Tìm Núi


Bạch An Hiền cảm thấy mình giống như một người tuyết lạnh thấu tim.
Mấy ngày trước Thịnh Tuy còn luyên thuyên đa sầu đa cảm, bây giờ thấy nhóc con, anh lại bắt đầu anh anh em em tình chàng ý thiếp rồi.
Không chỉ Bạch An Hiền buồn bực, Chu Kiều Nguyệt cũng không ở tiếp được nữa.

Ngay cả bữa trưa mà hai người cũng không muốn ăn, la mắng đặt quà xuống là đi.
Quý Duy Tri thấy vậy còn hỏi bằng khuôn mặt đầy ngây thơ: "Em chọc họ rồi hả anh?"
Thịnh Tuy bất lực: "Không, do họ tạm thời có việc thôi."
Quý Duy Tri gật đầu đã hiểu: "Hai người họ bận ghê."
Thịnh Tuy thở phào, nhưng trong lòng lại dự trù rằng sợ là anh phải khiêng vào mấy chậu Tây phủ Hải đường[1] mới có thể động viên hai người bạn tốt kia cho ổn thỏa.
Hôm sau, Thịnh Tuy bao cả một tầng đại sảnh ở nhà hàng Vạn Quốc, mở tiệc chiêu đãi những nhân vật máu mặt ở Bạc Thành.
Nói là tiệc sinh nhật, nhưng nó càng giống với bữa tiệc tối giới thương nghiệp hơn.

Người đến đều ôm tâm tư riêng hoặc đến để thăm dò ý tứ của Thịnh Tuy, hoặc muốn tìm đối tượng hợp tác, một phòng người ăn uống linh đình, nhộn nhịp biết bao.
Mặc dù Quý Duy Tri đồng ý sẽ đi, nhưng cậu xuất phát rất trễ.

Vì bất ngờ mà cậu chuẩn bị vẫn chưa hoàn thành —— Cậu phải viết hết cả một lòng mến yêu lên trên món quà.
Nếu đã là bất ngờ, hiển nhiên không thể để Thịnh Tuy biết, nhưng Quý Duy Tri cùng ăn cùng ở với Thịnh Tuy nên cậu hoàn toàn không có thời gian ở một mình.

Hơn nữa lúc cậu bắt đầu làm lại kề cận thời gian rất bận, ngoại trừ ngày chủ nhật cậu chẳng còn thời gian rảnh nào khác, vậy nên hôm nay cậu ở bên ngoài cả một buổi chiều, đợi đến khi hoàn hồn thì trời đã tối rồi.


Quý Duy Tri vội vàng thu dọn một mớ công cụ be bé lặt vặt linh tinh, cẩn thận đựng thành phẩm trong túi áo sát người, bấy giờ mới đứng lên rời đi.
Xem thời gian, nếu đi bộ sợ là cậu sẽ đến trễ, Quý Duy Tri chỉ đành đứng bên đường, gọi mấy người kéo xe lác đác.
Trời đêm như chiếc mâm, úp ngược phủ trên đầu.
Quý Duy Tri quấn áo khoác màu xanh nhạt, rụt cổ vào trong cổ áo bằng lông, hơi ấm thở ra dưới ánh đèn hợp thành từng vòng nối đuôi nhau.
Người kéo xe vội vàng đến bên cột đèn theo tiếng gọi của cậu.
"Làm phiền anh rồi." Quý Duy Tri giấu hai tay trong tay áo, đang định đi về phía người kéo xe bên kia thì cậu bỗng nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đi qua trước mặt.
Cậu trai cảnh giác lùi về sau một bước.
Chiếc xe không hề có ý nhường đường, trái lại còn vững vàng dừng lại trước mặt cậu.
Quý Duy Tri khom eo.

Xuyên qua cửa sổ xe, cậu nhìn thấy người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, trên người là bộ quần áo lụa Vân Cẩm[2] uốn lượn màu đen.

Khuôn mặt kia có mấy phần giống với Thịnh Tuy, nhưng dáng vẻ hai cánh môi mỏng nhếch lên lạnh lùng lại chẳng mảy may dính dáng gì đến người mà Quý Duy Tri thích.
"Ông Thịnh, tôi đang tranh thủ thời gian, phiền ông nhường đường cho." Quý Duy Tri đang vội đi nên cậu lạnh lùng thúc giục.
Lúc này người ở ghế sau mới mở mắt, nhìn cậu với vẻ rùng mình rợn người: "Có phải cậu Quý muốn đến nhà hàng Vạn Quốc không?"
Quý Duy Tri mất nhiên nhẫn: "Chẳng liên quan gì đến ông."
Thịnh Quyền cười lạnh lùng mà nói: "Yên tâm, cậu có Tuy Tuy bảo vệ, tôi cũng không thể ra tay với cậu.

Tôi chỉ thấy cậu lạnh cầm cập nên muốn đưa cậu đi một đoạn mà thôi."
Quý Duy Tri dựa vào cột đèn, dứt khoát từ chối: "Không cần."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có mấy người đi xuống từ chiếc xe dừng cách đó không xa.

Họ đều có dáng vẻ cường tráng vạm vỡ, cả khuôn mặt là vẻ không dễ đối phó mà bao vây Quý Duy Tri.
Hiển nhiên vị sĩ quan trẻ không sợ đánh nhau, nhưng trước mặt cậu là trưởng hội liên hiệp, hiện tại còn là cửa ải đàm phán, nếu làm ra chuyện đánh đấm gì đó đều gây ra thế bất lợi cho đại cục.
Quý Duy Tri nhẫn nhịn, cuối cùng cậu vẫn lên xe.
Trong xe yên tĩnh đến sợ, chỉ còn lại tiếng động cơ xe ầm ầm vang lên.
Quý Duy Tri nhìn chằm chằm thẳng ra phía ngoài cửa sổ, chẳng muốn chia một ánh mắt nào cho người bên cạnh.
Thịnh Quyền cũng không vội, ông tiếp tục nhắm mắt, không chỉ không nói ý đồ khi đến mà còn không để Quý Duy Tri rời đi.
Rốt cuộc cậu trai cũng không giữ được bình tĩnh, khó nhịn được mà nói: "Rốt cuộc hôm nay ông muốn làm gì?"
Thịnh Quyền vẫn đang tựa người, ngón tay gõ vành mũ, giọng điệu có đôi phần u ám: "Câu này phải là tôi hỏi cậu."
"Tôi?" Quý Duy Tri hỏi ngược lại.
"Nếu cậu đã cắt đứt quan hệ với Tuy Tuy, tại sao sau khi nó về nước cậu lại tiếp cận, xúi giục nó đối đầu với tôi? Còn làm ra trò cười đáng xấu hổ như kia..." Thịnh Quyền cứ nghĩ đến việc con trai mình và cậu trai này không thanh không bạch là giận sôi gan, ông bất ngờ mở mắt, một tia sáng ác liệt lướt qua dưới hàng mày thô dày: "Thế mà lại lừa Tuy Tuy cho cậu Cần Thịnh! Bao nhiêu người thèm khát thứ đó, nhưng nó chẳng nói một lời...!Cậu đã đạt được mục đích, đúng không?"
"Mục đích gì cơ?" Quý Duy Tri cau mày.
Thịnh Quyền bất ngờ bật cười, nói ra lời mà Quý Duy Tri nghe không hiểu: "Phải rồi, cậu vẫn chưa biết.

Ha, vậy thì cậu có mục đích khác."
Quý Duy Tri tự dưng bị mắng một trận, giận mà không có chỗ trút, ngại người đối diện là phụ huynh của Thịnh Tuy nên cậu chỉ đành nhẫn nhịn: "Tôi thật sự không hiểu ông đang nói gì."
"Đừng giả vờ, tôi không tin cậu chỉ vì tiền.


Nếu đã lấy đi nhà máy đáng giá như thế, sao cậu còn ở bên cạnh Tuy Tuy? Cậu còn muốn đạt được thứ gì từ nhà họ Thịnh nữa?"
Quý Duy Tri bị chọc giận đến độ phải cười: "Nhà họ Thịnh có thể có thứ gì đáng giá để tôi lấy chứ?"
Dáng vẻ khinh thường mà cố chấp giống hệt lúc Thịnh Tuy cãi nhau mỗi lần về nhà.
Thịnh Quyền bị giọng điệu và biểu cảm ấy tổn thương, ông gằn giọng nói: "Xem ra cậu vẫn chưa biết bất cứ thứ gì thật."
Quý Duy Tri không nghe ra thâm ý trong lời này, chế giễu ngược lại: "Đương nhiên tôi không biết.

Bụng dạ ông nhiều như vậy sao tôi có thể hiểu thấu tất thảy được? Đến lúc này tôi cũng chưa hiểu tại sao ông ép Nhị gia giải ngũ, ông bản lĩnh quá nhỉ."
Từng câu mang theo gai nhọn, nhưng Thịnh Quyền không giận, trái lại còn trưng ra nụ cười dò xét: "Lúc đó nó nói với cậu thế nào?"
"Chỉ nói trong nhà không đồng ý, muốn anh ấy chuyển sang học thương nghiệp." Quý Duy Tri nhắc lại chuyện cũ đã có thể bình tĩnh hơn nhiều.
Trải qua mấy ngày chung sống với Nhị gia, mặc dù đối phương chưa nhắc đến một chữ, nhưng trong lòng Quý Duy Tri đã rõ.

Người đàn ông sẽ tay cầm tay dạy cậu đọc hiểu "Há đâu chẳng biết biên địa khổ, dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm" chưa từng rời đi.
Thịnh Quyền im lặng.

Ánh đèn rực rỡ bên ngoài tô giới luân chuyển trên mặt ông.

Bỗng nhiên trong ánh mắt bình thản ấy nhuốm đôi chút mỏi mệt.
"Phải.

Gãy mấu động lớn xương cánh tay[3], rách cơ chóp xoay." Thịnh Quyền bất ngờ cười, cười trong cay đắng, không một ai hiểu: "Tôi làm."
Dường như Quý Duy Tri nghe thấy một chuỗi tiếng sấm đột ngột vang lên, cậu hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Gì cơ?"
Thịnh Quyền bình tĩnh nói: "Hai năm trước, tôi tự tay nổ súng bắn nó."
Quý Duy Tri hít ngược một hơi khí lạnh.

Thịnh Quyền chỉ vai mình, đầu mày sắc bén chau lại: "Tôi đánh phế tay trái của nó.

Lúc đó, ngay cả đũa nó cũng không cầm lên được, càng đừng nói đến việc lên chiến trường.

Vậy nên, sau khi bàn bạc với đơn vị, tôi làm thủ tục giải ngũ cho nó."
Quý Duy Tri không nói nên lời.

Đó là học viên ưu tú đạt A+ toàn bộ kiểm tra mười hạng mục phối hợp rồi bị kéo xuống Thần đàn trong một ngày, người người thoá mạ, kẻ đầu sỏ thế mà lại là ba ruột của anh!
Quý Duy Tri nhớ đến dáng vẻ phấn chấn rạng rỡ của Thịnh Tuy hồi đó khi nói về "lý tưởng", tim cậu đau như dao cắt.
Thù cũ hận mới cùng dâng trào, Quý Duy Tri bất ngờ tóm lấy cổ áo của Thịnh Quyền mà mắng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con! Ông điên rồi ư?! Mấy năm nay vì chuyện giải ngũ mà anh ấy nhận biết bao bêu danh! Vì để trở về đơn vị mà cho đến hiện tại anh ấy vẫn con mẹ nó dậy sớm luyện tập mỗi ngày đấy! Một người lúc đó kiêu ngạo bao nhiêu chói mắt bao nhiêu..."
Nhưng bây giờ, ngay cả toà nhà của cục Quân Chính anh cũng không dám vào.
Quý Duy Tri vừa nói vừa đỏ mắt, giận run người.
Thịnh Quyền giống như đã dự liệu từ lâu, ông ta vẫn không bị lay động, chỉ lái xe theo một phương hướng khác.
"Tôi điên rồi?" Thịnh Quyền nhìn cậu trai với vẻ dửng dưng, mặc cậu túm lấy cổ áo ông ta, cười lạnh lùng.
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe rẽ vào một đồng cỏ hoang vu, dừng trước mỏm núi.
Thịnh Quyền bất ngờ kéo cậu ra khỏi xe, chỉ đồng cỏ phân thành miếng bên ngoài, gằn giọng gào: "Tôi cho cậu xem thử ai mới điên!"
Quý Duy Tri vốn không muốn xuống xe, nhưng cậu quá quen thuộc với nơi này.
Ma xui quỷ khiến, cậu xuống xe cùng Thịnh Quyền, đi đến trước mấy tấm bia xa lạ.
Tay Thịnh Quyền run rẩy, đôi môi cũng mất màu, người đàn ông vốn dĩ không vui hay buồn ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt giờ đây lại thoáng lộ vẻ thất thố.
Quý Duy Tri nhìn chăm chú, trước mắt cậu là bia đá màu xanh xám, bên trên viết: [Thịnh Lâm chi mộ]
Quý Duy Tri siết nắm tay rồi lại thả lỏng, răng hàm sau cũng sắp bị cắn bể.
"Đây là mộ ông nội của Tuy Tuy." Thịnh Quyền nhìn chằm chằm văn bia, kìm nén cơn run rẩy mà nói: "Hơn mười miệng ăn trên dưới nhà họ Thịnh, giờ đây người còn sống, chỉ còn lại tôi và Tuy Tuy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui