Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt


Quyền sử dụng đất ở đây thuộc về Rkir Ton - Một cụ ông sống chủ yếu nhờ tiền cho thuê đất canh tác, nên phải có sự đồng ý của ông, thì việc dỡ nhà mới tiến hành được.

Ngặt nỗi, Rkir Ton cứ khăng khăng đòi giữ cái nhà hoang tàn này, để cho con trai của ông có chốn dung thân khi quay về...!
Ông cụ tuy đã ngoài hàng sáu, nhưng gân cốt hãy còn cứng cáp lắm, không cần gậy chống mà vẫn có thể đến được đây bằng một vận tốc kinh hồn.

Quả thật, hễ đụng đến tài sản cá nhân là thế nào cũng được chứng kiến những màn vượt núi, trèo đèo trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến phi thường.

Rkir Ton ngồi khoằm mặt trước cửa chính của ngôi nhà sàn, hai tay ông khoanh lại trước ngực, chân thì xếp bằng nằm gác chồng lên nhau, thoạt nhìn như một con ốc già đang thu mình vào sâu trong vỏ ốc hết cỡ.

Kristian và Rkir Ton trạc tuổi nhau, nhưng nhìn cả hai khác một trời, một vực.

Một người khắc khổ và tràn ngập ưu thương.

Còn một người lại mang phong thái của một vị tướng lĩnh cấp cao, với đôi mắt sáng quắc tựa sao trời và giọng nói đanh thép.

Chiếc xe quân đội bọc thép vừa dừng lại trước ngôi nhà sàn của Rkir Ton, một cậu Không quân trẻ tuổi lập tức nhảy xuống xe, rồi chạy ào đến chỗ Rkir Ton đang cố thủ.

- Ba ơi...!Con về ăn Tết với ba nè!
- Tổ sư thằng bất hiếu! Sao giờ này mày mới chịu về thăm thằng già này? Có biết tao nhớ mày lắm không? Khoan, khoan, khoan...!Giọng nói của mày nay nghe sao lạ quá vậy? - Rkir Ton chụp lấy cây chổi lông gà, rồi vụt lia lịa vào mông Tang Thiếu Dương.

- Tại...!tại con dùng thuốc cai nghiện chất ma túy nên...!nên bị biến dạng...!giọng.

- Tang Thiếu Dương ôm mông mà chạy trối chết.

- Đã bảo mày lo học Quốc văn đi mà không nghe.

Bây giờ thấy hậu quả chưa? Toàn sử dụng từ ngữ ngược ngạo.

- Thượng tá, có nên cứu anh ta không? Chứ ông cụ mà đánh như thế này mãi thì lát nữa anh ta ăn cơm đứng đấy.

- Trác Kính Hoa nhăn mặt nhìn cảnh tượng bát nháo đang diễn ra trước mắt y.

- ...!Cho anh ta tận hưởng cảm giác được cha thương cho roi, cho vọt đi.

- Kristian nhếch miệng cười.

Dominic chưa kịp đáp thì đã bị ông bác giành mất lượt trả lời, nên gã lẳng lặng khép miệng lại.

"Khụ, khụ, khụ..."
Tang Thiếu Dương đột nhiên ôm ngực ho sù sụ, rồi ngã sóng soài trên mặt sàn bám bụi, biểu cảm như thể sắp lên cơn động kinh.

- Con...!Con trai...!Con có sao không? - Vành mắt Rkir Ton lập tức hoe đỏ, cây chổi lông gà bị ông ném văng ra ngoài sân.

-...!Con...!Con đừng...!Để ba cõng con đi tìm Jaty.

Tang Thiếu Dương và Rkir Ton dìu dắt nhau về nhà của Jaty - Ông ta là một thầy lang có tiếng của bản, và là bạn từ thuở ấu thơ của Rkir Ton, nên đã không ngại ngần gì mà mời lão bạn già về sống chung với vợ chồng ông cho qua ngày đoạn tháng.

Tang Thiếu Dương liếc mắt nhìn đám hình cảnh đồng loạt giơ nắm đấm đe dọa sẽ tẩn hắn một trận ra trò, nếu dám làm tình làm tội Rkir Ton.

Trên khuôn mặt đẹp trai của hắn không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, nom như một diễn viên đang chuẩn bị quay phân cảnh khác nên giữ nghiêm cơ mặt để bảo tồn sức lực.

- Lượm nó từ trường diễn xuất về à? - Kristian hứng thú hỏi Kha Ngạn.

Kha Ngạn khẽ lắc đầu.

Kristian thấy vậy cũng không truy vấn tới cùng.

Ông đến chỗ tảng đá hôm qua ngồi xuống, chờ đợi câu trả lời của Rkir Ton.

Trong khoảng thời gian ấy, ông giở tập tài liệu ra xem, đọc kỹ từng câu từng chữ nơi ấy, dòng nào mập mờ thì ông đánh dấu lại bằng bút dạ quang, rành mạch thì ông đánh dấu "X" ở đầu trang xác nhận.

Mãi đến tận trưa thì bóng dáng của Tang Thiếu Dương và Rkir Ton mới chậm rãi xuất hiện.

Tang Thiếu Dương đỡ Rkir Ton đến chỗ Kristian.

Kristian dụi đôi mắt cay xè nhìn hai "cha con", ông im lặng lắng nghe Rkir Ton trình bày điều kiện.


Cũng khá đơn giản, nếu khu đất này hoàn toàn không xảy ra bất cứ vấn đề gì liên quan đến mạng người, thì bên phía Kristian phải bồi thường cho ông một căn nhà, và một số tiền gọi là phí đền bù tổn thất tinh thần; bởi đây là nơi mà vợ chồng Rkir Ton đã cùng con trai trải qua những tháng năm hạnh phúc...!
Sòng phẳng!
Richard đưa cho Rkir Ton một tờ hợp đồng, nhưng ông bảo mình mù chữ nên không biết ký tên, cũng như không biết đọc văn bản nốt.

Kha Ngạn bèn khập khiễng bước đến giao cho ông một lọ mực đỏ để lăn tay điểm chỉ.

Công việc dỡ nhà rốt cuộc cũng được tiến hành!
Rkir Ton bùi ngùi nhìn ngôi nhà thân thương bị dỡ thành từng mảnh vụn.

Cái chái bếp xưa kia có cái võng, trong một lần xuôi Nam ông đã mua tặng vợ để bà tạm nghỉ lưng lúc chờ bánh cooc mò* chín.

Bậc thang ấy là nơi ông hay ngồi sửa cần câu, còn hàng hiên lộng gió đằng đẵng là nơi mà Prik Ton hay kê bàn ngồi học chữ, đến tận bây giờ âm thanh ê a con chữ của Prik Ton vẫn còn đọng lại nơi đáy tim ông.

"A bờ cờ dờ..."
- Ba! Đứng đây nắng lắm.

Mình về nhà trước đi.

- Tang Thiếu Dương sợ Rkir Ton bị xúc động mạnh rồi lên cơn đột quỵ thì khốn, nên hắn vội vàng tìm cách kéo ông về nhà Jaty.

Rkir Ton không quay lại nhìn Tang Thiếu Dương, bờ môi ông khẽ mấp máy mấy lần, như thể đang gửi lời chào tạm biệt đến một cõi vô hình nào đó.

- Ừ, tôi với cậu về nhà...!
Trong suốt khoảng thời gian ấy, Dominic đi rảo vòng vòng, thậm chí gã còn kiểm tra từng bụi rậm nhỏ để tránh có kẻ rình mò.

Trời vừa ngả về chiều một chút, thì mặt bằng đã được thu dọn xong xuôi.

Đêm qua nhóm pháp y bên Viện Y học đã hoàn tất công việc khám nghiệm ở cả ba tầng hầm, các mẫu vật đều đã được lưu giữ cẩn thận tại một trường quân đội gần đây.

Bước đầu cho thấy mẫu vân tay tìm được ở hiện trường là của Cảnh Hòa, mẹ con Hàn Triệt, bé gái mặt tròn xoe, Prik Ton và một số nhân vật khác - Danh tính của các nhân vật này hiện đang được giữ bí mật một cách nghiêm ngặt.

- Bọn họ tới từ đội nào mà làm gọn gàng, sạch sẽ thế?
- Tiền thân là đám đòi nợ mướn, nên mấy cái chuyện cưỡng chế nhà đất này ra tay nhanh lắm.

Richard mặt mày méo xệch nhìn pho tượng biết đi kia tiếp tục giải thích cho y nghe về lý do thu lưu họ.

Kristian nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất.

Mặc dù đã mặc quần áo bảo hộ và trang bị cả mặt nạ phòng độc, nhưng mùi xú uế vẫn xộc vào mũi ông một cách nồng nặc.

"Ọe."
Đâu đấy vẳng lại tiếng nôn trớ của một người trong tổ hình cảnh.

Những người khác cũng không khá khẩm hơn gì, ruột gan họ không ngừng cồn cào, cơ hồ như bị móng tay ai đó gãi gãi nơi thành dạ dày.

Lớp đất dưới nền nhà che đậy một bộ hài cốt đã bị lũ chuột rỉa hết thịt, còn mỗi xương tàn trắng hếu cũng bị lũ giòi bọ hút sạch tủy sống, màng nhầy và dịch não.

- Mẹ! Định bụng xuống núi làm m̀ột tô phở bò xí quách cho ấm bụng...!- Trác Kính Hoa che miệng chửi đổng.

Các thành viên trong Viện Y học nhanh chóng tiến đến chỗ họ, rồi bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi.

Thi thể bị đặt theo tư thế nằm úp sấp, phần đầu gần như đứt lìa khỏi cổ, được giữ lại tạm bợ bằng sợi dây chằng, nhưng do đám chuột và giòi bọ chén sạch, nên dẫn đến tình trạng hộp sọ bị tách rời khỏi cơ thể.

Khớp cổ của thi thể bị gãy và lệch hẳn sang trái, nghi do bị bẻ cổ mà dẫn đến cái chết.

Phần khung xương đùi phải có dấu hiệu biến dạng, rất có thể trước khi tử vong, nạn nhân trong lúc tìm cách trốn thoát đã bị ngã gãy xương, nên mới tạo thành những vết rạn nhỏ li ti không đều nhau như thế này.

Từ phần thắt lưng tới ngang vai của thi thể vẫn còn khá nguyên vẹn, hầu như không tìm thấy điểm nội thương nào do các bệnh lý về xương khớp gây ra.

Hộp sọ hơi méo so với quy chuẩn thông thường, ắt hẳn là do thuở bé nằm sai cách.

Đám người bên Viện Y học quay sang hội ý nhau.

Những âm điệu trầm trầm hòa làm một như thể tiếng kinh cầu nguyện cho hương hồn nạn nhân xấu số kia...!
Kha Thế Dũ cau mày, anh hơi khom người xuống, rồi quẹt ngón trỏ xuống nền đất bốc mùi hôi thối.


Đôi mắt anh bỗng bừng sáng, như thể đã phát hiện ra một điều gì đó hay ho.

Anh thận trọng dùng kẹp gắp vài mẩu đất vào trong túi zip, rồi bịt kín miệng túi bằng cách kéo khóa.

- Kha pháp y! Anh mau đến đây.

Kha Thế Dũ giao túi đựng mẫu vật cho một thành viên trong Viện Y học cất giữ, rồi mới tháo đôi găng tay ra, và ném nó vào trong một túi nilon đựng rác màu đen.

- Có nhớ đến cô ca sĩ trẻ bị fan trêu là "Sọ Dừa" không? Hai năm trước cô ấy đã từng kể rằng hồi mới lọt lòng ra ngủ bướng nên đầu bị méo, đáng ra phải đi nẹp đầu chỉnh hình, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên gia đình đành bấm bụng cho qua.

- Dương Thừa Thừa vừa nói, vừa mở một đoạn clip trong thư viện Youtube cho Kha Thế Dũ xem.

- Có người đồn đại cô ấy có thai nên trốn sang nước ngoài sinh con...!
- ...!Không phải là cô ta đâu...!
- Hở?
- Người này cao khoảng một mét sáu...!Còn cô ta thì những một mét sáu lăm...!
- Nếu không phải thì may quá, tôi là một fan cuồng của cô ấy, nên...!
Đối với những người hành nghề pháp y, điều đáng sợ nhất chính là khi biết được thi thể không rõ danh tính kia, lại là người mà bản thân vô cùng quý trọng và yêu mến...!Đó có thể là người thân, người tình, người thầy, người con, hoặc thậm chí là Idol của họ.

Kha Thế Dũ nhìn đôi mắt đang hấp háy cười của viên pháp y trẻ Dương Thừa Thừa mà buồn buồn.

Mới đầu còn hăng say với nghề nghiệp truy tìm công lý, sau sẽ chai sạn như đá tuyết ngàn năm, vì phải tận mắt chứng kiến 1001 kiểu chết của con người.

Biểu cảm ấy, mùi máu thịt phân hủy ấy, tiếng sột soạt của lũ giòi bọ khi hút "phần thừa" của một thi thể ấy, hết thảy sẽ đông cứng cuộc đời bạn trong nỗi ám ảnh và sự thương tiếc khôn nguôi.

Lũ chuột chết như ngả rạ.

Xác của chúng được trưởng làng vận động bà con đem đi tiêu hủy, bằng cách gom lại một lần rồi mồi lửa đốt.

Một bên thu gom chuột, một bên di dời hài cốt không rõ danh tính lên xe cảnh sát.

Tất cả diễn ra dưới cái nắng trầm lặng của ngày chiều mơn mởn hương xuân.

Gió vẫn gảy những nốt nhạc ma mị vào nền trời xanh thăm thẳm.

Mây co cụm vào nhau như thể đôi bạn thân đang chụm đầu trò chuyện.

Dưới đất, khói thơ thẩn bốc lên từng luồng trắng xóa nhạt nhòa, quyện trong đó là mùi thịt nướng khét lẹt và mùi mốc cời như phân mèo xung quanh khu vực chôn tử thi.

Xem ra, tối nay sẽ có rất nhiều người phải bỏ cơm đây...!
oOo
Tang Thiếu Dương đang xoa bóp chân cho Rkir Ton trong phòng ngủ đơn.

Ông cụ vừa cười tủm tỉm, vừa xơi bánh Chocopie ngọt lịm.

- Sao mày đổi sang họ Tang, mà không lấy họ Tôn, họ Tần gì gì đó cho đẹp...!
- "Tang" trong "Tang Đố Mộc", tức "Cây dâu".

Thiếu Dương là một vị sao sinh ra trước chu kỳ Mộc tinh, nên người sở hữu sao này trong cung mệnh cực kỳ thông minh, sáng suốt.

Tiếc rằng, Thiếu Dương và Thiên Không luôn song hành với nhau, nên những người trong tam hợp Thiếu Dương - Tử Phù - Phúc Đức không được phép lấy tài trí trời phú mà đi hại người, nếu không sẽ bị vận vào người câu "Bán thiên chiết xí - Lưng trời gãy cánh".

Con lấy tên này vì muốn tự răn mình không được làm điều gì thất đức...!
- Ờ, mốt tao lên phường xin mấy chú trên ấy chuyển sang họ giống mày để người ta biết mình là hai cha con.- Rkir Ton xé gói Chocopie, rồi sung sướng ngoạm một miếng lớn.

-...!Sống tới từng tuổi này tao mới được ăn món bánh ngon vậy.

Chắc đắt lắm hả mậy?
Tang Thiếu Dương bẽn lẽn đáp không đắt, rồi bắt đầu hướng Rkir Ton tới đề tài mà hắn muốn nghe, đó là về gia đình trước đây của ông, hòng khai thác thêm thông tin của Prik Ton.

Một già, một trẻ thủ thỉ trò chuyện với nhau.

Chiếc bóng của họ hòa thành một khối sẫm màu.


Ánh đèn dầu leo lắt run rẩy trước cảnh nhân tình thế thái oái ăm, kẻ có cha mà không quý trọng, người có con lại đành đoạn vứt bỏ đi.

Hai mảnh đời của họ hệt như mảnh ghép trong một bộ xếp hình sặc sỡ, cứ ngỡ không liên quan gì với nhau, ngờ đâu lại đồng điệu đến vậy.

- Quân đội không nhận nuôi cá cảnh đâu, nên nếu đã xác định chọn nó làm con đường bước đi trong tương lai, thì ngay bây giờ hãy dẹp thói lười biếng qua một bên.

- Dominic lóc xương gà một cách thuần thục, miếng gà không bị nát hay bị sót xương vụn nên nhìn rất bắt mắt.

- Anh...!có học ngành Y không?
- Cậu cần biết để làm gì? Ra đằng đẵng ngồi rửa bạc hà* và rau ghém đi.

Richard trề môi, y ghét nhất là rửa bạc hà, vì rất dễ bị ngứa tay.

Nhưng mà, muốn ăn phải lăn vào bếp, nên y đành hậm hực tuân chỉ.

Dominic xé gà thành từng thớ nhỏ, xếp chúng lên trên bề mặt của tô cháo nấu nấm rơm ngọt lựng, rồi bưng vào phòng của Rkir Ton.

Rkir Ton được "con trai" hầu cháo nên khóe miệng cứ câu lên suốt.

Tang Thiếu Dương sợ ông bị sặc, nên bất đắc dĩ cằn nhằn vài câu bằng cái giọng nghẹt mũi nhừa nhựa.

- Ba lo ăn đi, chứ cứ cười hoài vậy thì sao mà con đút cháo được.

Rkir Ton và Tang Thiếu Dương không ngờ rằng họ bị Richard đóng gói đưa đi ngay trong đêm cùng với bộ hài cốt không rõ danh tính.

Đích đến là thủ đô Thiên Kiêu, nơi tọa lạc của Viện Y học và trung tâm pháp y có quy mô lớn nhất cả nước - Hoàng Công Kim Lý.

Nói dối là một việc làm vô cùng đáng hổ thẹn, nhưng trước mắt, hãy để hai người được tận hưởng hương vị gia đình mà bấy lâu nay họ hằng mong ước.

Còn chuyện sau đó, Kristian sẽ lo liệu tất.

Cả bọn dọn ra ngoài hàng hiên ngồi dùng bữa khuya.

Ngôi nhà này thuộc dạng "homestay" nên phòng ốc khá rộng rãi.

Lại không có những thứ thuộc về tâm linh của người ở đây, nên vô cùng thoải mái, không bị gò bó vào những phong tục kỳ lạ kia.

Dominic ngồi húp cháo nóng.

Gã không dùng muỗng mà bưng tô lên miệng húp ngon lành.

Thỉnh thoảng lại nhón tay bốc một nhúm gỏi gà ăn.

Richard vẫn giữ cốt cách quý công tử, y ăn chậm, uống kỹ, tựa hồ như dù trời có sập xuống thì vẫn không thể bắt y ăn nhanh được.

- Điều tra về Nguyễn Viết Thịnh chưa? - Kristian ủ ấm đôi bàn tay lạnh cóng bằng ly trà gừng ấm nồng.

- Đang tiến hành...!- Richard đang thổi thổi muỗng cháo, nghe thấy câu hỏi của Kristian, liền vội vàng mở miệng trả lời.

- Còn Prik Ton thì sao?
- Prik Ton là một trong những kẻ buôn lậu ma tuý, đã bị bắn chết trong một cuộc thanh trừng bảy năm về trước.

Xác của hắn ta hiện đang được chôn cất trong khu nghĩa trang dành cho tử tù.

Thật không ngờ Tang Thiếu Dương và Prik Ton lại có ngoại hình giống nhau đến vậy.

Ngoại trừ tiếng nói hoàn toàn khác biệt ra, thì mọi đặc điểm còn lại của bọn họ tương đồng đến tám mươi phần trăm.

Mà này Kha Ngạn, cậu tìm ở đâu hay vậy? - Richard gắp cái đùi gà béo mẩm vào tô của Kristian.

- Tôi có sở thích sưu tầm ảnh chụp những người có khuôn mặt tương đồng nhau.

Nhất là trong giới cảnh sát và tội phạm.

Tiếp đến là minh tinh và thương nhân.

Cuối cùng là dân lao động trí óc và dân lao động chân tay.

Kể cả giới chính khách và bên quân đội, tôi cũng sưu tầm luôn.

- Kha Ngạn vừa nói, vừa tách thuốc giảm đau ra khỏi vỉ.

Kha Thế Dũ ngưng gặm bắp, anh cất giọng đều đều bảo:
- Ban nãy tôi khám nghiệm hiện trường thấy lớp đất ở đó tương tự với phân bắc*, rất có thể Cảnh Hòa và mẹ con họ Hàn đã dùng nó để che đậy mùi tử khí.


- Thảo nào mà...!- Trái cổ của Richard di chuyển lên xuống nom như quả bóng bị nện xuống đất, nảy lên nảy xuống một cách liên tục.

-...!Tôi no rồi.

Các người ở lại ăn ngon miệng.

Richard bụm miệng, bật người đứng dậy, rồi đi như bay vào nhà vệ sinh nằm tuốt ở sau hè.

- Cậu ấy là thanh tra bên mảng kinh tế, nên mấy chuyện này kham không nổi là lẽ thường.

- Kristian khuấy khuấy cháo cho nguội bớt.

- Trong lớp đất có lẫn vài hạt mầm cà phê mốc meo, tôi đồ rằng nguồn gốc của đống phân bắc này là từ một nhà trồng cà phê quanh đây, nhưng không nắm đích xác được là của nhà nào.

- Kha Thế Dũ mở chai nước suối hộ Kha Ngạn, rồi chăm chú nhìn anh họ nuốt xuống từng viên thuốc một.

- Băng Dương đâu? - Dominic hỏi.

Đoạn vào bếp lấy thêm ba dĩa gỏi gà đầy vung.

- ...!Đi thăm Yerk rồi.

Anh ta sợ nó bị nhiễm trùng nên tới kiểm tra vết thương.

Sẵn tiện kiếm kỹ sư Thịnh luôn.

- Kha Ngạn vuốt vuốt lồng ngực cho bớt cảm giác nghèn nghẹn.

- Còn bốn người kia? - Dominic tiếp tục hỏi.

- ...!Đang chơi trò "Tom và Jerry" ở phố núi.

Tuy không biết vì lý do gì mà Áo Hoodie lại giúp chúng ta, nhưng trước mắt...!
- E hèm.

Tang Thiếu Dương đánh tiếng rằng Rkir Ton đã tới giờ về nhà ngủ, nên phải đi theo chăm sóc ông, rất có thể tối nay hắn sẽ ở lại đấy luôn, mong mọi người đừng đợi.

Kristian nở nụ cười đầy hiền hòa, ông cất giọng bảo rằng đôi mắt của Rkir Ton cần phải phẫu thuật gấp để tránh bị mù lòa.

Tuy không hiểu đầu cua tai nheo gì, song Tang Thiếu Dương nhanh nhạy nhận ra ý đồ của Kristian, nên đã phối hợp với ông mà quay sang thuyết phục Rkir Ton theo mình về thủ đô.

Thật kỳ lạ là Rkir Ton không hề do dự mà gật đầu đồng ý ngay tắp lự với hai người.

Trong bóng đêm, con mắt bên trái bị đục thủy tinh thể của ông dường như đang loe lóe sáng.

...!
Richard bị cái lạnh đánh tỉnh, y nhìn Dominic ôm gối quân trang ngủ mà ghen tị khôn xiết.

Thể chất đúng là một trong những thứ vĩnh viễn không thể dùng tiền mua được.

Richard nhỏm người dậy, chầm chậm gỡ tay của Dominic, rồi choàng tay gã lên người y.

Mặt Richard chôn vào lồng ngực rộng rãi và ấm nóng của Dominic.

Mùi hương trên cơ thể gã quấn quít nơi đầu mũi y, không thơm cũng không nồng, đơn thuần là tư vị đàn ông, nhưng có điều nam tính hơn y mà thôi.

'Không bị hôi nách, duyệt...!Không quá nặng mùi, duyệt...!Mặt mày như ai ăn hết của, không duyệt...'
Dominic mắt nhắm mắt mở nhìn kẻ cơ hội đang ôm chầm mình.

Gã dời gói quân trang lên trên đầu Richard, rồi kéo y nằm sát vào người.

Trời lạnh nên miễn cưỡng cho y ôm một chút.

oOo
Chú thích:
1/ Phân bắc là một loại phân bón được ủ thành từ phân sống của con người.

Một số nơi thay thế bằng phân của gia súc.

Nói chung là...!cực kỳ khó ngửi, nhưng vì hiệu quả canh tác rất tốt nên nhiều người vẫn thích sử dụng loại phân bón này hơn các loại khác.

2/ Bạc hà còn được gọi là Dọc mùng.

3/ Bánh cooc mò còn có tên khác là bánh sừng trâu, Tên sao, vẻ ngoài hệt vậy.

Nguyên liệu chủ yếu là gạo nếp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui