Thế Khôi lại suy nghĩ đến Thiên Trang, có lẽ cô đang trong hạnh phúc giống như những gì cô từng mong muốn. Cả hai đã trải qua những năm tháng thanh xuân quá nhiều thăng trầm, cô nhận ra bình yên nhất là khi được bên cạnh người cô yêu đó là Đức Minh, còn anh nhận ra bình yên nhất là khi anh trút bỏ được quá khứ, buông những gì không thuộc về mình. Nó tựa như khoảnh khắc thành công khi anh cứu sống được một mạng người đang cần tới anh.
Có đôi khi sự bận rộn, khó khăn trong công việc khiến anh nản chí, bỏ cuộc, muốn quay về với gia đình, nhưng rồi anh lại nhớ đến câu nói của cô: "Tất cả đến như thể chúng ta phải chịu đựng, thế giới hạnh phúc sẽ mở ra sau cơn mưa…" Rồi mọi thứ lại trở về bình yên sau nụ cười của cô. Anh lại có cảm giác hạnh phúc lâng lâng, từng bước vượt qua những chông gai, trái tim thao thức nhiều đêm liền không ngủ vì nhung nhớ một người, đã mãi mãi thuộc về người khác, cả trái tim và thể xác. Thế Khôi chẳng thể ngờ ngày mà trái tim anh biết tình yêu thực sự thì tình yêu ấy đã chết. 18 năm là anh em của nhau, thì bây giờ mãi mãi là anh em tốt. Kể cả cô, kể cả Thiên Ân. Anh sẽ vẫn giữ thói quen bảo vệ, chăm sóc và chúc mừng cho thành công riêng của hai chị em.
Đúng lúc này, anh đã bước vào thang máy của bệnh viện, ấn số tầng cao, khu chăm sóc đặc biệt và phòng V.I.P. Anh đi đến phòng của mẹ con Thiên Trang đang nằm. Qua cửa kính anh có thể thấy được hình ảnh gia đình nhỏ bên trong. Thiên Trang đang nằm trên giường, một em bé được đặt bên cạnh, Đức Minh thì đang ôm một bé lên, khe khẽ lắc lắc. Ba mẹ của cô và anh hai Đức Minh cũng đang ngồi cười nói vui vẻ. Không biết họ nói gì, anh chỉ thấy nụ cười tươi tắn của Thiên Trang, rồi Đức Minh cúi xuống hôn lên trán cô... vậy là anh đã yên tâm rồi, anh biết cô đã hạnh phúc với thiên chức mới. Anh đứng ngắm cô thêm một lúc nữa rồi xoay người ra về. Anh không bước vào, không tiếp tục trong thế giới của cô nữa. Anh một mình thả bộ trên phố khuya, ngắm lại một Sài Gòn tấp nập, xô bồ và không ngủ.
Chuyến hành trình này anh đã đi hơn 6 tháng, xa nhà đủ lâu rồi, vết thương đã liền sẹo. Bất giác anh nhìn vào điện thoại, số điện thoại người con gái mới lưu, hình ảnh cô gái nhỏ tựa cửa máy bay, hình ảnh cô gái với nụ cười tỏa nắng, mỉm cười gật đầu chào anh, ánh mắt trong veo như biết nói, lấp lánh niềm vui khi chào tạm biệt và chúc anh ngủ ngon hiện về trong tâm khảm anh.
Anh mở điện thoại lên, nhắn cho Hoàng Ngân: "Mai 7 giờ 30 anh đến khách sạn đón em đi ăn sáng."
Rất nhanh sau đó anh nhận được câu trả lời: "Vâng ạ. Sáng mai gặp lại anh."
Thế Khôi mỉm cười vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà chung cư của mình. Mai anh sẽ về nhà sau, nay anh vẫn muốn ở một mình. Về đến chung cư, tắm rửa xong lên giường nhưng anh không ngủ được, nụ cười của hai cô gái đêm nay làm anh thao thức, ảo ảnh về một hồi ức tình yêu sớm tan theo mây khói, chút cảm giác mới len lối trong tim. Một vạt cỏ mơ hồ nào đó ẩn hiện, dưới cánh đồng cỏ lau Thiên Trang ngồi bên anh, hơi thở cô thoảng một mùi hương tinh khôi, tựa như sương. Anh mở mắt, nhìn ra phía ngoài, phố vẫn tối đen như mực, nghe cả mùi gió đêm tràn ngập.
Đêm nay, cũng có một người khác mất ngủ đó là Thiên Ân, chị đứng trong một căn phòng lớn ở một ngôi biệt thự ven vịnh Marina, đây là nhà của Tuấn Chinh, sở dĩ chị ở đây đêm nay là vì Sali bệnh sốt rất cao, có lúc mê sản cứ gọi tên của chị suốt. Nên chị phải qua đây tiếp anh chăm sóc bé. Mới nãy, mẹ có gọi điện qua hỏi thăm chị và báo cho chị tin Thiên Trang đã sinh rồi, mẹ tròn con vuông. Chị cũng thầm mừng vì điều đó. Chị đứng bên cửa sổ thật lâu, khoanh tay trước ngực, trầm tư, chị ước mình có thể quay về thời điểm ba năm trước, để biết rõ bản thân muốn gì. Chắc chắn chị sẽ hành động khác, một cách quyết liệt mà không phải xảy ra sai lầm giằng co rồi cả ba phải đi ra nước ngoài để trốn tránh.
Nhưng tất cả mọi cái “sẽ” trong tương lai kia lại được ngộ ra từ cái “đã” diễn ra trong quá khứ. Chị uống một ngụm rượu mạnh, trút một tiếng thở dài, nuốt giọt nước mắt vào trong. Chị kịp nhớ đây không phải là nhà của mình, nỗi đau loãng đi, rồi từ từ biến mất. Thiên Ân nhớ cũng vào đúng thời điểm này, mùa thu hai năm trước, cả bốn người gồm: chị, Thế Khôi, Thiên Trang và Tuấn Chinh thường nắm tay nhau đi khắp nơi trong thành phố, cùng ăn xiên que nướng, uống trà sữa; khi đó chị hay giả vờ đụng phải Thế Khôi, lấy Tuấn Chinh làm cớ chọc anh ghen. Nhưng thật ra cái cách Tuấn Chinh chăm sóc chị làm chị cảm thấy thích hơn, nhận được yêu thương hơn. Có những lúc trái tim cũng đắn đo, lưỡng lữ nhưng rồi vì việc ngoài ý muốn anh ra đi, trái tim chị quay về nhịp cũ, mù oán va vào Thế Khôi lần nữa. Tạo nên một loạt sóng gió đến. Giờ đây ra nước ngoài, duyên phận cho chị và anh Chinh gặp lại nhau lần thứ 2, Thiên Ân tự nhận mình rất thông minh, đủ hiểu những tháng qua Tuấn Chinh đã cố gắng như thế nào, cả Sali cũng âm thầm giúp ba bé đeo đuổi chị. Nhưng đi qua nhiều bão táp rồi chị lại sợ yêu, sợ tương lai mịt mù và còn một nỗi băn khoăn nữa...
Lúc này Tuấn Chinh đã cho Sali ngủ xong. Đi ngang phòng khách thấy vẫn còn sáng đèn nên anh bước vào, khẽ gõ cửa hai tiếng, không ai hồi âm, anh đành lặng lẽ lấy áo khoác móc ở đầu tủ đi đến choàng qua người Thiên Ân.
- Ban đêm sương muối rất lạnh. Em coi chừng cảm.
Chị giật mình, quay người lại, nhìn Tuấn Chinh, rồi quay lại nhìn màn đêm. Nghe anh hỏi tiếp:
- Đang suy nghĩ cái gì thế?
- Em nghĩ về Thiên Trang - Chị nhỏ giọng trả lời: - Lúc tối mẹ của em có gọi điện qua nói Trang đã sinh hai bé rồi. Ba mẹ con rất khỏe mạnh.
- Vậy à. - Tuấn Chinh dừng lại một tí, đặt tay lên vai Thiên Ân, xoay người chị lại đối diện với anh, anh nhìn thật sâu vào mắt của chị, từ tốn nói - Còn em thì sao? Chúng ta có thể cùng nhau bắt đầu lại không?
- Bắt đầu.... bắt đầu gì chứ - Chị nghe anh hỏi như thế thì mặt đỏ ửng, ánh mắt lúng túng, quay đầu đi nơi khác.
Nhưng Tuấn Chinh không cho chị cơ hội đánh trống lảng, anh bắt chị phải nhìn thẳng vào mắt anh giống như là nhìn thẳng vào thực tại.
- Nỗi đau nào rồi cũng qua, vết thương nào rồi cũng lành. Anh đã biết tất cả những chuyện trước kia của em và Thế Khôi, nhưng đó là quá khứ, là những điều đã qua. Mấy tháng qua anh đã cố gắng thế nào, anh tin rằng em hiểu, vậy xin hãy cho anh cơ hội cùng em viết nên trang sách mới...
- Nhưng.... nhưng.... em rất khó có thể mang thai được, em sẽ không thể sinh con được.
- Chúng ta đã có Sali rồi. Còn nếu em muốn có đứa con của hai chúng ta thì chúng ta có thể nhờ người mang thai hộ. Pháp luật Singapore không cấm điều đó.
- Không, em rất thương Sali, em xem bé như con ruột của mình vậy. Bé rất ngoan và lễ phép, bé vô cùng đáng yêu....
- Thế thì em còn lo lắng điều gì nữa? Anh chỉ xin em cho anh một cơ hội để bắt đầu lại thôi, còn trong quá trình đó cố gắng thế nào, nếu đủ duyên phận thì chúng ta sẽ bên nhau, con nếu không hợp thì dừng lại, khi đó anh sẽ không làm khó em. Chỉ là cùng khám phá một hành trình mới mà thôi. Nhé Ân!
Thiên Ân mím môi do dự một chút, nhưng rồi cuối cùng chị gật đầu đồng ý. Mỉm cười trả lời anh:
- Thôi được, cho nhau một cơ hội thứ hai vậy. Vì em cũng rất yêu Sali.
Tuấn Chinh nghe thế, vòng tay qua ôm lấy Thiên Ân. Vết thương của hai tâm hồn nhiều mảnh vỡ đã cùng nhau chữa lành và hướng tới xây dựng tương lai.
Cuộc đời đôi khi là thế, có những cuộc gặp tình cờ trở thành định mệnh. Đêm nay, đêm bắt đầu lại của tất cả. Thiên Trang và Đức Minh bắt đầu ở một hành trình mới, hành trình cao cả và vĩ đại của bậc làm ba làm mẹ; còn Thiên Ân và Thế Khôi thì đã cho vết thương cũ khép miệng, mở lòng đón nhận những nhân duyên mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...