Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt


Trên đài đang phát sóng về diễn biến của một vụ tháo dỡ nhà ba nghi phạm trong vụ thảm sát liên hoàn gần đây.

Bọn họ không sợ để lộ bằng chứng quan trọng ra sao? Hay là...!lại đánh "tâm lý chiến"?
Vệ Minh im lặng nhặt nhạnh từng hạt châu ký ức bị rơi ra, rồi cẩn thận xâu lại thành chuỗi tràng hạt nguyên vẹn.

Vẫn còn vài hạt bị thất lạc, nhưng cậu không biết mình để sót ở đâu.

Vệ Minh đứng dậy tắt hết toàn bộ đèn trong phòng, rồi mò mẫm tìm đường lên giường ngủ.

Trịnh Xuân Vinh, Liễu Nhược Thần, Tôn Bách Nhật, Đường Trí Nghĩa, Triệu Bạch Phong, Mạc Ưu Đàm; hết thảy bọn họ đều bị ràng buộc với cậu bằng một hiệp ước bí mật.

Mặc dù rất muốn biết, nhưng cậu cũng hiểu được nỗi khổ của bọn họ nên không truy tới cùng.

Vệ Lô Địch và Liễu Nhược Thần.

Lôi Hoành và Mạc Ưu Đàm.

Hà Tễ và Tôn Bách Nhật.

Lang Quân Tử và Trịnh Xuân Vinh.

Đường Trí Nghĩa...!Ai là người có mối liên hệ với anh ta?
Triệu Kiếm Phong liệu có thực sự là một đứa trẻ mồ côi được vợ chồng Chương Triệu đem về nuôi?
Vệ Minh nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Trận sốt dai dẳng do vết thương đem đến đã khiến cho sức khỏe Vệ Minh xuống dốc trầm trọng.

Mặc dù biết đấy là tác dụng phụ của thuốc tây, nhưng cậu không thể không đề phòng biến chứng có thể xảy ra do nhiễm trùng vết thương.

Nên là cứ đều đặn mỗi ngày lại đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Vệ Minh chưa nói cho Cấp trên rằng cậu đã biết một trong những hung thủ của vụ án này là ai.

Bởi vì, sau chuyến đi đến khu căn cứ nọ, kết quả xét nghiệm trong máu của cậu cho thấy có chứa một hàm lượng thủy ngân, nghi do bị đầu độc mà thành.

Và đó có thể là kiệt tác của ai đấy nhằm bảo vệ An Kỳ.

Vệ Minh mới quyết định chơi An Kỳ một vố để trả thù cho lần lọc máu này.

Muốn Vệ Minh mở miệng ư? Tốt nhất nên trừ khử những kẻ đã hãm hại cậu, may ra cậu mới có thể thương xót mà ban phát chút thông tin...!
oOo
Băng Dương khịt mũi.

Đi bộ dưới màn sương ẩm ướt và bầu trời đong đầy sao khuya đã khiến anh bị cảm lạnh.

- Sau khi đạt được giải ảnh đế năm hai mươi tám tuổi, Giang Lạp đã tự sát bằng thuốc ngủ.

Khám nghiệm hiện trường cho thấy trong phòng của vị ảnh đế này đâu đâu cũng có hình bóng của Vệ Miên Miên.

Đặc biệt là quyển nhật ký "Quà sinh nhật cho Meo Meo là giải Ảnh đế", kể về hành trình anh ta phấn đấu thế nào để hoàn thành tâm nguyện cho người yêu đã mất.

Từng câu, từng chữ như xé nát tâm can người đọc...!Kiếp này Giang Lạp không phải ảnh đế, nhưng anh ta có Vệ Miên Miên và bé Vệ Yên Thủy, ắt hẳn anh ta đã có mọi thứ rồi.

Văn Quân hút một ngụm Coca, rồi dõi mắt nhìn về phía hành lang cáu bẩn.

Ngọn đèn trần hắt xuống dãy hành lang tạo thành một khung cảnh tranh sáng, tranh tối.

- Anh ngốc thật! Tình yêu mà người đó dành cho anh rành rành ra như thế thì sao còn phải hỏi nữa?
Đáy mắt Văn Quân khẽ hiện lên một tia hy vọng.

- Rõ ràng là anh ta không hề yêu anh ở cả hai kiếp.

Bởi nếu như vậy, dẫu anh có hệ thống hay là không, người mà anh ta chọn chắc chắn vẫn sẽ là anh.

Anh cứ nhìn trường hợp của Giang Lạp là sẽ nhận ra ngay.

Phí hoài cả đời để đi theo một người chỉ thương mình vì cái nghĩa.

Kiếp này Văn Quân không có ơn cứu mạng mẹ của người ấy, nên ân tình cũng nhạt nhòa theo...!
Băng Dương bỗng vươn tay vuốt mặt Văn Quân, tựa hồ như muốn lau khô những giọt lệ vô hình ở nơi ấy.

Văn Quân áp mặt vào lòng bàn tay to bè của Băng Dương, cảm giác trái tim mình được sưởi ấm.

- Tôi sẽ liên hệ với người bạn đã xuất ngũ của mình, anh ấy hiện là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng, có thể giúp anh xóa đi vết sẹo trên mặt.

- Tôi...!Anh có thể cho tôi đến chỗ của anh không? Tôi muốn làm việc ở đó.

- Trong quân ngũ rất cực khổ, anh không thể nào thích nghi nổi đâu.


Văn Quân mím môi, rầu rĩ leo lên giường nằm.

Băng Dương thấy thế đành tấn mùng giúp y, rồi rời khỏi phòng, trước khi đi không quên khép cửa hộ.

Thanh âm nặng nề của cánh cửa lá sách vang lên "ken két", "ken két" thoạt nghe như tiếng ếch nghiến răng cầu mưa.

oOo
Vừa mới áp giải một nghi can trong vụ án quấy rối tình dục xong, chưa kịp ăn một miếng mỳ gói lót dạ thì đã bi ̣triệu đến bệnh viện bảo vệ gia đình bị cáo, đội cảnh sát Hào Tu cảm thán trời đánh còn tránh bữa ăn, nhưng ông sếp đã "đánh" thì chẳng kiêng nể cái gì sất.

Vụ va chạm xảy ra giữa một thai phụ và một người đang lái xe máy giao hàng.

Theo lời khai ban đầu của người gây ra tai nạn, trong lúc anh ta đang chạy xe tới khu Đông giao hàng thì một người phụ nữ bất ngờ lao ra ngoài đường, rồi nhằm thẳng ngay đầu xe anh mà phóng tới, nên mới xảy ra tai nạn trên.

Camera lắp đặt ở ven đường cũng ghi lại đúng như những gì anh ta tường trình với cơ quan chức năng.

Nhưng đấy là chuyện của hai ngày tới.

Trước mắt tạm thời không đề cập đến...!
Quay trở lại tình hình hiện nay, Lang Tôn Cửu cùng với hai viên cảnh sát trẻ đến bệnh viện nhân dân Hào Tu.

Từ đồn cảnh sát đến bệnh viện nhân dân mất khoảng hai mươi phút, vượt qua một cái đèn giao thông rồi rẽ trái là xong.

Tuy vậy cung đường này lại không hề an toàn để thảnh thơi chạy một chút nào cả.

Cấu trúc của khu phố vốn dĩ theo hình chữ nhật tương đối hài hòa, nhưng vì thời cuộc thay đổi, nên diện mạo của khu phố cũng dần dần biến dạng đi.

Hiện tại khu phố có bố cục hình ziczac, do nhiều người tranh thủ thời điểm loạn lạc mà lấn đất, nên khiến cho khu phố bị chỗ lồi, chỗ thụt trông vô cùng rối mắt.

Chính vì thế, chính quyền địa phương phải bố trí một đồn cảnh sát nằm ở cuối khu phố để bảo đảm trật tự trị an, bởi có quá nhiều vụ tai nạn giao thông xảy ra do khuất tầm nhìn.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay là một ví dụ điển hình...!
Cảnh Dương liếc mắt nhìn về phía bên kia đường.

Một người đàn ông đội nói lưỡi trai đang cự cãi với một gã cao kều trẻ tuổi.

Y quay sang xin phép Lang Tôn Cửu, rồi nhanh chóng chạy sang bên kia đường kiểm tra bọn họ.

"Vùuuu..."
Phạm Quang Đăng nắm áo Cảnh Dương kéo lại, vừa lúc chiếc xe bán tải sượt qua mặt y.

- Sao bất cẩn vậy cậu Dương? - Lang Tôn Cửu hướng mắt về phía hai người kia.

Họ dường như đã phát hiện ra cảnh sát đang dòm ngó mình, nên tức tốc lên xe rời đi.

Lang Tôn Cửu ra hiệu cho Cảnh Dương và Phạm Quang Đăng theo mình vào bệnh viện để ngăn chặn cuộc ẩu đả, đồng thời lấy thêm lời khai cho vụ tai nạn giao thông vừa mới xảy ra lúc xế chiều.

Lang Tôn Cửu vừa đặt chân đến khu Hồi sức - Cấp cứu, chưa kịp hiểu mô tê gì sất, thì đã phải lao vào tách hai người đàn ông đang thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với nhau ra.

Tuy thấy cảnh sát đứng trước mặt mình, song họ vẫn không từ bỏ ý định đánh nhau.

Lang Tôn Cửu bất đắc dĩ phải dùng tới dùi cui, quất vào tay hai người một phát cảnh cáo.

Mặc dù ông đã nương tay rất nhiều, nhưng cảm giác đau đớn vẫn lan truyền mạnh mẽ đến hệ thần kinh của bọn họ.

Mất hơn năm tiếng đồng hồ thì ca phẫu thuật mới hoàn tất.

Do bị băng huyết nên bác sĩ phải truyền máu khẩn cho cô ấy.

Rất may nhóm máu của cô thuộc dạng dễ tìm, nên số máu dự trữ trong bệnh viện hoàn toàn dư sức cung ứng kịp thời.

Đứa bé mang giới tính nam, cân nặng một ký tám, nằm một cục đỏ hon trong lồng hấp.

Nhìn chung nhóc con khá khỏe mạnh và cứng cáp, song vì vụ va chạm nên các bác sĩ khuyến nghị phải theo dõi sít sao cho đến khi trưởng thành, nhằm ngăn chặn xảy ra tình trạng tổn thương ẩn trong não bộ.

Hộ lý ái ngại nhìn gia đình chồng của sản phụ đang hùng hùng, hổ hổ chất vấn gia đình người gây ra tai nạn.

Bé con sinh thiếu tháng thì nằm đơn độc trong phòng bệnh.

Mẹ của bé thì vẫn còn hôn mê do xuất huyết tử cung.

Vậy mà còn ở đấy tính toán từng đồng, từng cắc với gia đình người kia.

Người gây ra tai nạn cũng thê thảm không kém.

Chân trái bị gãy kèm theo rạn xương, do bị cả xe máy và thùng hàng đè lên.

Chân phải thì bị bong gân và bỏng nhẹ trên diện rộng do va chạm với bô xe.

Não bộ bị sang chấn nhẹ, tương lai có để lại di chứng hay không thì các bác sĩ không thể đoán trước được.


Ngoài ra anh ta còn bị chấn thương phần mềm và gãy mũi.

Hiện thời đang được các y, bác sĩ chuyển đến phòng theo dõi sức khỏe đặc biệt để đề phòng bất trắc.

Ca phẫu thuật của anh ta mất khoảng mười giờ đồng hồ, gần gấp đôi người sản phụ kia, vì khi thấy mình sắp sửa đụng phải người ta, anh đã lách xe về bên trái, khiến cho bản thân lãnh đủ hết.

Còn cô gái kia chỉ bị hoảng sợ rồi ngã ngồi trên mặt đất, nên bản thân không bị đa chấn thương như anh.

Thực sự thì không biết ai phải bồi thường cho ai trong cái tình huống trớ trêu này!
Cảnh Dương đứng chắp tay sau lưng, cố gắng thu hồi ý định đấm vào mặt bà má chồng nhà sản phụ nọ.

Cùng là thân phận phụ nữ đi làm dâu với nhau, hà cớ gì phải phun ra những lời lẽ điêu ngoa, chua cay đến vậy nhỉ?
Phạm Quang Đăng nhìn hai người phụ nữ thi triển skill đấu võ mồm mà đầu đau hết sức.

Đây không phải là lúc tranh thủ kiếm tiền bồi thường hay xem ai đúng, ai sai; bệnh nhân còn đang hôn mê ở trong đấy, vậy mà...!
- Các cậu về nghỉ ngơi đi.

Đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì...!- Lang Tôn Cửu chỉnh chỉnh mũ kê-pi.

- Sắp sáng rồi, đám nhà họ Lữ sẽ vào đây thay ca cho chúng ta.

...!
Yên Trần Nham đếm đi đếm lại số người hiện đang ở trong đồn cảnh sát.

Trước khi đi áp giải Văn Quân, rõ ràng trong đồn có mười người, mà sao bây giờ đếm đi đếm lại cũng chỉ có tám? Chú loại trừ Lâm Yến Nhi ra, vì cô không công tác ở đây.

- Tôi thấy chúng ta thiếu mất hai người.

- Có ai trốn trực đêm à? - Nhậm Hiền Tế sửng sốt hỏi.

Yên Trần Nham cau mày nói:
- Hai quản giáo, một phụ trách quầy tiếp dân, ba người làm công việc bàn giấy và phụ trách tổng đài, hai người thay phiên nhau đi tuần tra...!Hai người còn lại là ai?
Lang Thử Dữ lắp bắp lên tiếng:
- Sếp...!sếp à.

Rõ ràng trong đồn chúng ta nãy giờ có tám người hà.

Cộng thêm Lâm hình cảnh là chín.

Ở đâu ra hai người nữa ạ?
Đồn cảnh sát Hào Tu chia ra làm hai nhóm: Một nhóm trực ở trong đồn và một nhóm đi điều tra, phá án.

Mỗi nhóm gồm tám người, đều được phân một điều tra viên để hỗ trợ về mặt pháp lý khi ứng phó với tội phạm cứng đầu.

Nhậm Hiền Tề đảm trách nhóm ngoài đồn cùng với Lang Tôn Cửu - Một vị cảnh sát đã ngoài năm tươi - Cùng với đám cảnh sát trẻ mới ra trường.

- Đoàn đội trưởng có ở đây không? Khi nãy tôi thấy anh ta xách làn xuống căn-tin, nom bộ dạng như đang chuẩn bị nấu cơm vậy.

Bên cạnh còn có một người đội nón lưỡi trai, tuổi tác cỡ khoảng ba mươi, mặc quần jeans, áo phông xanh, nước da bánh mật.

- Tôi không thấy ai hết...!- Lâm Yến Nhi cắn móng tay.

Cô thoáng bối rối khi nhận ra mình đã không để tâm đến sĩ số của đồn cảnh sát.

Nhậm Hiền Tề nhấp một ngụm trà sữa, đoạn thủng thẳng nói:
- Điều tra Yên nói không sai đâu.

Ở trong thùng rác còn nguyên một túi đựng phần thừa của rau củ.

Có thể là bọn họ sử dụng cửa sau nên không ai nhìn thấy cả.

- Người đi bên cạnh Đoàn đội trưởng ắt hẳn là Nguyễn Viết Thịnh.

Cô H'mien đâm đơn ly hôn nhưng anh ta không chịu, nên suốt mấy ngày qua cứ dây dưa với mấy vị trong tòa án để hỏi cách cứu vãn.

- Lang Thử Dữ nghe thấy đáp án, anh vuốt ngực thở phào, rồi vui vẻ giải thích thêm cho mọi người hay.

- Cô vợ sang năm mới hai mươi ba.

Còn trẻ quá...!- Trần Bình bồi thêm.

Đoàn Cảnh Trú đẩy cửa sau bước vào.

Trên tay hắn xách theo cơ man đồ ăn, nào là chân giò xông khói, nào là vịt quay ngũ vị hương.


- Tôi tìm được chiếc điện thoại bị mất rồi, nên tối nay muốn tổ chức ăn mừng.

Đoàn Cảnh Trú không có thói quen đăng xuất sau khi đọc email, nên khi chiếc điện thoại bị mất tích, anh ta đã bị một phen hú vía.

Tuy rằng vẫn có thể thao tác trên máy tính để ngăn chặn việc đọc trộm thông tin, song không có gì là chắc chắn trăm phần trăm cả.

Huống hồ chi, trong máy của hắn còn lưu lại biết bao nhiêu là số điện thoại và hình ảnh cơ mật.

Lâm Yến Nhi giúp Đoàn Cảnh Trú bày biện thức ăn, đoạn cất giọng hỏi:
- Anh Thịnh có đi cùng anh không?
- ...!Không.

Anh ấy bảo rằng muốn ở một mình.

- Đoàn Cảnh Trú không mấy ngạc nhiên khi thấy Lâm Yến Nhi biết tên Nguyễn Viết Thịnh.

Hắn còn lạ gì cái đám cảnh sát nhiều chuyện nhà mình.

...!
Người đập cửa ầm ĩ là một gã trai sống đầu hẻm.

Ban đêm say rượu nên gõ cửa nhầm nhà.

Nhưng mọi việc không kết thúc như thế, cô vợ có tính hay ghen xuống tận đây kiếm chuyện với Hoàng Kim.

Bà ra sức thanh minh cỡ nào cũng không bì lại cái miệng chính hiệu con nhà Luật của cổ.

Rốt cuộc, để được yên thân, Hoàng Kim đóng sập cửa lại, gài chốt, rồi khóa cửa một cái "Cộc".

Con trai của bà tiên đoán hơi bị đúng đấy!
...!
Hoàng Thiệu hết ca trực, anh vội vàng thay thường phục, rồi mau chóng ra bãi giữ xe lấy chiếc Air Blade phóng về nhà.

Nhà của Hoàng Thiệu nằm ở gần cuối con hẻm số 73, chỉ độc mỗi mặt tiền trong hẻm, nên hết sức bí bách.

Tuy rằng Hoàng Kim đã xây thêm một cái giếng trời nho nhỏ nơi góc cầu thang để điều hòa không khí trong nhà, nhưng ngột ngạt vẫn hoàn ngột ngạt.

Hoàng Thiệu dự tính sau này có tiền sẽ mua một căn hộ bình dân để sống, song mẹ cậu phản đối kịch liệt, không chỉ vì sự tĩnh lặng của môi trường ở đấy, mà còn do bà sợ nếu hỏa hoạn kéo đến thì không biết đường đâu mà lần...!
Hoàng Thiệu dừng đèn đỏ.

Cậu hít vào thở ra vài lần để ổn định tinh thần, nhưng không hiệu quả mấy, nhịp tim của cậu đập loạn xạ như thể đã chạy một quãng đường dài mười cây số.

Đèn đã chuyển xanh, song Hoàng Thiệu vẫn chưa chạy đi.

Bởi lẽ, cái vật lành lạnh bằng kim loại kia đã ngăn cản ý định tẩu thoát của cậu.

- Anh...!Anh vẫn còn sống ư?
Áo Hoodie nở nụ cười chế giễu.

Trong miệng hắn đang nhai kẹo bạc hà, mùi hương của nó khẽ khàng lan tỏa trong màn sương giá lạnh.

- Xuống xe.

Mau.

Hoàng Thiệu ngoan ngoãn xuống xe, rồi bất ngờ cầm dùi cui điện tấn công Áo Hoodie.

Trên môi nở nụ cười lạnh lẽo, hắn xoay người né tránh đòn tấn công, mũi dao sắc bén không khoan nhượng chém xuống cổ tay Hoàng Thiệu.

Cảm giác đau đớn ngay lập tức ập đến, Hoàng Thiệu kiềm cái dùi cui điện đang sắp sửa rơi xuống đất lại, rồi dùng hết sức bình sinh quất dùi cui xuống bả vai Áo Hoodie.

Họng súng đen ngòm chĩa vào giữa trán Hoàng Thiệu.

Cậu chết sững.

Dùi cui điện chỉ còn cách bả vai Áo Hoodie không quá năm centimet, cứ thế mà giữ nguyên khoảng cách đó.

oOo
Phiên ngoại nhỏ:
Thế tử mất nước ngồi tựa đầu vào lồng ngực tướng quân thất trận, cái miệng nhỏ khẽ chu lên:
- Thúc thúc, ngô đói bụng.

Tướng quân dịu dàng đáp, tay vẫn giữ chặt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu nơi bụng:
- Thế tử...!Thứ cho lão tướng quân bất tài...!Người hãy...!
Tiếng vó ngựa như thác đổ bên tai hai con người vong quốc.

Lão tướng quân chống thanh kiếm gãy khập khiễng đứng dậy, rồi cắn môi xách thế tử ném vào một bụi cây rậm rạp, sau đó giơ thanh kiếm lên thủ thế.

Kiếm đã gãy, người cũng sẽ sớm vong thôi...!
Hàm răng thế tử ngoạm chặt vào cánh tay, cốt để không phát ra bất kỳ tiếng động nào gây nhiễu loạn tâm can lão tướng quân.

Nhưng không thể...!Đầu của lão tướng quân lìa khỏi cổ, máu tươi phún lên mặt quân địch, còn thân mình ông ngã ngửa ra đất.

- Ưm...!ưm...!
Miệng của thế tử bị bàn tay ai đó bụm lại.

Y thảng thốt quay đầu lại, thì thấy một nha hoàn ăn vận kỳ dị đang làm các ám hiệu quái gở với mình.

Thế tử gật, gậ̣t đầu, đoạn...!chui vào váy của cô nha hoàn.

- Ai ở đấy? Mau ra đây mau!!!
Tiếng quát của gã tướng quân Công quốc khiến cho nha hoàn điếng người, nàng nuốt nước miếng, rồi chậm chạp bước ra diện kiến hắn.


- Chỉ là một con nha hoàn xấu xí...!- Trong giọng nói chất đầy sự khinh miệt, gã tướng quân nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi quay sang gọi đám lính kéo xác của lão tướng quân Ngụy quốc về triều lĩnh thưởng.

"Vúttt..."
Ngọn giáo của một viên tướng quân trẻ tuổi bên Công quốc cắm vào bụi cây rậm rạp.

Y vọt đến đấy, rồi khua cây giáo còn lại lục soát khoảnh đất xanh um màu thực vật, hòng kiểm tra xem thế tử có trốn ở đây không.

- Tam ca, không có.

Gã tướng quân trừng mắt nhìn con nha hoàn bị câm, rồi hậm hực kéo quân rời đi.

Nàng thấy họ đã đi khuất tầm mắt, nhưng vẫn không dám manh động, bèn vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó, nên cứ loanh quanh mãi một chỗ.

Trời đột nhiên đổ mưa to.

Nàng liền nhân thời cơ giục vị thế tử leo lên xe chở rơm của mình, rồi tức tốc đẩy xe về ngôi miếu hoang mà nàng đang cư ngụ.

- Tỷ tỷ tên Tiểu Hồng.

Sau này hai ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống...!- Tiểu Hồng vừa xới cơm cho thế tử, vừa dịu dàng chuyện trò.

...!
Vệ Lô Địch choàng tỉnh.

Anh vươn vai ngáp dài, rồi đứng dậy làm vài động tác thể dục nhằm thư giãn gân cốt.

Vệ Lô Địch buồn tình lên sân thượng ngắm cảnh.

Anh tìm một góc tương đối sạch sẽ ngồi xuống, lưng tựa vào bể nước bằng gạch xi-măng thô ráp.

Tòa cao ốc mà Vệ Lô Địch đang điều hành có tổng cộng sáu mươi hai tầng, được đánh giá là một trong các công trình kiến trúc đô thị có tầm ảnh hưởng đến nền Văn hóa - Nghệ thuật nước nhà trong thế kỷ 21.

Nên ngay cả bề nước cũng được thiết kế một cách vô cùng "nghệ thuật".

Con trăng lưỡi liềm nằm ẩn sau rặng mây hồng tía nơi đỉnh trời.

Mặt trời lấp ló nơi đằng Đông, ánh sáng rũ xuống như thể những giọt mật ong ngọt ngào.

Đâu đấy vẳng tới tiếng còi xe tải, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rao hàng của một dì bán bánh căn mà thuở bé anh hay mua cho Vệ Minh ăn.

Anh và Vệ Minh có thể nói là bạn thanh mai trúc mã, tuy rằng "sự cố" năm ấy đã khiến cho Vệ Úy và Vệ Hòa rạn nứt, nhưng vẫn không thể nào làm xấu đi mối quan hệ giữa hai người với nhau.

Vệ Lô Địch bấm số gọi cho Phương Vũ.

Nụ cười trên môi anh chầm chậm xuất hiện, khi thấy người kia bắt máy.

- Chú à, chú ơi.

Chưa ngủ dậy sao?
- Dậy...!rồiiii...!
- Dậy rồi mà sao giọng "nhựa" dữ vậy?
- Chứ ngủ lại sao được mà ngủ? - Phương Vũ vùi mặt vào trong gối.

- Chú...!tin có kiếp trước không? Tôi mới nghe bài "Tóc tựa tuyết" tối qua, nên bất chợt nảy sinh ý nghĩ như vậy...!
Phương Vũ bật cười.

Vẫn bằng chất giọng ngáy ngủ của mình, chú nhẹ nhàng nói:
- Nói xem nào.

- "Kiếp trước ai đã đảo chính.

Khiến cho duyên tình đảo điên..." - Vệ Lô Địch tùy tiện phỏng dịch một, hai câu của ca khúc "Tóc tựa tuyết".

- "Liệu một chữ Duyên có thể khiến đôi ta luân hồi mấy kiếp..." Là bài đó sao? Tôi không thích mấy bản cover, chỉ thường nghe Châu Kiệt Luân hát thôi.

- Chú nghĩ...!liệu hai ta...!
Phương Vũ ngẩn người nhìn ra khoảng sân lác đác tuyết rơi.

Có một lão tướng quân đang đứng dưới gốc mai rừng xoa đầu vị thế tử gầy guộc, thấp bé.

Lão tướng quân trạc khoảng bốn mươi, còn vị thế tử ước chừng mười một tuổi.

Thời nay bốn mươi không được tính vào hàng "Lão", nhưng vì ngày xưa điều kiện sống thiếu thốn, nên ai có thể sống qua tuổi tứ tuần thì đều được tính vào hàng cao tuổi.

Trên năm mươi là thượng thọ.

- Chú...!chú còn nghe máy không vậy?
Phương Vũ chuyển sang chế độ "Video Call".

Chú giơ điện thoại lên, quay lại cảnh tượng trước mặt cho Vệ Lô Địch xem.

- Vùng này không có tuyết hả chú?
- Cậu...!Cậu có thấy gì khác không?
- Có...!Mai rừng nở sớm.

- Vệ Lô Địch nhìn những cánh mai như hàng ngàn con bướm tuyết tụ về, không giấu nổi vẻ sửng sốt.

Phương Vũ cùng Vệ Lô Địch bất tri bất giác cùng nhau im lặng thưởng mai.

Như lão tướng quân năm ấy cùng vị thế tử còi xương thưởng mai trong hoa viên hoàng cung Ngụy quốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui