Tìm Núi


Ở lại bệnh viện thêm ba ngày nữa, Thịnh Tuy thấy giai đoạn vết thương nguy hiểm đã qua, anh nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh là được, vậy nên khuyên nhủ Lục Đồng hết lời, cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của bác sĩ cho về nhà dưỡng thương.
Quý Duy Tri cũng bớt phiền hà chuyện đi lại, cậu vẫn chạy hai bên là nhà và cục Quân Chính như thường, nhưng sẽ cố gắng hết sức rút ra thời gian rảnh trong buổi tối để ăn cơm cùng Thịnh Tuy.
Mỗi cuối năm đều là lúc hội từ thiện hoạt động nhiều nhất, tiền vốn căng thẳng nhất, phải thường xuyên ra ngoài xã giao.

Thịnh Tuy chỉ có một tay có thể hoạt động, miễn cưỡng tham gia nhiều dịp như vậy làm anh cũng bận túi bụi đôi phần.
Quý Duy Tri thấy vai anh chưa lành hẳn mà còn chạy khắp nơi, không nén nổi sự lo lắng: "Nhị gia ơi, phải ra ngoài nữa hả anh? Không thì gần đây anh ở nhà nhé, nước X đang nhìn anh chằm chằm đó.

Nhỡ đâu anh ra ngoài lại gặp chuyện thì thế nào?"
Cánh tay cầm mũ của Thịnh Tuy lại đặt về chỗ cũ, anh hỏi: "Em cảm thấy bây giờ chỉ mỗi nước X có ý kiến với anh thôi ư?"
Quý Duy Tri hiểu rõ trong lòng, có ý kiến với nhà họ Thịnh nhiều nhất sợ rằng đa số là người bên mình.
Nước X chơi đủ độc.

Họ đăng báo đăng hình là muốn cắt đứt đường lui của Thịnh Tuy, mánh khoé này quỷ quyệt ở chỗ, họ biết sự nghi kỵ của người phe mình càng khiến người ta tổn thương hơn so với sự uy hiếp từ người ngoài.

Thậm chí gã tay chân kia, thực ra cũng chỉ có thể đe doạ mặt ngoài, làm sao có thể gây tổn hại đến độ thấy sảng khoái cơ chứ.
Quý Duy Tri cũng không dám nói rõ làm Thịnh Tuy mất vui: "Dù thế nào đi nữa anh hiểu ý của em chứ, anh cứ bớt đi lại là được.

Anh yên tâm, ngày mai em báo cáo với Thượng tá Tiêu, sắp xếp mấy người bảo vệ cho anh, xem thử có thể di dời nhà máy càng sớm càng tốt không.

Dù nước X có thể nhảy cũng không nhảy đến tận Vân Thành được."
Quý Duy Tri không biết có phải áo giác của cậu hay không, cậu nhìn thấy một chút bất lực lướt qua trong mắt Thịnh Tuy.
"Không sao, không cần tránh." Thịnh Tuy nói với vẻ trầm ngâm: "Anh có cách khác."
Thịnh Tuy vẫn ra ngoài theo kế hoạch, sau khi bàn xong chuyện với bên phía hội từ thiện, anh đang chuẩn bị về nhà, nhưng trong lòng tích tụ nỗi u sầu, không có chỗ để trút ra.
Vừa đúng lúc ngang qua dinh thự họ Bạch, anh cũng nhân đó muốn vào tìm bạn thân trò chuyện, có lẽ sẽ tìm được vài lối ra.
Đại sứ sau khi trút bỏ chiếc áo choàng đen hoa văn cây mạ quý thì kiệt sức thấy rõ hơn nhiều.


Dưới mắt Bạch An Hiền có vết hằn rất đậm, vừa nhìn đã biết lâu rồi chưa được ngủ một giấc ngon.
"Cậu thế này là chưa chợp mắt mấy ngày rồi?" Thịnh Tuy thấy anh sắp gầy như que củi, không nhịn được mà khuyên: "Chuyện đàm phán tất nhiên quan trọng, nhưng cậu cũng không thể liều như thế được.

Bằng không người mà ngã xuống còn bàn chuyện kiểu gì nữa?"
"Không liều không được mà." Bạch An Hiền luôn vui cười hớn hở, đáng tiếc giờ đây nụ cười trên khuôn mặt gầy gò lại lộ rõ vẻ lực bất tòng tâm: "Trên dưới cả thành phố có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm đấy, một người bất cẩn, thế thì chắc chắn sẽ là chuyện lưu lại tiếng xấu muôn đời."
Gần đây anh bị mắng chẳng ít hơn Thịnh Tuy là bao.

Không ít người trách cục Ngoại vụ làm lỡ thời cơ chiến đấu, mưu ổn định cầu bình an.

Mấy ngày trước, còn có người to gan chạy đến phóng hoả bên ngoài dinh thự họ Bạch.

Âm thanh kháng nghị mãi chẳng thấy ngừng, thêm vào đó khó tránh khỏi xảy ra tình huống đột ngột phải thay đổi bản thảo phương án cả đêm, tổng cộng cả một tuần anh cũng chỉ có thể ngủ được mười tiếng đồng hồ.
"Cậu chưa uống thuốc nữa à?" Thịnh Tuy cũng hơi giận, anh nhíu mày.
Bạch An Hiền xua tay mặc kệ, nhanh chóng thay đổi đề tài: "Này, vai cậu sao rồi?".

truyen bac chien
Thịnh Tuy lắc đầu.
Bạch An Hiền lo lắng: "Lắc đầu là mấy ý?"
Thịnh Tuy nói: "Có khả năng sẽ trở thành bệnh căn."
Ấn đường của đại sứ hơi động đậy, nhưng anh không dám để lộ trước mặt bạn chí cốt.

Người sau thuận tiện pha cho anh một ly thuốc trị ho, ép anh uống hết.
Bạch An Hiền bị trút thuốc đến nỗi thở hổn hển, anh lau khoé miệng, nghỉ một hồi mới hỏi: "Điều tra ra vụ gây rối chưa, ai làm thế?"
"Cục cảnh sát báo tin cho tôi rồi.


Không nói rõ, nhưng nghe ý họ thì gã tay chân đâm tôi từng nhận một khoản tiền của Raul."
"Má nó! Đủ thâm độc mà." Bạch An Hiền nói mãi rồi rút cuốn sổ ra: "Tôi phải ghi lại chuyện này, có ích cho đàm phán."
Thịnh Tuy giữ im lặng, thản nhiên lấy tròng kính xuống, dùng khăn tay mà lau.

Khăn lụa đã bị giặt bạc màu, bên trên vẫn còn chữ do bé con viết.

"An Hiền." Thịnh Tuy bỗng hỏi không đầu không đuôi: "Cậu nói xem, có phải hai chúng ta thật sự trở thành chuột qua đường không?"
Bạch An Hiền thoáng sững sờ, vẻ thất vọng lướt qua trên mặt, anh dùng lời trêu đùa để đánh trống lảng: "Nói tầm bậy tầm bạ, cái gì gọi là hai chúng ta, còn có ông chủ Chu nữa mà! Cậu ta hát hí khúc đó, còn là nghề "Hạ Cửu Lưu"[1] nữa!"
Thịnh Tuy cười thành tiếng: "Phải, xong hết rồi."
Bạch An Hiền dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Sao bỗng nhiên cậu hỏi cái này?"
Thịnh Tuy không trả lời.
Đại sứ là người thông minh, thấy anh không muốn nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì đó.

Một nỗi đau trong tim, bao nhiêu ánh nhìn thờ ơ, không đáng với đạo làm người.
Hai người một cười một hứng, kéo đề tài này đi thật xa, rồi lại nói về công việc, cuối cùng dừng trên người nhóc con.
"Được rồi, đừng ủ ê chán nản nữa.

Chẳng phải chúng ta còn có nhóc Duy Tri đấy ư?" Bạch An Hiền cũng không thả lỏng, anh thở dài: "Tình hình hiện tại của hai người thế nào rồi?"
Thịnh Tuy nhắm mắt làm ngơ mà cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, miễn cưỡng nhún nửa bên vai còn cử động được.
"Cậu đừng chỉ cười, cho một lời chính xác đi." Bạch An Hiền rót một tách trà, đưa đến bên miệng: "Lần trước tôi còn thấy hai người ở chung với nhau mà, chẳng phải tiến triển rất tốt ư?"
"Vốn là rất tốt.

Nhưng hiện tại, tôi không biết có phải lại..." Thịnh Tuy dang hai tay, nhìn nó với vẻ mờ mịt, một câu bị ngắt làm đôi, có vẻ rất thê lương: "Chúng tôi trời đất khác biệt, ngày càng cách xa."

Tiếp đó là một tiếng thở dài: "Tôi hơi sợ."
Bạch An Hiền sững sờ.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Thịnh Tuy nói từ "sợ".

Thịnh Tuy trong mắt anh giống như cây tre mùa đông vậy, có ủ thế nào cũng không nóng, bẻ thế nào cũng không gãy, tựa như trên thế giới này chẳng có chuyện gì có thể khiến anh để tâm, khiến anh sợ hãi.
"Nhị gia..." Bạch An Hiền cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ cánh tay không bị thương của anh: "Có phải cậu băn khoăn nhiều quá không?"
"Có sao?" Thịnh Tuy cười cay đắng: "Đổi lại là cậu cậu không sợ à?"
Bạch An Hiền cười dửng dưng: "Tôi có gì mà phải sợ!"
Thịnh Tuy nói với vẻ ám chỉ sâu xa: "Thế tại sao nhiều năm trôi qua vậy rồi, cậu vẫn một thân một mình?"
Bạch An Hiền bị nghẹn trong thoáng chốc, ngượng ngùng mà cười: "Nói chuyện của cậu kìa, thình lình nhắc đến chuyện của tôi làm gì, thật là."
Thịnh Tuy lại nhìn bàn tay mình, anh nhớ ra lúc bé bà vú nói đường sinh mệnh của anh dài, đường hôn nhân lại ngắn, sau này có thể sẽ là một người vô tình.

Nhưng lời này chỉ đúng một nửa, anh vẫn luôn dửng dưng chẳng dao động với thứ gì, chỉ vì cân nhắc quá nhiều, nghĩ thêm một bước cho người mình thích trong mọi chuyện, như vậy trái lại quá tồi tệ với bản thân mình.
Thịnh Tuy nói: "Trước đây tôi dám theo đuổi em ấy là bởi tôi nghĩ rằng, rồi sẽ có một ngày tôi có thể bước đến bên em, rồi sẽ có một ngày, tôi có thể đường đường chính chính mà thích em.

Thậm chí những hư danh kia, tôi cũng chẳng quan tâm."
"Nhưng lần này bị đâm một nhát tôi mới nhận ra rằng, có thể tôi cũng không có cách nào đứng bên cạnh em ấy nữa.

Hoá ra tôi...!không phải không để tâm đến danh tiếng."
Trước kia anh vẫn luôn nói chẳng sao cả, nhưng như vậy chỉ có thể khuyên được bản thân mà thôi, bây giờ có người mà anh quan tâm rồi, hiển nhiên anh càng muốn có nhiều hơn.
Thịnh Tuy định uống ngụm trà, rồi lại cảm thấy khó mà nuốt xuôi, chẳng nuốt xuôi gì cả, nên anh dứt khoát để tách trà xuống: "Chiều hôm ấy tôi thấy mọi người đổ dồn đến, họ phẫn nộ đến thế...!Tôi đang nghĩ rằng, nếu như Duy Tri ở bên tôi, có khi nào em ấy cũng sẽ chịu những thứ này không?"
"Trước kia mỗi lần đến cục Quân Chính cùng Duy Tri tôi đều lảng đi, không dám nhìn bộ quân phục trên người em, cũng không dám nhìn người trong đơn vị cũ, vì tôi sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của em ấy.

Nhưng trên thế giới này làm gì có bức tường nào không lọt gió, nếu tôi thật sự cùng em ấy..."
Thậm chí Thịnh Tuy không dám nói ra từ kia, anh chỉ thở dài.

Ban đầu anh không định nói nhiều thế này, quả thật tâm sự tích tụ quá nhiều, vừa mở công tắc đã không thu lại được nữa.


Nếu đặt vào lúc bình thường, sợ rằng Thịnh Tuy không biết mình có thể có nhiều tiếng lòng đến vậy.
Anh vẫn luôn rất có chủ ý, muốn theo đuổi người ta thì theo đuổi, từ trước đến nay, những tâm tư này đều bị anh chôn vùi ở nơi sâu nhất không thấy đáy, thông qua vết thương lần này mới đồng loạt chạy ra kêu gào.
Sao Bạch An Hiền có thể không hiểu những khổ đau ấy cho được? Oan ức và hiểu lầm anh từng chịu có thể lấy cả toa xe lửa ra mà đựng.

Nhưng bạn tốt băn khoăn với mình ngay trước mặt, Bạch An Hiền cũng bó tay, chỉ có thể tốn công vô ích mà khuyên: "Cậu đừng nghĩ như thế."
Thịnh Tuy hiếm khi lắm lời thế này, bình thường anh đều là người biết khi nào nên dừng lại, chưa bao giờ khiến người đối diện không vui.

Nhưng hôm nay cũng không biết thế nào, trút hết ra ngoài một giỏ những câu nói mất tinh thần.
"Bây giờ Duy Tri là tâm phúc bên cạnh Tiêu Tòng Nguyệt, tiền đô như gấm, nếu bị tôi xen vào...!có khả năng chẳng còn gì hết."
"Để em ấy mạo hiểm tiền đồ cùng tôi vượt qua lần này, tôi không biết như thế đáng hay không.

Em ấy mới hơn hai mươi tuổi, mấy ngày nữa tôi đã ba mươi rồi.

Chín năm, năm tháng rất khó san bằng.

Đến khi tôi già, em ấy vẫn đương lúc khoẻ mạnh."
"Tôi có thể ư?" Thịnh Tuy vô ý đụng vào nửa bên tay trái của mình, cười cay đắng: "Nếu tôi cứ giấu giếm phiền phức của mình, tôi có thể vì chút niềm yêu ích kỷ ấy mà huỷ hoại hoàn toàn...!nửa đời sau của em ấy ư?"
***
Thuận Tụng Thương Kỳ:
Không được sợ! Ông trời nói rồi hai người vẫn xứng nhất!!
***
Chú thích:
[1] 下九流 – Hạ Cửu Lưu:
"Cửu Lưu" là cách phân chia tầng lớp các ngành nghề trong xã hội phong kiến, trong đó ngoài Hạ Cửu Lưu còn có Thượng Cửu Lưu và Trung Cửu Lưu.
Hạ Cửu Lưu: nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ) nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ) tam lưu đại thần (thầy cúng) tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa) ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc) lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn) thất lưu con hát (các loại diễn viên) bát lưu khiếu nhai (ăn mày) cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).
Trung Cửu Lưu: nhất lưu cử tử (cử nhân) nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh) tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh) tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói) ngũ lưu đan thanh (thi họa) lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng) thất lưu tăng (hòa thượng) bát lưu đạo (đạo sĩ) cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)
Thượng Cửu Lưu: nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni) nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên vân vân) tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương) tứ lưu quan (quan lại lớn nhỏ) ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến) lục lưu đương (hiệu cầm đồ) thất lưu thương (thương nhân) bát lưu khách (trang viên chủ) cửu lưu điền trang (nông dân).
(Phần giải thích từ jeongkimchi.wordpress.com).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui