Tìm Núi


Quý Duy Tri nghe mà miệng đắng lưỡi khô, khuôn mặt vừa mới ngâm trong nước nóng cứ như bị hấp chín vậy.
"Anh học đúng hướng quá, xem ra không cần thầy giáo là em nữa." Lúc Quý Duy Tri nói thì vẫy nước, tựa như bằng cách này có thể che giấu sự hoảng hốt của cậu.
Thịnh Tuy khiêm tốn: "Là Tri Tri dạy giỏi."
"Anh yêu đương chẳng ít nhỉ." Quý Duy Tru nói với mùi chua lè, cậu giành lấy cái khăn trong tay người đàn ông, không cho anh chạm vào, tự lực cánh sinh mà lau, vừa lau còn vừa lẩm bẩm: "Tập luyện gì nữa, khỏi tập, em thấy anh có kinh nghiệm được lòng người khác lắm."
Thịnh Tuy cũng không biết tại sao cậu trở mặt như lật sách, chưa kịp hiểu đã thấy bé con nhướng mày trừng mắt mà đi ra ngoài.
Cũng không phải Quý Duy Tri giận thật, chỉ là cậu bất chợt hiểu rõ chênh lệch tuổi tác và kinh nghiệm giữa hai người.

Chín năm, dù là trải nghiệm tình cảm hay đối nhân xử thế, Thịnh Tuy đều thành thạo hơn cậu quá nhiều.

Vậy nên ngày trước Thịnh Tuy chơi mấy trò trẻ con gì đó cùng cậu, đoán chừng anh cũng lén lút liếc nhìn cười cợt nhỉ.
Nỗi tủi thân thình lình ập đến, đợi khi ra khỏi cửa Quý Duy Tri mới nhận ra kỳ thực là không nên.

Chuyện của hai người vẫn chưa tốt hơn đâu, cậu còn càn rỡ như vậy, nếu người đối diện buồn phiền, mệt mỏi vì điều này, cậu phải làm sao?
Quý Duy Tri dừng chân, chạy bước nhỏ rồi ngoảnh đầu: "Nhị gia..."
Đương lúc lo lắng, cậu bị búng vào trán một cái, la đau.
"Sao bé con còn học cách xử oan cho người ta thế?" Lần này Thịnh Tuy không xoa đầu cho cậu nữa mà thành tâm cho nhóc con một bài răn dạy: "Cái gì em cũng ghen."
Quý Duy Tri không phủ nhận câu cuối cùng, nhưng cậu cực kỳ nhạy cảm với câu phía trước: "Anh chê em bé hả?"
Thịnh Tuy lắc đầu: "Không bé, Tri Tri lớn nhất."
Sau đó là khoảng tạm dừng có chủ đích và tiếng cười của Thịnh Tuy.
Quý Duy Tri ngẫm nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy câu này sai sai, đợi suy ngẫm lại ý tứ, cậu mới nhớ đến buổi tối mình bị Thịnh Tuy "ấy ấy", ngượng đến nỗi không dám ló mặt ra: "Anh làm cái gì thế, chẳng phải đã nói không nhắc lại chuyện tối đó rồi à? Em phải trừ điểm của anh, Thịnh Tuy em nói cho anh biết hôm nay anh không lấy được điểm tối đa đâu!"
Thịnh Tuy nào dám chọc khuôn mặt da mỏng của cậu nữa, anh vội vàng xin lỗi: "Anh sai rồi, em tha cho anh mấy điểm nhé."

Quý Duy Tri nghiêng đầu: "Không tha."
Thịnh Tuy giơ tay chọt vai cậu: "Tha nhé?"
Hai chữ ngắn ngủi nhưng kết hợp với động tác, vậy mà Quý Duy Tri nghe được một chút nuông chiều từ trong đó, cậu sợ đến nỗi liên tục đồng ý: "Được, được, tha."
—— Rốt cuộc là ai tha cho ai?
Bản thân Thịnh Tuy cũng không dám tin câu ban nãy là do anh thốt ra, anh cũng không rõ tại sao phải tranh luận lâu như vậy vì điểm số chẳng có ý nghĩa gì.

Anh nghiêm mặt, vờ như không có gì xảy ra: "Được rồi không trêu em nữa, nhanh thay đồ rồi đến bên lò sưởi âm tường mà ngồi, nhiễm phong hàn không phải chuyện đùa đâu."
Quý Duy Tri quấn khăn ngồi trước lò sưởi âm tường.
Thịnh Tuy theo cậu qua đó, khoác áo khoác dày dặn cho cậu.
Quý Duy Tri ngẩng đầu: "Nhị gia ơi, anh không thích người khác quấy rầy anh hả?"
"Là không thích người khác quấy rầy, nhưng em không phải người khác." Thịnh Tuy đoán được cậu muốn nói gì, lập tức chặn cứng câu chuyện.
Quý Duy Tri buồn nản cau mày, thầm nhủ rằng quả nhiên mấy năm Thịnh Tuy sống nhiều hơn cậu chẳng phải vô ích, ngay cả nói chuyện cũng giỏi hơn cậu.
"Sao em lại tủi thân rồi..." Thịnh Tuy nhận khăn, lau khô tóc cho cậu, trái lại anh lau như đang vuốt lông thú nhỏ vậy, bé cún cũng được anh xoa vuốt thành bé sư tử.
"Không tủi thân mà." Miệng cũng nhăn ra nếp mà còn nói không tủi thân.
"Được rồi, anh hỏi em một chuyện nghiêm túc." Thịnh Tuy ngừng cười, nhanh chóng đổi đề tài: "Em thích hoa gì?"
"Anh xem cái này là chuyện nghiêm túc?" Bé sư tử vung vẫy bờm, rồi lại lấy tay đè lông khô tĩnh điện: "Hoa hồng ấy, tươi tắn — Sao bỗng nhiên anh hỏi cái này?"
"Không có gì." Thịnh Tuy phủ khăn trên cổ cậu: "Muốn mua một bó hoa cho đối tượng theo đuổi của anh."
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuy nói thẳng "đối tượng theo đuổi."
Nói cách khác, nếu ngày mai Quý Duy Tri nhận được một bó hoa hồng, vậy hai người không cần giả vờ nữa, lớp cửa sổ giấy xem như bị chọc thủng hoàn toàn.
Không quá giống cảnh tượng mà Quý Duy Tri tưởng tượng, hình như chưa đủ cảm giác nghi thức, nhưng cứ mặc cậu vậy, chỉ cần Thịnh Tuy chịu nói ra là được.


Phấn khích quá, nhưng cũng hơi tiếc.
Có bước đệm "liếc mắt đưa tình" rất lâu của khi trước bày sẵn đó, lần này Quý Duy Tri bình tĩnh hơn nhiều, về phòng như bình thường, nghỉ ngơi như bình thường, chỉ là trong lòng chứa đựng sự trông mong.
Ngày hôm sau, ôm theo chuyện này đi làm, Quý Duy Tri cứ cười cả ngày trời, ngay cả Ôn Thiệu Kỳ cũng cảm thấy cậu bất thường.
"Duy Tri, anh theo đuổi được người ta rồi hả?" Ôn Thiệu Kỳ nghi ngờ mà đánh giá cậu.
Quý Duy Tri "hừ" một tiếng: "Anh chưa hành động đâu, là người ấy theo đuổi anh, hôm nay người ấy còn muốn tặng hoa cho anh nữa."
"Hừm, thật hay giả thế?" Ôn Thiệu Kỳ không tin: "Để con gái người ta mở lời như vậy, anh cũng đủ mặt dày thật."
Quý Duy Tri chẳng hơi đâu quan tâm cậu ta, chuyên tâm làm việc đợi tan làm.
Cậu đoán, dựa theo tính cách của Thịnh Tuy, hôm nay chắc anh sẽ dừng xe từ sớm trong góc khuất cách toà nhà của cục Quân Chính không xa, tránh khỏi đám đông, sau đó đặt một bó hoa hồng trong xe.
Vậy nên Quý Duy Tri cố ý đi nhiều thêm mấy bước, nhưng chẳng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đâu.
Quý Duy Tri quyết định về dinh thự xem thử, nhưng trong nhà cũng vắng tanh, cả một ngày cũng không có ai trở về.
Đã gần cuối năm, Thịnh Tuy đã phải xử lý việc công ty, còn phải vận hành một hội từ thiện.

Cái sau là tổ chức từ thiện có quy mô rất lớn, mặc dù không đăng ký dưới tên Thịnh Tuy, nhưng từ trong ra ngoài đều do anh thu xếp, do đó bận một chút cũng là chuyện bình thường.
Vậy nên Quý Duy Tri ngồi đợi trên ghế sô pha, chưa được bao lâu đã ngủ gà ngủ gật.
Ước chừng qua một tiếng đồng hồ, Quý Duy Tri tỉnh giấc vì lạnh, mơ màng nhìn sắc trời đã tối đen từ lâu, cậu cảm thấy quái lạ, muốn hỏi người ta thử xem.
Trong dinh thự chỉ có một cái điện thoại, ở trong phòng làm việc của Thịnh Tuy, bình thường Quý Duy Tri không đến đó.

Cậu thực sự không ngồi tiếp được nữa mới vào phòng gọi một cú điện thoại.
"Xin chào, phiền nối máy đến 218...!Alo? Cho hỏi công ty phà Viễn Thịnh phải không ạ? Tôi muốn hỏi tổng giám đốc của bên anh có ở đó không...!Không ư? Được, cảm ơn."
"Phiền nối máy đến 306...!Nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh phải không ạ? Cho tôi hỏi tổng giám đốc bên anh đâu rồi...!Ồ, tan làm từ lâu rồi, vậy anh ấy có nói đi đâu không..."

Quý Duy Tri càng hỏi thì càng hoang mang trong lòng, cuối cùng cậu gọi đến dinh thự họ Bạch.
"Đại sứ Bạch, tôi đây, Quý Duy Tri." Không cần phải khách sáo với Bạch An Hiền, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Anh có biết Nhị gia đi đâu không?"
Trước hết đầu bên kia sững sờ, dường như không ngờ rằng người gọi đến sẽ là Quý Duy Tri: "Cậu ấy không nói cho cậu biết à?"
"Không, anh ấy làm sao?" Quý Duy Tri lắc đầu.
"Haizz, tôi biết ngay mà, gặp phải loại chuyện này bảo đảm cậu ấy sẽ không nói." Bạch An Hiền liên tục thở dài, nói với vẻ bất lực: "Tôi cũng là bắt gặp cậu ấy trên đường mới biết.

Cậu ấy bị đâm trên đường lớn, bây giờ...!người chắc đang ở bệnh viện đấy."
"Bệnh viện?! Cái nào?"
"Bệnh viện trung tâm thành phố, cậu vào hỏi bác sĩ Lục Đồng là biết."
Quý Duy Tri cúp điện thoại rồi chạy đến bệnh viện, ngay cả áo khoác cũng quên cầm, vừa ra khỏi cửa đã bị lạnh đến nỗi rùng mình, nhưng cậu cũng chẳng còn tâm tư quay về lấy áo, chạy như bay cả một đường, lúc chạy đến bệnh viện trái lại còn đổ mồ hôi.
"Cảm phiền, phiền cho tôi hỏi hai tiếng trước có bệnh nhân mới nào vào đây không?" Quý Duy Tri cản một y tá lại, miêu tả cho cô: "Mặc áo khoác vải tuýt, giày da đen quần đen, cao hơn tôi nửa cái đầu...!À phải, chắc là ở chỗ bác sĩ Lục Đồng."
Ăn mặc như thế có thể tìm ra một mớ ở Bạc Thành, nhưng kết hợp với câu phía sau thì có độ nhận diện hơn.
Y tá chỉ phòng bệnh khoa ngoại.
Quý Duy Tri nói cảm ơn xong thì co chân mà chạy.
Dưới ánh đèn bệnh viện, cách lớp kính, Quý Duy Tri nhìn thấy người nằm trên giường bệnh quả nhiên là Nhị gia.

Còn có một bác sĩ đứng bên cạnh, chừng ba mươi, cũng đeo kính, đang nói chuyện với Thịnh Tuy, xem chừng rất thân quen.
Hai người thấy cậu vào đều không nói nữa.
Quý Duy Tri nơm nớp lo sợ: "Nhị gia! Sao lại thế này?"
"Sao em biết anh ở đây?" Thịnh Tuy không trả lời mà hỏi ngược lại.
Quý Duy Tri nói đến việc này là thấy giận, không ngờ Thịnh Tuy bị thương có thể cho bạn cũ biết cũng không cho cậu biết.

Nhưng hiện tại không phải lúc giận dỗi, cậu khống chế giọng rồi nói: "Em hỏi một vòng, người ta nói cho em biết."
"Xin lỗi em."
"Trước hết đừng nói việc này.


Anh bị thương nặng không, sao lại bị thương?"
Thịnh Tuy chỉ nói ậm ờ: "không nghiêm trọng", không nhắc đến nguyên nhân hậu quả.
Bác sĩ ở bên cạnh thấy vậy cũng sốt ruột, nói thay anh: "Hôm nay người nước X đăng báo, phát tán ảnh chụp chung của Raul và Nhị gia lúc học ở nước X ra ngoài, còn nói gì mà 'hy vọng sau này có thể hợp tác vui vẻ với Cần Thịnh'.

Ai nhìn thấy cái này mà không hiểu lầm cơ chứ? Mọi người đều nghĩ Nhị gia muốn làm kẻ phản bội."
"Đúng lúc hôm nay có học sinh trên phố ngăn chặn nước X, bắt gặp Nhị gia lái xe ngang qua.

Cũng không biết ai dẫn đầu, đám người này đi về phía Nhị gia đòi lời giải thích."
"Nhị gia sợ làm họ bị thương nên dừng xe.

Ai biết được lúc này bất chợt có người nhân cơ hội chen chúc lộn xộn, rút con dao ra —— Đó đó, trên vai Nhị gia chịu một nhát, rồi đến chỗ tôi đây này."
Quý Duy Tri càng nghe càng mất kiên nhẫn: "Sao còn có cả dao, người của cục Cảnh sát đâu? Nhị gia bị thương chỗ nào, vết thương có sâu không?"
Bác sĩ Lục lắc đầu: "Vết thương không sâu, đâu có học sinh trên phố nào cố ý mang theo dao? Rõ ràng là có tay chân lẫn vào sát hại —— Cục Cảnh sát đã bắt giữ kẻ đó rồi, tôi đoán kẻ đó do người nước X phái đến nhắm vào Nhị gia!" Lục Đồng lắc đầu: "Vết thương không sâu, nhưng...!bị thương đến vai."
Cõi lòng Quý Duy Tri chợt đau xót.
Thịnh Tuy ở bên cạnh nhắc nhở: "Bác sĩ Lục, tôi nói chuyện với em ấy."
Bác sĩ gật đầu: "Được, vậy tôi không làm phiền hai người nữa." Nói xong thì ra ngoài.
Quý Duy Tri thuận thế ngồi bên mạn giường, liên tục hỏi "đau không" "uống thuốc chưa" "để em nhìn thử xem", người đối diện một mực lắc đầu, an ủi cậu.
Quý Duy Tri sốt ruột đến nỗi mắt đỏ hết lên, ngũ quan nhíu lại một chỗ, giống như người bị dao đâm là mình vậy.
Đương lúc trái tim đau đến nỗi mềm thành một cục, Quý Duy Tri bất ngờ liếc thấy một vòng màu đỏ ở cửa.

Cánh hoa tươi thắm vô ngần, chỉ tiếc giấy gói hơi nhăn nheo.
Đó là hoa hồng rất khó nhìn thấy trong ngày đông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui