chữ nhật và hàng ghế hai bên được làm bằng cây mây.
Tại đây thiết kế thêm một bục gỗ nhỏ dùng để đứng thuyết trình.
Trên bục giảng, một máy chiếu nhỏ màu đen nằm gọn bên phải chân tường.
Hệ thống âm thanh trong phòng rất dễ chịu, vừa đủ để nghe rõ từng từ một cách êm dịu chứ không quá gắt.
Vệ Úy đặc biệt đề cao tính năng nghe-nhìn, bởi ông cho rằng nếu một trong hai chức năng này không hoàn hảo, ắt hẳn sẽ khiến cho phiên họp trở nên nhàm chán và dẫn đến chuyện bị mất đi sự tập trung.
Trên bàn để sẵn dĩa bánh chưng đã được cắt thành tám miếng, cùng với một ấm trà mới pha thoang thoảng hương sen tháng năm.
Những chiếc tách trà men sứ giả cổ nằm trên những chiếc khay con con, thoạt trông như những gương sen xanh ngăn ngắt.
Chậu hoa vải rực rỡ nằm giữa mặt bàn kính, cái bóng của nó khẽ rọi xuống lớp kính dày bên dưới.
Ivan Choi đợi cho Vệ Úy và đám người bên phía Vệ gia yên vị, y mới khoan thai chọn ghế và ngồi xuống.
Căn phòng trở nên ngột ngạt hẳn đi khi Vệ Úy đóng kín hết tất cả các cửa sổ và hạ rèm xuống.
Không phải vì không khí không được lưu thông tự nhiên, mà là do nội tâm của mỗi người tạo thành.
- Có lẽ Vệ Minh đã đắc tội với ai đó nên mới bị biến thành con tốt thí.
- Vệ Úy mở bài.
- Chính xác là cả dòng họ bị biến thành con tốt thí.
- Vệ Hòa cắn móng tay.
Vệ Tân nhìn nước trà sóng sánh trong tách, dao động liên tục, không ngừng nghỉ, như thể đang phác họa lại cuộc đời của ông vậy.
- Nguồn tiền hoàn toàn "sạch" và "tươi", chưa từng đem "sơ chế" qua ở bất kỳ đâu, cũng như dưới bất kỳ hình thức nào.
Nên hiện giờ chỉ cần chứng minh nó là hàng "organic" là xong.
Vệ Úy nhịp nhịp ngón trỏ xuống mặt bàn kính:
- Trong mắt các thanh tra thuế, chẳng có gì là hàng "organic" cả.
Cậu Tân đừng quên luật pháp hiện nay cho phép tịch biên tài sản của những doanh nghiệp bị nghi-ngờ-trốn-thuế, mà không hề tốn một chút sức lực nào.
Cậu Thôi! Cậu có thể trình bày cho chúng tôi biết ý kiến của cậu về chuyện này không?
Ivan Choi mỉm miệng cười, đoạn thấp giọng trình bày:
- Vâng, thưa các thân chủ của tôi.
Điều đầu tiên tôi muốn nói là về luật pháp hiện nay không thể tịch biên một cách tùy tiện tài sản của một cá nhân hay một tổ chức, bởi lẽ nó đã vi phạm vào mục "Lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản công dân".
Nói rõ hơn trong trường hợp này là lạm dụng kẽ hở pháp luật để cưỡng chế một cách bất minh tài sản của một cá nhân hoặc tập thể, nhằm thu lợi bất chính cho mình.
Chúng ta hiện đang ở trong trường hợp này.
Ivan Choi ngừng lại, đoạn nhấp một ngụm trà cho thông giọng.
- Chúng ta hoàn toàn có khả năng giành được lợi thế khi kháng cáo? - Vệ Tân như được mở cờ trong bụng, ông vội cất tiếng hỏi, trước khi Ivan Choi kịp mở miệng nói tiếp.
- Phải, thưa thân chủ.
- Ivan Choi vừa đáp lời Vệ Tân, vừa gật đầu thay cho câu cảm ơn Vệ Hòa vì đã mời y ăn bánh chưng.
- Chúng ta có thể kháng cáo với một trong hai tội danh "Lạm dụng chức vụ, quyền hạn nhằm chiếm đoạt tài sản công dân", hoặc "Lợi dụng chức vụ, quyền hạn của mình gây ảnh hưởng đến người khác nhằm mục đích trục lợi".
Thậm chí, chúng ta còn có thể kiện họ với tội danh "Giả mạo trong công tác vì vụ lợi" và...!
- Và tội "Vu khống".
- Vệ Úy nhếch miệng cười.
Những ngón tay thon dài của ông đan vào nhau và nằm trên bàn.
Vệ Tân suýt nghẹn bánh chưng.
Ông nhìn trân trân Vệ Úy, như thể người ngồi trước mặt ông không phải là con người.
Ngay cả Vệ Hòa cũng xém sặc nước, ông không ngờ rằng anh trai mình hôm nay lại cướp lời người khác; từ đó đến nay, Vệ Úy ghét nhất là những kẻ nói leo và "ăn cơm hớt", nên thuở bé thường hay khiển trách hai người khi dám cắt ngang lời nói của ông ta.
Vậy mà...!
Ivan Choi nhoẻn miệng cười, cốt cố không để bản thân mình cười quá lớn.
Cái nhà này, coi bộ cũng thú vị đây!
...!
Trong lúc đó, Lưu Dĩnh Phương dẫn Trình Hoán Hoán và Tiết Hồng Loan cùng với con cháu của họ đi sắp xếp phòng.
Tòa nhà mà vợ chồng Vệ Úy cư ngụ nằm ở vị trí trung tâm khu đất, diện tích lớn nhất so với bốn tòa nhà kia, vì nơi đây còn phải gánh thêm chức năng làm khách phòng và văn phòng tư nhân cho Vệ gia, nên cần phải rộng rãi một chút.
Tầng bốn dành trọn cho gia đình Trịnh Hoán Hoán, còn gia đình Tiết Hồng Loan thì ngụ ở tầng hai, do các cháu của Tiết Hồng Loan còn nhỏ nên được ưu tiên ở đây.
oOo
An Kỳ ngồi xem lại đoạn băng thu được từ chiếc camera ở ngôi nhà cũ của mình.
Anh nhấm nháp món Cocktail chanh, mật ong và trái cây khô.
Anh lần hồi nhớ đến quãng thời gian trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra.
Rất nhiều đêm anh cứ ngỡ mình đang ở trong một cơn mộng, nơi mộng mị ấy anh có một người cha, một đứa em "sai lệch" huyết thống và một người mẹ kế thủ đoạn khôn lường.
An Kỳ đủ lớn để hiểu rằng, sau khi quan hệ tình dục với nhau thì vùng kín ít nhiều gì cũng phải có dấu hiệu để lại.
Nhưng đằng này hoàn toàn không.
Hồng Tụê Yến vác cái bụng đến gặp An Kỳ khi thai kỳ đã đến tháng thứ năm.
"Ok.
Hãy giữ lại đứa trẻ ấy cho tôi.
Sau khi sinh nó ra nếu đúng là con của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Nhưng chỉ với nó, không phải với cô.
Tôi là một người đồng tính luyến ái nên chắc chắn sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho cô ở bất kỳ phương diện nào hết.
Vả chăng, tôi cũng đang đợi một người...!Người ấy là tất cả đối với tôi."
Ngắn gọn, súc tích, không cần phải biện giải dài dòng.
Kể từ sau câu kết ấy, An Kỳ và Hồng Tụê Yến ở cạnh nhau lặng lẽ như hai cái bóng.
Mỗi lần bất đắc dĩ chạm mặt, chủ đề chính của hai người thường xoay quanh An Dĩ Mai; đôi khi là về thời tiết hoặc một ngày giỗ chạp nào đó trong dòng họ An Kỳ mà anh quên bẵng.
Hồng Tụê Yến và An Kỳ chưa từng chung đụng chăn gối trong suốt mấy năm sống cạnh với nhau.
Tại sao gọi là sống cạnh mà không phải là sống chung? Đơn giản là vì hai người ở hai khối nhà tách biệt, ăn riêng, ngủ riêng.
Họa hoằn lắm mới miễn cưỡng ngồi ăn chung mâm với nhau, thông thường rơi vào dịp Lễ Tết, do anh và An Tần không biết cách sắp mâm, cúng kiến nên đành phải nhờ bà Tần và Hồng Tụê Yến lo liệu.
Cái ngày mà An Kỳ bị đánh thuốc lần thứ hai, thực sự hai người cũng không có quan hệ với nhau nốt.
Vì để tránh bị người lạ đột nhập vào phòng mà không hay biết, An Kỳ đã lắp đặt hệ thống camera trong phòng.
Tay bác sĩ mà bà Tần đưa đến hóa ra là người đã phụ trách ca thụ tinh trong ống nghiệm của Tô Gia Hân.
Dưới sự giúp đỡ của bà Tần, hắn ta đã lẻn vào phòng, thu thập một ít tinh dịch của anh, rồi tiến hành cấy vào bên trong cơ thể Hồng Tụê Yến.
Kết quả sinh ra An Dĩ Thâm.
Thiết nghĩ phương pháp sinh mổ ắt hẳn là do tay bác sĩ đề xuất cho Hồng Tụê Yến, bởi Tô Gia Hân cũng lựa chọn y vậy.
Đêm xảy ra vụ hỏa hoạn ấy, An Kỳ đưa Hồng Tụê Yến ra ngoài sân trước, kế đến mới là các con để tránh vướng víu.
Không thể ngờ rằng Tần Hạc Mộng đã đưa Hồng Tụê Yến "đi" trong lúc ấy, cùng với khối tài sản và cái két sắt chứa không ít tài liệu mật của An gia.
Khiến cho anh hiểu lầm Hồng Tụê Yến trong suốt một thời gian dài.
Cô đến đây để thu thập thông tin về vụ ám sát của Hồng Tụê Giả, chứ không phải là vì muốn cuỗm đoạt tài sản của An gia.
Những vụ xâm nhập mạng lưới tập đoàn Kim An là do Hồng Tụê Yến và đồng bọn cùng thực hiện, nhằm tìm thêm chứng cứ kết tội anh; tuy rằng anh em An Kỳ đã khắc phục kịp thời, song tổn thất để lại vẫn thật nặng nề, không phải về mặt vật chất, mà là về mặt tinh thần...!
Dòng suy nghĩ của An Kỳ chợt đưng lại, anh nhìn về phía chiếc két sắt đã được mã hóa cẩn mật đang nằm chễm chệ trong tủ âm tường, nụ cười trên môi nhạt nhòa như bóng nắng.
An Kỳ luôn hiểu rõ tình cảnh của Truật Xích, kể cả những tổn thương mà chàng phải gánh chịu từ người cha Khả Hãn của mình.
Truật Xích trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là "Khách không mời", ngụ ý Thành Cát Tư Hãn không thừa nhận đứa con này.
Năm ấy bộ lạc của Thành Cát Tư Hãn bị đánh úp.
Người vợ đầu của ông ta bị quân địch bắt đi.
Vì vậy mà ông ta cùng các tướng lĩnh đứng lên tuyên chiến.
Phải mất hơn nửa năm thì chiến trận mới kết thúc, bộ lạc Miệt Nhĩ Khất bị tuyệt diệt, những người còn sống bị đày đi làm nô lệ hoặc quân kỹ, một số may mắn trốn thoát rồi thay tên đổi họ ở ẩn.
Bột Nhi Thiếp trở về với cái bụng to tướng.
Sử sách bảo rằng bà đã có thai trước khi bị bắt đi, số khác cho rằng bà đã bị cưỡng hiếp trong những ngày tháng bị giam cầm; tới tận bây giờ cũng chưa có ai xác minh được huyết thống của Truật Xích là của ai, bởi lẽ sau cái chết của Truật Xích, Thành Cát Tư Hãn đã hạ lệnh với muôn dân của mình rằng, không ai được phép nghi ngờ huyết thống của Truật Xích hay gây khó dễ với con cháu của chàng, nếu trái lệnh, trảm không tha.
Giới sử học ngày nay đã đặt ra rất nhiều giả thuyết, phần lớn đều nghiêng về khả năng Truật Xích không phải là con ruột của Thành Cát Tư Hãn, bởi thế hệ con cháu của chàng sau này chưa từng được chọn làm người kế vị.
Tức là Thành Cát Tư Hãn chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng.
Ông ta làm vậy để trấn an hậu dụê của Truật Xích, nhằm giảm thiểu tối đa nguy cơ xảy ra nội chiến trong nội thích.
Những người ái phi sau này của Thành Cát Tư Hãn đều có tài năng lẫn nhan sắc, nhưng ai chắc trong số họ sẽ yêu ông ta thật lòng nếu đổi thời điểm gặp mặt với Bột Nhi Thiếp chứ? Cái thời điểm bắt chuột để ăn, lủi thủi trong một túp lều tranh rách nát và nhịn nhục để sống qua ngày ấy? Chỉ mỗi Bột Nhi Thiếp ở bên cạnh, phụng dưỡng mẹ chồng, săn sóc và nuôi nấng ông.
Chỉ mỗi một mình Bột Nhi Thiếp...!Chỉ có vẻn vẹn mỗi mình bà chịu trăm đắng ngàn cay yêu thương, lo lắng cho ông.
Và rốt cuộc chẳng ai nhớ đến bà! Họ chỉ biết về Thành Cát Tư Hãn và những trận chiến của ông ấy.
Mọi người đã lãng quên đi một nhân vật rất nhỏ bé, nhưng cực kỳ quan trọng trong việc cấu thành một Khả Hãn được sử sách lưu truyền ngày nay.
Mẹ của An Kỳ tái giá sau ba năm níu kéo không thành.
Ngày thành hôn của bà ấy, cũng là ngày anh bị đá ra ngoài đường.
Kể từ đó, anh xem mình là một đứa trẻ mồ côi, cái tên cái họ này miễn cưỡng gánh để đỡ tốn công đặt lại.
Đôi lúc An Kỳ cảm thấy ghen tị với An Tần.
Nói sao nhỉ? An Tần nói sõi tiếng Anh hơn anh, bằng cấp cũng cao hơn anh (anh chỉ mới tốt nghiệp cao đẳng Quân sự), ngay cả việc giao tiếp cũng giỏi hơn anh nốt.
Đã thế gã còn được sống với mẹ ruột, được nuông chiều, dạy dỗ, được yêu thương, chăm sóc.
Còn anh phải sống chật vật nơi đầu đường, xó chợ cùng đám chiến hữu của mình.
Vất vả lắm mới có thể tốt nghiệp xong hệ Cao đẳng.
Rồi vì một "sự cố" mà ngắt ngang quan lộ của mình, đến nỗi phải dấn thân vào giới Hắc đạo để cầu sinh.
An Kỳ tắt Laptop, rồi rút chiếc USB ra, sau đó đem cất nó vào trong ví của anh.
Đoạn vớ lấy điện thoại, kiểm tra tin nhắn.
An Tần đưa cho An Kỳ một tô bún chay đầy vung, cùng chén nước chấm thơm lừng mùi lạc rang.
An Kỳ dẹp mớ bòng bong trong đầu mình sang một bên, anh nhận lấy tô bún, rồi cầm đũa lên ăn.
- Ả ta là má mì, chuyên cặp kè với những tên quan chức háo sắc.
Sau khi La Hoành qua đời, ả ta được một phen tẩy trắng toàn diện, không chỉ trở thành ngọc nữ người người ngưỡng mộ, mà còn là tấm gương vượt khó trong mắt rất nhiều lớp trẻ.
- An Tần không buồn mào đầu, cứ thế mà đi thẳng vào vấn đề chính.
An Kỳ rưới chút nước chấm, rồi trộn đều tô bún:
- Chỉ vì một con rắn độc, mà khiến cho bao nhiêu người phải bị vạ lây sao?
- Phải! Nếu tụi mình tung ra không đúng lúc, ả ta sẽ nắm lấy cơ hội này mà tẩy trắng tiếp cho bản thân, rằng mình bị ép nên phải đi khách.
Còn những nạn nhân thực sự sẽ bị đổ vấy là tiếp viên của ả ta, suốt đời cũng không ngóc đầu lên được.
Và những kẻ phạm pháp sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cứ thế mà khoác âu phục đi rao giảng đạo đức.
An Kỳ nhíu mày:
- Hãy giao thứ này cho Kristian hoặc Sebastian...!Trình độ tôi không đủ cao để tìm ra phương án thấu tình đạt lý nhất...!
- Sầm Bân? - An Tần thận trọng hỏi lại.
...!
Sầm Bân hiện đang vuốt ve con mèo thứ mười bảy của mình.
Mấy con trước thì một số rời nhà hành tẩu giang hồ, một số bị người ta bắt mất và một số thì đã qua đời do tuổi cao hoặc là bị ốm nặng mà chết.
Tuổi tác quá cao có lẽ đã khiến cho tâm tính Sầm Bân trở nên trẻ hóa.
Ông thích ôm con mèo ra ban công ngồi ngắm cảnh, có khi là trên sân thượng, cũng có lúc là ở ngoài sân.
Những năm tháng cuối đời này, Sầm Bân chỉ còn có thể ngồi gặm nhắm quá khứ trong căn nhà rộng thênh thang này.
Một chiếc taxi bất ngờ đỗ xịch trước vỉa hè nhà hàng xóm, ắt hẳn đấy là con cháu của họ ghé chơi, vì nhà bên toàn người già cả.
Sầm Bân xoa đầu con Múp, đoạn cúi đầu bình phẩm đôi lời với nó.
Một mèo, một người cứ thế mà cùng nhau hóng chuyện thiên hạ; khung cảnh này vừa dị, vừa thảm thương vô ngần.
- Không còn ai, đường về ôi quá dài...!Những đêm xa người...!
Sầm Bân khe khẽ hát theo ca khúc "Phôi pha" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đang phát ra từ chiếc Ipop cũ kỹ.
Động tác vuốt ve con Múp từ từ thưa đi, rồi dừng hẳn, khi tầm mắt ông thu về một thân ảnh vô cùng quen thuộc.
Quen thuộc đến mức khiến cho tim ông nhói lên từng cơn mỗi khi thấy lại nó.
Roberto đã lên xe đi mất, để lại một hộp quà nhỏ dưới chân cổng hàng rào.
Hộp quà được bọc bằng giấy bóng kính xanh lơ và gói bằng một sợi dây vải satin màu mỡ gà; nom rất xinh xẻo và vô cùng gọn nhẹ.
Sầm Bân che miệng cười, nhưng khóe mắt đã ngân ngấn nước.
Bên trong là chiếc đồng hồ mà hơn bốn mươi năm về trước Sầm Bân đánh mất.
Làng quê ngày hè rợp nắng.
Hoa may nở rộ trên triền đê mới đắp, như thể những cụm nắng tụ về đây.
Dưới gốc cây đa đầu làng, có đám trẻ quê đang chơi trò "Cô dâu - Chú rể", khuôn mặt đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi, cơ thể hôi rặt mùi nắng cháy và khói bếp hun.
Sầm Bân là phù rể xinh trai, đang trịnh trọng đại diện nhà trai trao của hồi môn cho Liêm Mạn Châu - Cũng tức là vợ của Roberto sau này.
Cô dâu bẽn lẽn nhận lấy, rồi quay sang hôn chú rể nhỏ Liêm Trinh một cái thật kêu.
Ngoại trừ Sầm Bân, tất cả đám nít nhỏ trong làng đều cười rộ lên.
Không ai hay, hay thấy cái mím môi đầy tức giận của chàng phù rể xinh trai kia...!
"Đừng yêu tôi nữa được không? Bốn mươi lăm năm rồi đấy."
Đọc xong mẩu giấy nhắn, đôi mắt Sầm Bân bất giác ướt đẫm.
Ông lầm lũi khóa cổng, rồi bước xuống bếp làm đồ ăn cho con Múp.
Chắc con Múp đói bụng rồi...!
oOo
Sáng mồng Hai rộn ràng sắc xuân, chim chóc hót vang khắp trời, hoa xuân lộng lẫy khoe sắc dưới bầu trời trong ngăn ngắt của tháng Giêng.
Uông Trác nhàn nhạt nói:
- Ba trăm rưỡi.
Vệ Minh hãy còn ngái ngủ, song nghe tới mùi tiền là lập tức tỉnh queo.
Cậu cảnh giác hỏi lại:
- Tiền gì?
Uông Trác mím miệng, gỡ kính mát màu trà xuống.
Phía đuôi mắt trái có một vết bầm xanh xanh, tím tím vẫn còn đang trong tình trạng sưng tấy.
- Tiền thuốc men.
Vệ Minh cắn môi, nói:
- Ba trăm.
- Một giá chót: Ba trăm rưỡi.
Nếu không chịu thì tôi không xùy tin tức của An Kỳ ra cho cậu chủ biết đâu.
Vệ Minh nhếch miệng cười lạnh, đoạn trở vào phòng, viết một tấm séc trị giá ba trăm rưỡi, rồi đưa cho Uông Trác.
Uông Trác kiểm tra tấm séc, rồi mới nhét nó vào trong ví của mình.
- Chuyện là như thế này...!
Uông Trác ghé tai Vệ Minh, trình bày ý chỉ mà An Kỳ giao phó.
Giọng nói của anh lạnh như tiền, có vẻ đã xảy ra xung đột giữa anh và An Kỳ, nên anh mới hằn học đến thế.
- Ba trăm rưỡi hiện giờ còn không đủ để mua "ớt hiểm", chứ đừng nói là "chuối Tây".
Cậu chủ bỏ ra nhiêu đây là quá hời rồi.
...!
Uông Trác chở Vệ Minh đến bệnh viện đón Mạc Ưu Đàm đi ăn trưa cho đỡ buồn.
Mạc Ưu Đàm đã xin xuất viện vài hôm để giải quyết chút chuyện riêng tư trong gia đình.
Xét thấy bệnh tình của chú đã tương đối ổn định, nên trưởng khoa liền đồng ý ký giấy xuất viện tạm thời.
Nhưng dặn rằng nhớ quay trở lại bệnh viện càng sớm càng tốt, để đề phòng biến chứng có thể xảy ra ở vùng bị đạn bắn.
Uông Trác không ở lại dùng bữa cùng hai người và Boo mỡ.
Cổ Tường Quang nhắn tin cho anh rằng Vệ Úy muốn gặp riêng anh vào vắt Chính Ngọ.
Còn những một tiếng nữa là đến giờ, nên Uông Trác đành tiếc nuối bỏ dở bữa ăn, phóng xe về Vệ gia cho kịp giờ hẹn.
Đường Trí Nghĩa nhận nhiệm vụ chở ba người về nhà, nên có mặt trước họ khoảng nửa tiếng để giữ chỗ ngồi.
Hôm nay anh mặc áo pull xanh bạc hà, quần jeans đen và khoác thêm chiếc áo gió xám bụi bụi.
Chân đi đôi giày Converse cổ cao và đen mun.
Thoạt trông anh chẳng khác nào chậu mai trang trí trong nhà hàng, nếu đổi màu chiếc áo gió sang sắc vàng thì nhìn càng giống tợn.
Vệ Khương khoanh tay chào Mạc Ưu Đàm và Đường Trí Nghĩa, rồi mới đủng đỉnh leo lên ghế ngồi.
Đường Trí Nghĩa và Mạc Ưu Đàm đưa phong bao lì xì cho Vệ Minh, đặng giữ hộ tiền mừng tuổi cho cu cậu Vệ Khương.
Vệ Minh nhận xong, bèn bảo hai người gọi món tự nhiên, bữa trưa hôm nay do An Kỳ trả nên đừng khách sáo.
- Tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Hai người cứ ăn trước đi.
Không cần phải đợi tôi đâu.
Nhà vệ sinh nam vừa mới quét dọn xong nên vẫn còn hơi ẩm ướt.
Mùi nước lau sàn hương cam quấn quýt nơi đầu mũi Vệ Minh, khiến cho cậu hơi choáng.
- Babe!
An Kỳ mừng rỡ kéo Vệ Minh vào lòng, chóp mũi anh khẽ cọ trên chóp mũi cậu.
Vệ Minh cười cười hưởng ứng, lưỡi của cậu khẽ lướt trên môi anh.
Chậm thôi, nhưng cũng đủ khiến hơi thở An Kỳ trở nên dồn dập.
Rồi đột nhiên, cậu nắm áo kéo anh vào buồng vệ sinh dành cho người khuyết tật.
Vệ Minh cởi vài cúc áo, rồi kéo khóa quần An Kỳ xuống.
Cậu đặt một nụ hôn trên đầu ngực anh, tay trái khẽ vuốt ve tấm lưng trần và vùng bụng có tí mỡ thừa của, rồi nhẹ nhàng cọ mũi vào xương quai xanh và hõm cổ của anh.
dương v*t An Kỳ chợt chạm phải một vật cưng cứng như cán dao.
Vệ Minh nheo mắt, rồi đanh giọng nói:
- Lộn xộn là tôi thiến.
Ban ngày ban mặt nghe chưa? - Vệ Minh tâm khẩu bất nhất.
Cậu liếm môi nhìn An Kỳ, rồi tiếp tục chơi trò đánh dã chiến với anh.
An Kỳ dở khóc dở cười cảm nhận biến đổi nơi hạ bộ.
Bé cưng của anh không-bao-giờ có thể diễn vai thanh thuần, đáng yêu được một tiếng, chứ đừng nói là một ngày.
Người thanh niên đứng ở ngoài bất đắc dĩ phải nghe những âm thanh ám muội, trong lòng nửa tò mò, nửa ngại ngùng liếc về phía buồng vệ sinh cuối dãy.
Không biết cha nào yêu nghề đến nỗi làm ăn xuyên Tết thế nhỉ?
"Cạch."
Vệ Minh bước ra trước.
Cậu rửa tay ba lần với xà phòng, dùng khăn mùi soa lau khô tay, rồi bước đến máy hong khô tay khử trùng cho chắc chắn.
An Kỳ chỉnh trang y phục xong, anh để mặc cho Vệ Minh xát xà phòng, rửa tay với nước lạnh, rồi dùng khăn mùi soa của cậu lau khô tay.
Người thanh niên kia chứng kiến một màn "Khách hàng là trên hết" của hai người xong, chỉ còn biết lẳng lặng đánh bài chuồn.
Y đã từng bị bảo kê của đám trai bao đập cho một trận rồi.
- Bị hiểu lầm tiếp rồi.
- Vệ Minh dựa lưng vào bồn rửa mặt, hai tay chống ngược về phía sau.
- Em mà cho tôi "nghẹn" riết thế này, sau này em sẽ bị hụt ăn đấy.
- An Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nửa dưới của anh hiện cương không được, mà xuất cũng không xong.
- Ba trăm rưỡi.
- Hả?
- Phải xài cho hết ba trăm rưỡi.
- Vệ Minh nói đoạn, liền kiễng chân hôn khẽ lên môi An Kỳ.
Mạc Ưu Đàm ngồi xúc gần hết một dĩa mỳ kéo tay kiểu Tứ Xuyên.
Ở bệnh viện kiêng khem suốt hơn tháng nay, khiến cho dạ dày của chú thèm khát tột độ, hệt như từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng được ăn món gì vậy.
An Tần ngồi thưởng trà ấm, chốc chốc lại quay sang lau miệng cho tụi nhỏ.
Một ngày chay không thể làm gã thèm khát đồ mặn được, nên là cứ khoan thai chờ món ăn yêu thích dọn lên, không gấp gáp ăn những món khai vị trước.
Đường Trí Nghĩa gắp một đũa sò điệp chấy tỏi ớt, rồi đưa lên giới thiệu với An Tần:
- Anh An ăn thử đi.
Món này là "signature dish" ở đây đấy.
Phiên dịch ra tiếng Việt thì đó có nghĩa là "món chủ đạo", hay còn gọi là "món tủ" của quán.
- Theo thiển ý của tôi thì nghĩa của nó là "Món ăn làm nên thương hiệu của điểm bán"...!- An Tần nhoẻn miệng cười.
-...!Còn dịch như ở trên có vẻ không được sát nghĩa lắm.
Đường Trí Nghĩa cười xòa:
- Quả thật rất khó để trở thành một dịch giả giỏi.
Tôi chỉ có thể ước đoán nghĩa của nó cỡ khoảng năm mươi phần trăm thôi.
- Nếu dịch quá sát nghĩa
Câu từ sẽ khô khan
Nếu "nới lỏng" một chút
Câu từ sẽ hay hơn.
Mạc Ưu Đàm ngâm xong, liền gắp một đũa sò điệp chấy tỏi ớt ăn.
Vị cay nồng của tỏi ớt hòa quyện với vị ngòn ngọt, mằn mặn của sò điệp; nhờ bàn tay tài hoa của đầu bếp mà những nguyên liệu rất đỗi bình thường này trở thành một món ăn cực kỳ quyến rũ vị giác.
- Chú thích không? Tôi kêu thêm một dĩa nữa nha? - Đường Trí Nghĩa hỏi dồn.
- Kêu thêm một dĩa nữa mới đủ phần cho cậu chủ và An Kỳ.
- Mạc Ưu Đàm đỏ mặt đáp.
Kể từ khi trưởng thành, cái thói háu ăn của chú dần dần lui vào trong dĩ vãng, nhường chỗ cho những phép tắc, lễ nghi trên bàn ăn; thật không ngờ rằng, chỉ sau một cơn thập tử nhất sinh, cái thói háu ăn ngày xưa đã quay trở lại với chú một cách cực kỳ thô bạo.
An Kỳ kéo ghế ngồi xuống, rồi gác cây nạng lên đùi mình, đoạn xoay qua chào hỏi lần lượt từng người.
Vệ Minh vừa lau miệng cho Vệ Khương, vừa liếc nhìn An Kỳ.
Nụ cười trên môi cậu tràn đầy "tình ý".
Đám trẻ vui vẻ gắp thức ăn.
Thỉnh thoảng chúng xoay qua hỏi nhau về chương trình thiếu nhi hay phim hoạt hình nào đấy đang chiếu trên đài.
Nụ cười hồn nhiên của bọn trẻ tựa hồ đòn cân, càng ngày càng đè nặng lên vai hai người.
- Babe ăn thử đi.
- Trông thấy Vệ Minh lặng người nhìn đám trẻ, An Kỳ bèn vội đút cho cậu một con hàu béo ngậy.
- Hàu nướng mỡ hành ngon lắm.
Vệ Minh phì cười, rồi chậm rãi hé miệng ra.
- Ừm, ngon thật.
Cảm ơn cưng.
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Mới phát hiện ra link nhạc trên Youtube, có hàng nóng, có trai đẹp.
Bạn nào thích xem thì cứ gõ theo dòng dưới đây là sẽ ra:
[Vietsub][Evanstan] Bang Bang (My baby shot me down).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...