Tìm lại yêu thương ngày xưa

Ngọc Loan ngồi chống cằm trên một quầy bar, trên tay cô là ly rượu hình tam giác, một ly rượu có màu vàng nhạt. Chiếc ly thủy tinh sáng óng ánh không có lấy một vết tì nào hết, càng khiến àu rượu trong ly nỗi bật nhiều hơn. Loại rượu này có vị ngọt, cũng có vị cay.
Cũng giống như một tình yêu đơn phương thầm kín vậy. Khi bước vào con đường tình yêu, giống như nếm phải một vị ngọt mê say, đầy hấp dẫn để rồi con người mãi chìm vào trong tình yêu đó. Nhưng vị ngọt này nếu nếm vửa phải sẽ khiến chúng ta thấy ấm áp và hạnh phúc, nhưng nếu nếm quá nhiều nó sẽ như một ngọn lửa làm bùng cháy chúng ta.
Ngọc Loan không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu này rồi. Chỉ biết cô ngồi ở đây rất lâu, lâu đến nỗi, người thay ca của quán bar đã đến. Anh chàng pha chế cũ thì thầm vào tai anh chàng mới đến vài câu, ánh mắt họ nhìn về phía Ngọc Loan, ánh mắt cô đã trở nên mơ màng , những ngón tay khẽ đùa nghịch chiếc ly trên bàn. Cô thấy hai người họ chỉ trỏ về phía mình, thì khẽ cười ngằn. Có lẽ họ cho rằng cô là một cô nàng đang thất tình, đang uống rượu giải buồn, sợ cô sẽ say xỉn không về được nhà, hoặc họ cho rằng có có thể vì thất tình mà làm điều dại dột.
Ngọc Loan biết uống rượu, cô không biết bản thân có thể uống được bao nhiêu. Trước đây đi cùng ba, gọi là nể mặt các chú các bác cùng bàn, cũng nâng ly cạn chén mời, tuy chỉ là nhấp môi, nhưng Ngọc Loan đối với rượu bia cũng không sợ hãi bao nhiêu cả. Chỉ là không biết cô có thể uống đến mức độ nào mà thôi. Hôm nay xem như Ngọc Loan chứng thực tửu lượng của mình.
Cô ngồi thẳng dậy uống một hơi cạn luôn ly rượu trên tay mình. Rồi gằn mạnh cái ly xuống bàn nói:
- Lấy thêm cho tôi một chai rượu mạnh.
Anh chàng pha chế mới nhíu mày tỏ vẽ lưỡng lự. Ngọc Loan thấy vậy bèn nói:

- Sao đây. Không muốn bán à, vậy gọi quản lý của anh ra đây, để xem họ mở quán bar này ra làm gì.
Nhìn anh ta bất đắc dĩ phải đi lấy thêm một chai rượu cho cô, Ngọc loan bật cười. Hóa ra cô cũng có thể ngang ngạnh, ỷ quyền một chút, làm khó người ta như thế. Sau đó, cô thở dài, nếu cô có thể như thế đối với Hà Trang, thì có lẽ giờ đây cô đnag mĩm cười hạnh phúc.
Chai rượu được mở sãn nắp để trước mặt cô, anh chàng pha chế sau khi giúp cô rót rượu thì quay sang công việc của mình, không muốn quan tâm đến cô thêm nữa, dù sao cũng là người dưng nước lã với nhau mà thôi.
Ngọc Loan định đưa tay uống cạn ly rượu, xem như hôm nay cô vứt bỏ lốt vò bộc hiền lành để trở thành một cô gái thoát loạn một phen xem thế nào. Nhưng ly rượu trên tay cô vừa đưa đến môi đã bị giữ lại.
Ngọc Loan ngạc nhiên quay đầu nhìn người đã ngăn cô, hóa ra là Tùng Quân, Ngọc Loan có chút ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh sai đó khẽ cười nói:
- Thật trùng hợp, anh cũng đến đây uống bia nữa à.
- Anh đến tìm em – Tùng Quân trầm giọng nói.
- Tìm em làm gì? – Ngọc Loan chớp chớp mắt nhìn Tùng Quân.
- Theo anh đi về – Tùng Quân không đáp mà trực tiếp lấy tiền đặt lên bàn tính tiền rồi nắm lấy tay Ngọc Loan kéo đi ra ngoài.
Ngọc Loan vì quá bất ngờ , công thêm cơn say đang chuẩn bị dâng lên cho nên bước chân không vững, xém chút nữa thì cô đã ngã dúi người xuống đất, cụng may Tùng Quân quay lại kịp thời đỡ lấy cô. Anh ôm lấy ngang eo cô, đỡ cô đi ra ngoài xe, đặt cô thật cẩn thận trong xe, rồi đi vòng đến ghế lái, nhanh chóng lái xe về nhà.
Ngọc Loan dựa lưng vào thành ghế yên ả, cô bắt đầu cảm nhận cơn say nhanh hơn, nhưng không phải là những cơn buồn ói, vì cô uống rượu rất chậm, nên cũng khó lòng mà say đến ói mữa, nhưng cô cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi trong đôi am81t của mình.
Ngọc Loan liêm dim nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Tùng Quân quay sang nhìn cô ngủ, trong lòng thương xót vô cùng, vì Vũ Phong mà cô đang buông lơi bản thân mình. Hôm nay anh được Tú Quyên kể rõ hết tất cả mọi chuyện, anh đã hiểu được một phần nỗi đau của Ngọc Loan khi bị bạn thân phản bội đến hai lần. Anh cũng biết, Vũ Phong đến với Hà trang là bởi vì cho rằng cô ta là cô gái đã cứu giúp mình năm xưa. Anh cũng có thể thông cảm cho hành động rời xa Ngọc Loan của Vũ Phong khi ấy, nhưng anh không ngờ trong sự việc lại có những âm mưu và thủ đoạn đáng sợ đến thế.
Nhưng điều anh không ngờ là Ngọc Loan đã từng thích anh, nếu như không phải Hà trang xen vào thì giờ đây Ngọc Loan và anh biết đầu đang nắm tay nhau cùng tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Anh đến mang theo một tia hy vọng rằng, Ngọc loan từng thích anh, vậy vị trí anh trong lòng dù ít dù nhiều vẫn còn trong tim. Biết đâu trong lúc này, anh có thể khơi lại ngọn lửa tình yêu dành cho anh năm xưa.
Anh theo Cẩm Tú về nhà cô ấy, không thấy cô ở đâu hết, điện thoại cũng không, quả thật anh rất sợ Ngọc Loan sẽ làm điều dại dột, Cũng may Tú Quyên nói với anh chuyện Ngọc Loan có thể đến quá bar uống rượu. Khi nhìn tah16y cô ngồi đó, anh mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Anh đang cười em sao? – Ngọc Loan không mở mắt, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt thương hại của Tùng Quân dành ình – Có phải anh cho rằng em quá nhu nhược hay không? – Ngọc loan cười khinh bỉ chính bản thân rồi trầm ngâm nhìn bên ngoài hồi lâu mới lên tiếng tiếp – ….Em không nhu nhược, nếu em như nhược, em sẽ bám chặt lấy Vũ Phong mà cầu xin anh ấy, chứ không chọn cách rời đi như thế này đâu. Em và Vũ Phong có lẽ sẽ ly hôn với nhau.
Tùng Quân bỗng nhiên thắng xe lại thật mạnh, sau đó quay người nhìn Ngọc Loan, môi khẽ run nói:
- Vậy sau khi ly hôn, em có bằng lòng làm bạn gái anh hay không? Anh chắc chắn sẽ để em có một cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ không bao giờ làm em khóc. Chẳng phải trong lòng em từng có anh hay sao?
Ngọc loan không cần hỏi vì sao anh lại biết rõ về chuyện năm xưa, là ai đã nói thì cũng biết rõ là ai làm rồi. Cô khẽ lắc đầu nói:
- Đã muộn rồi Tùng Quân. Chúng ta không còn có thể quay lại cái thời mà em còn ngây ngô bị rung động bởi người đầu tiên gặp mặt nữa.
- Lần này là anh đeo đuổi em, em có quyền từ chối yêu anh, nhưng em không có quyền ngăn cấm anh yêu em – Tùng Quân kiên định đáp.

Ngọc Loan bị ánh mắt của anh làm bối rối, anh là một chàng trai tốt, có sự nghiệp ổn định, biết bao cô gái say mê, vậy mà anh thích cô thì cô lại thích người khác. Ngọc Loan muốn lẫn tránh ánh mắt đó của anh, cô quay mặt đi trong im lặng.
Không khí trong xe bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Chiếc xe cuối cùng cũng dừng bánh.
Tùng Quân thấy Ngọc Loan mệt mỏi như thế bèn dìu cô ấy vào trong nhà.
Ngọc Loan cũng bám lấy Tùng Quân trong cơn say mơ hồ của mình, người từ xa nhìn vào cứ tưởng họ là hai tình nhân quấn quýt.
Vũ Phong chị muốn chạy đến xem Ngọc Loan thế nào, quả thật anh rất hối hận khi làm cô buồn như thế. Nào ngờ lại chứng kiến được một cảnh tượng khiến anh đau lòng tức tối.
ĐỌc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 11.3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận