Mỗi tối, Hỷ Hỷ đều đến xem ban nhạc của Mã Lâm biểu diễn. Đến tháng 9, cô đã cùng họ đi tới rất nhiều quán bar, hộp đêm và những buổi party với đám đông hò hét nhảy múa điên cuồng.
Ba thành viên còn lại trong ban nhạc: Kiều, Hàn và Tiểu Bắc, cô đều đã khá thân. Họ là dân sống về đêm, đều thích uống rượu, nhưng chẳng ai thích uống vodka cả. Kiều và Hàn hút thuốc rất kinh. Tiểu Bắc thì thường hay trêu chọc và giả vờ quyến rũ cô những lúc Mã Lâm không có ở đó.
Những khi cô ở bên cạnh họ, Lâm Khắc giống như một chú chó vàng trung thành, luôn đứng đâu đó trông ngóng và bảo vệ cô.
Cô nhìn mấy cô gái với bộ dạng như những thiếu nữ dạt nhà kia lần lượt qua tay Kiều, Hàn và Tiểu Bắc, hôm nay với người này, ngày mai lại với người khác.
Đêm hôm đó trong một buổi party chật ních người, những người khác đều ra ngoài nhảy múa, bàn của họ chỉ còn lại cô và Mã Lâm.
Hỷ Hỷ nhấp vodka vị đào, nghịch chiếc xắc xô của một fan nào đó bỏ lại trên ghế. Mã Lâm thì uống bia.
Cô hỏi anh ta:
“Trước anh cũng hay nhập nhằng với fan như vậy à?”
Mã Lâm giật mình, bĩu môi oan ức:
“Anh chưa từng làm như vậy với fan của mình.”
Uống thêm một ngụm bia, anh ta tiếp tục nói:
“Anh đã cảnh cáo Kiều và mấy đứa kia rất nhiều lần, đừng có lăng nhăng với fan, nhưng họ không chịu nghe. Mấy cô bé đó còn quá nhỏ.”
Cô nhìn anh ta:
“Nếu như em gái anh vẫn còn, chắc cũng tầm tuổi như mấy cô bé đó phải không?”
Mặt Mã Lâm thoáng buồn, giọng như thu lại:
“Có lẽ hơn một hai tuổi...”
Hỷ Hỷ lắc chiếc xắc xô trên tay:
“Nếu như em chết rồi, anh trai em nhất định sẽ rất đau lòng. Anh ấy rất thương em. Anh ấy sẽ xoa đầu và bảo rằng, em là niềm tự hào của anh ấy. Khi còn nhỏ, chúng em ở trong một căn nhà ngay sát biển, cứ tối đến là lại nghe thấy tiếng gió thổi vù vù và tiếng ếch kêu ộp ộp.”
Tiếng xắc xô vang lên leng keng, lạc lõng giữa tiếng nhạc sàn ồn ã.
“Phòng ngủ của anh ấy cạnh phòng ngủ của em. Em sợ bóng tối, nên anh ấy thường cuộn chăn và gối mang sang rồi trải xuống nằm dưới tấm thảm cạnh giường, cứ như vậy cho đến khi em ngủ rồi mới rời đi. Anh ấy bảo rằng, những con ếch kia cũng sợ bóng tối nên mới kêu như vậy. Nếu em cũng sợ bóng tối, vậy thì em chính là con ếch!”
Cô mỉm cười kể tiếp:
“Anh ấy còn cầm gối giả vờ làm đàn ghi ta rồi hát cho em nghe! Nhưng em quên hết những bài anh ấy hát rồi, hình như có một bài thế này...”
Cô để chiếc xắc xô bên cạnh tai, chầm chậm đánh nhịp hát theo.
Mã Lâm dịu dàng đặt tay lên vai cô, hỏi:
“Anh của em đang làm gì?”
Cô nói:
“Anh ấy là phi công máy bay vận tải loại nhỏ. Nhưng không phải ở đây, mà ở Tây Phi...”
Khuôn mặt Mã Lâm bừng lên vẻ tò mò và ngưỡng mộ.
Cô nói: ''Anh ấy chuyên chở hàng hóa, cả người và động vật nữa. Những con vật trên máy bay đều không bị nhốt trong những khoang sắt riêng biệt, mà chúng đều được tiêm thuốc mê trước khi lên máy bay để tránh bị hoảng loạn. Có một lần, anh ấy còn chở cả một con hươu cao cổ...”
Cô đặt chiếc xắc xô lên trên đầu, vươn dài cổ ra nói:
“Vì hươu cao cổ quá dài, nên chẳng có lồng nào nhốt được, họ đành phải tiêm cho nó một liều thuốc mê. Sau đó cả đống nhân viên hô hào khiêng lên máy bay, nó nằm ngủ mà bò dài từ đầu đến cuối khoang, chân còn khều cả vào buồng lái...”
Cô rụt cổ lại nói:
“Anh ấy bảo, lúc ngủ hươu cao cổ còn nói mê chảy nước dãi ròng ròng, nhưng đến khi máy bay hạ cánh, nước dãi nó mới chảy được đến nửa cổ...”
Cô bật cười sảng khoái:
“Nhưng em biết đấy chỉ là câu chuyện hài anh ấy bịa ra thôi. Anh ấy cũng từng chở cả tinh tinh, còn bảo rằng cứ trông thấy tinh tinh là lại nhớ tới em, bởi vì tay em rất dài...”
Cô giơ tay ra trước mặt Mã Lâm.
Mã Lâm đặt một nụ hôn lên cánh tay đó.
“Em rất thích nghe anh ấy kể những chuyện ở Tây Phi! Chúng em hứa với nhau rằng, mỗi năm sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó của Tây Phi...”
Cô nốc cạn vodka trong ly, nhìn lên chiếc đèn treo nhấp nháy khổng lồ đang quay như bay trên sàn nhảy, mím chặt môi trầm ngâm im lặng.
Mã Lâm bỗng nhiên nói:
“Em có phát hiện thấy hình như có một gã nào đó toàn xuất hiện ở những nơi em đến không?”
Cô giật mình sửng sốt, cất lời hỏi:
“Là anh hả?”
Mã Lâm bĩu bĩu môi:
“Là người khác! Trông cao cao, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Anh thấy hắn ta mấy lần rồi, vậy mà em cũng không phát hiện ra?” Đột nhiên anh ta chỉ tay ra phía sau lưng Hỷ Hỷ, “bên kia kìa!”
Tim cô chợt run lên, cố tình quay lại thật chậm. Phía xa sau lưng cô là quầy bar, bên đó chật kín những người.
Cô không trông thấy Lâm Khắc.
Cô trấn tĩnh lại, hỏi:
“Anh bảo em nhìn gì cơ?”
Mã Lâm nói, giọng hơi ngà ngà:
“Vừa xong hình như anh thấy hắn ta ở bên đó...”
Cô nói:
“Là ai cơ chứ?”
Mã Lâm lại nhìn quanh tìm kiếm một hồi, nhíu mày nói:
“Bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa...”
Cô quay đầu lại, nói:
“Có bao giờ anh từng gặp một ai đó hoàn toàn xa lạ, hai lần liền trong cùng một ngày và cùng một địa điểm chưa? Có một số người, sẽ đến đúng nơi mà anh đến... và một số người cũng sẽ yêu người mà anh yêu...”
Cô nhoẻn miệng cười, mơ hồ trong men say:
“Ý của em là, cuộc sống có rất nhiều điều trùng hợp ngẫu nhiên... mặc dù thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, thời gian thì không ngừng trôi, nhưng anh vẫn sẽ gặp được một ai đó vào một ngày và một nơi nào đó... và đó, chính là định mệnh...”
Cô đang lảm nhảm cái gì thế?
Dường như cô nói nhiều như vậy chỉ nhằm kéo dài thời gian, để Lâm Khắc có cơ hội chuồn đi.
Hộp đêm sôi sục trong tiếng người và tiếng cười đùa, cô lạc mất bóng dáng chú chó vàng trung thành của mình.
Mã Lâm nắm lấy đôi tay đang cầm xắc xô của cô, nói:
“Có khi gã đó mê mẩn em rồi, thế nên mới theo dõi em cả ngày như vậy... không biết lúc nào hắn sẽ đột nhiên lao ra...”
Hỷ Hỷ thè thè lưỡi:
“Anh đừng có dọa em nhé!”
Mã Lâm ôm cô vào lòng:
Cô nũng nịu:
“Nhưng mà... rõ ràng chẳng có người đó.”
Ngày cuối cùng của tháng 10, Hỷ Hỷ nhận được bản báo cáo theo dõi từ Đới Đức Lễ.
Mấy tháng gần đây, rõ ràng gần như ngày nào cô cũng đi cùng Mã Lâm, có những khi Mã Lâm còn ở lại qua đêm trong phòng của cô. Thế nhưng bản báo cáo này lại giống hệt với những bản báo cáo trước đó, trong ảnh chỉ có mình cô xuất hiện.
Cô đi bộ một mình bên ngoài quán bar...
Cô bước ra từ những hộp đêm khác nhau...
Cô vừa đi trên đường vừa mở báo đọc Chòm sao hôm nay...
Cô lẻ loi giữa ánh đèn vàng mịt mùng trên con phố đêm, khuôn mặt đượm vẻ cô đơn...
Trong bản báo cáo, anh ta không hề nhắc đến Mã Lâm, Kiều, Hàn, hay Tiểu Bắc.
Đây là báo cáo theo dõi kiểu gì vậy?
Cô lưu lại bản báo cáo, rồi tắt máy tính.
5 giờ, cô rời khỏi khách sạn, mua một hộp kẹo ho hiệu Ngư Phu và một tờ báo.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, cô bắt đầu cảm thấy cổ họng khan ngứa, chắc là do đêm hôm trước đã hít phải quá nhiều khói thuốc lá của Hàn và Kiều trong quán bar.
Cô ngậm một viên kẹo ho, vừa đi vừa mở báo đọc Chòm sao hôm nay.
Với một người nặng tình và lúc nào cũng khao khát được người yêu quan tâm, săn sóc như cự Giải,
Ngày hôm nay sẽ là ngày mà bạn sẽ phải chịu đựng sự giày vò của lòng đố kỵ.
Đừng để lòng đố kỵ khiến cho bạn mất đi lý trí,
Yêu một người,
Cần phải cho họ một chút không gian,
Một chút thời gian,
Một chút tự do và một chút phóng túng,
Đừng dùng chiếc càng cua của bạn kìm kẹp anh ấy quá chặt...
Hỷ Hỷ nhoẻn miệng cười, tiếp tục đọc những dòng viết về cung Song Ngư.
Một người yêu mến bạn,
Hôm nay sẽ không kìm được lòng mình và bày tỏ nỗi niềm,
Khiến cho bạn bối rối,
Thế nhưng,
Một người khi càng yêu càng đắm say như Song Ngư,
Khi phải đối diện với sự bày tỏ chân thành và say đắm,
Có lẽ sẽ cảm thấy do dự,
Nếu như bạn yêu một người,
Hãy thử cho anh ta biết được tình cảm của bạn nhé...
Hỷ Hỷ gấp tờ báo lại.
Bao nhiêu năm nay, thứ mà cô yêu thích nhất chỉ đơn giản là được đọc Chòm sao hôm nay mà thôi.
Tác giả là một nhà chiêm tinh tự xưng “Chú lùn của các chòm sao”.
Cô không biết người đó là nam hay nữ, cao hay thấp, già hay trẻ, hay quả thực là một vị nho sĩ thông thái. Nhưng từ trước tới nay, người này đoán đều rất chuẩn.
Khi đưa mắt nhìn lên bầu trời sao vô biên và khoảng không vũ trụ thần bí kia, chẳng phải chúng ta đều chỉ là một chú lùn vô cùng nhỏ bé hay sao?
Năm mười tuổi, anh tặng cô cuốn sách chiêm tinh, trên bìa in hình mười hai cung hoàng đạo. Cô chỉ lên bìa hỏi anh rằng:
“Đây là cái gì thế anh?”
Anh nói:
“Cái này à?... Là hình của các vì sao, mỗi người trên trái đất này đều thuộc về một vì sao trong số đó...”
Anh chỉ cho cô xem:
“Đây là mặt trời, đây là mặt trăng, đây là sao của em... Còn anh là ngôi sao kia... Bọ Cạp và Song Ngư cách nhau xa thế này này...”
“Anh ơi...” cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong veo, “Em rất vui khi có anh là anh của em.”
10 giờ 40 phút đêm, những vì sao đều đã lần lượt thắp sáng trên bầu trời. Khi bước đến bên ngoài hộp đêm, Hỷ Hỷ trông thấy dòng người xếp hàng để đợi đi vào.
Đôi nam nữ tiếp tân đứng ngoài cổng nhận ra cô là bạn của Mã Lâm, bèn kéo dây rào chắn cửa để cho cô vào.
Cô gái tiếp tân đưa cho cô một chiếc mặt nạ phù thuỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...