Buổi tối, Vũ Phong về sớm, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp dài, có thắt dây nơ màu xanh rất đẹp. Ngọc Loan từ trong bếp đi ra lau tay vào tạp dề niềm nở tươi cười, nhưng cũng có chút lo lắng bèn hỏi:
- Anh về rồi sao? Sao hôm nay anh vè sớm vậy? Có phải không được khỏe không?
Mọi ngày Vũ Phong thường ít nhất là 7 giớ tối mới về nhà, không đi tiếp khách thì cũng ở chng với Hà trang . Nhưng hôm nay chỉ mới hơn 5 giờ chiều thì anh đã trở về, cho nên Ngọc Loan cảm thấy rất lạ. Cô lo lắng Vũ Phong bị bệnh nên mới về sớm như thế, nên trên mặt có chút lo lắng, thái độ quan tâm của cô khiến Vũ Phong cảm thấy rất vui.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Ngọc Loan mặc tạp dề nấu cơm, mái tóc quấn cao, chỉ có vài sợi tóc tơ rơi xuống khiến chiếc cổ thon nhỏ, cao cao trắng mịn của cô lúc này lại gợi cảm vô cùng. Gương mặt sáng cùng làn da mịn lấm tấm mồ hôi càng khiến cô trở nên đẹp hơn. Có ai đã từng nói qua câu này với anh: “Phụ nữ đẹp nhất là khi họ vất vả nấu cơm, dọn dẹp, chăm sóc cho chồng và con cái”.
Trước đây, mỗi khi anh trở về hay thức dậy, đều thấy Ngọc Loan chỉnh tề sạch sẽ ngồi đợi anh dùng bữa. Hôm nay lần đầu tiên thấy cô như thế này, lại nhìn bộ dạng tay vừa rửa sạch rồi lau vào tạp dề thật giống như một người vợ biét chăm sóc cho gia đìnhg, lòng Vũ Phong có chút xao xuyến. Anh ngây người nhìn cô một lúc thì nghe tiếng gọi khẽ của cô:
- Vũ Phong.
Vũ Phong giật mình , có chút xấu hổ, vội vàng đưa chiếc hộp cho cô:
- Anh đem cái này về cho em.
- Cái gì vậy? – Ngọc Loan tò mò, ánh mắt nhìn chiếc hộp không rời.
- Mở ra xem đi – Vũ Phong bèn đáp.
Ngọc Loan bèn dón lấy chiếc hộp trên tay của Vũ Phong rồi di đế sofa, đặt chiếc hộp xuống đó. Cô ngồi xuống ghế, từ từ tháo chiếc dây nơ ra, rồi bật nắp hộp. Trong đó là một chiếc váy màu xám bạc với nhũ kim rất đẹp. Điểm nhấn của chiếc váy là phần thân viền màu hồng phí trước ngực. Đây là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế người Pháp nổi tiếng. Cô chỉ vừa nhìn thấy trên một trang mạng, điểm qua sự kiện ông ta tổ chức live show trình diễn mà thôi, lúc nhìn thấy bộ này cô cũng rất thích. Trước đây, hễ thích bộ nào, nếu nhìn thấy giá phù hợp, cô cũng hay vòi ba mua đặt mua ình, nhưng lần này, cô đã là phụ nữ có chồng, với lại bộ đồ này khá đắt , cô không muốn lãng phí tiền bạc nên đành thôi. Không ngờ Vũ Phong lại mua nó.
Ngọc Loan vui mừng kéo bộ váy ra khỏi hộp rồi đúng lên ướm thử trên người mình, bộ đồ rất vừa. Ngọc Loan đưa mắt nhìn Vũ Phong, nghẹn ngào không nói thành lời. Không tính những thứ khác, ngoại trừ hai con búp bê lần trước xem là quà du lịch, thì đây là lần đầu tiên Vũ Phong mua quà cho cô sau khi hai người kết hôn.
- Có thích không? – Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan, cảm thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô khiến anh rất hài lòng.
- Cám ơn anh, em rất thích – Nhanh chóng gật đầu, Ngọc Loan đưa mắt nhìn bộ váy lần nữa, cô thật sự mốn mặc thử nó ngay bây giờ.
- Mau đi thử đi – Vũ Phong bèn giục cô.
- Nhưng em đang bận nấu cơm – Ngọc Loan phân vân nói.
- Để thử xong rồi hẵng nấu – Vũ Phong bèn ngăn cô đáp.
- Vậy…vậy anh chờ em một lát nha – Ngọc Loan ngập ngừng, niềm vui sướng dâng trào qua khóe mắt của cô, chẳng khác nào trẻ nhỏ được quà.
Vũ Phong cười rồi gật đầu, Ngọc loan bèn cởi tạp dề ra rồi dúi vào tay Vũ Phong. Sau đó nhanh chóng cầm chiếc váy và chiếc hộp chạy vội lên lầu.
Vũ Phong nhìn chiếc tạp dề trên tay mình rồi nhìn theo hương cô chạy vội vã lên lầu, bất giác khóe môi nhếch lên một nụ cười. Cảm giác hạnh phúc đột nhiên xuất hiện trong lòng anh.
Vắt tạp dề của Ngọc Loan trên thành ghế dưới bếp, Vũ Phong chậm rãi đi lền lầu, anh đứng trước cửa phòng Ngọc Loan gõ nhẹ.
- Vào đi.
Vũ Phong vừa bước vào, Ngọc Loan bèn tươi cười hớn hở hỏi:
- Thế nào? Thấy em có đẹp?
- Đẹp. Nhưng hình như nhờ bộ đồ thì phải – Vũ Phong cười trêu cô, Ngọc Liềm xị mặt bĩu môi lườm anh một cái.
Nhưng cô nhanh chóng xoay mình vào gương, quay qua quay lại ngắm nghía hồi lâu, nụ cười trên môi không tắt. Vũ Phong khoanh tay đứng nhìn cô, khôg hiểu vì sao, cứ thấy nụ cười rạng rỡ của cô, anh liền thấy vui trong lòng. Trước đây, anh vẫn thường mua quà cho cô, vẫn luôn thấy nụ cười này của cô, càng khiến anh muốn tặng thêm cho cô nhiều quà hơn nữa, để nụ cười của cô không bao giờ tắt.
- Nhưng mà vì sao hôm nay bỗng nhiên mua váy cho em vậy. Em vẫn còn nhiều bộ chưa bận mà – Cô tròn mắt nìn anh hỏi.
- Hai ngày nữa, khách sạn khai trương rồi. Em phải cùng anh xuất hiện để chào mừng ngày khai chương chứ – Vũ Phong bèn giải thích.
- Nhưng làm sao nhanh như vậy anh mua được bộ đồ này vậy – Ngọc Loan cảm thấy thắc mắc vô cùng, bởi vì trước đây, khi cô đặt mua, thường phải chờ cả tháng mới có thể nhận được. Đằng này, Vũ Phong lại có thể mua trong vòng chưa đến 10 ngày như thế.
- Hôm đi Pháp, anh có tham dự buổi trình diễn, nên đã đặt mua luôn – Quả thật khi nhìn thấy cô người mẫu mặc bộ này, Vũ Phong đã thấy nó rất hợp với Ngọc Loan nên đã liên hệ đặt mua ngay tại chỗ.
Mặc dù là Vũ Phong mua bộ váy này chỉ nhằm mục đích để cô cùng anh tham dự ngày khai chương, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vì khi anh cùng Hà Trang đi chơi mà vẫn nhớ đến cô, còn mua quà tặng cô như thế. Không kiềm được niềm vui sướng, Ngọc Loan chạy đến ôm lấ cổ Vũ Phong rồi hôn nhẹ vào má anh một cái. Sau đó cô nhanh chóng buông tay ra khỏi cổ anh nói:
- Cám ơn anh rất nhiều. Em đi thay quần áo rồi chuẩn bị cơm cho anh ngay.
Nói xong, cô cầm lấy bộ đồ để trên giường rồi, lao vào buồng tắm. Vũ Phong nghe tiéng cô đóng cửa buòng tắm rồi mà vẫn ngay người đứng yên. Truóc đây khi tặng quà cho cô, anh thường tinh gnhịch bắt cô hôn vào má một cái để cám ơn, Ngọc Loan thường miễn cưỡng hôn anh một cái, nhưng bây giờ cô chủ động hôn anh. Cái cảm giác cô lao vào lòng anh, cơ thể co tiếp xúc nhẹ vào cơ thể anh, gây nên một cảm giác tê liệt, khiến anh ngây người bất động. Vũ Phong không biết, cảm xúc trong lòng mình là thế nào nữa.
Ngày khai chương, cuối cùng cũng đến. Vũ Phong bận bộ vest đen rất đẹp, khiến cho cơ thể cao lớn của anh càng nổi bật, nhất là làm tôn nen vẻ đẹp trai phog độ ngời ngờ của anh, anh ngồi trên ghế xem tivi chờ Ngọc Loan sữa soạn để cùng đi đến buổi lễ khai chương.
Tiếng giày nện nhẹ trên cầu thang khiến anh quay dầu nhìn, xém chút nữa là Vũ Phong đánh rơi cái romote trên tay mình. Từ lúc quen nhau, Ngọc Loan ăn bận rất giản dị, ngoại trừ lúc đám cưới ra, anh chưa từng thấy cô sửa soạn trưng diện, cũng ít khi trang điểm. Mà lần trước, khi hai người đám cưới, anh tâm trạng rất buồn phiền, lại thấy Hà Trang quay lưng bỏ đi khiến anh đau xót vô cùng, nên vẫn chưa nhìn kỹ cô bao giờ. Bây giờ anh mới có dịp nhìn kỹ.
Hôm nay, Ngọc Loan trang điểm rất nhẹ, nhưng cô quấn tóc sang một bên, mái tóc được uốn nhẹ trở nên bồng bền gợi cảm vô cùng, kiểu tóc rất hợp với bộ váy mà anh mua. Thấy Vũ Phong chỉ im lặng nhìn mình Ngọc Loan có chút ngượng, cô lo lắng hỏi:
- Trông em thế nào? Có hợp hay không?
- Đẹp lắm – Vũ Phong nuốt khan một tiếng trả lời, cảm thấy cổ họng mình khô khốc từ khi cô bước xuống.
- Vậy chúng ta đi thôi – Ngọc laon thở phào rồi giục.
- Chờ một chút – Vũ Phong bèn ngan lại rồi đi nhanh lên lầu, lát sau đi xuống là chiếc hộp màu xanh hôm nọ.
Lòng Ngọc Loan bỗng chùn xuống. Cô cho rằng Vũ Phong mang theo để tặng cho Hà Trang.
- Thử đeo cái này xem, anh nghĩ là sẽ hợp với bộ đồ hơn – Vừa nói, Vũ Phong vừa mở chiếc hộp ra – Cầm giúp anh.
Sau đó anh, Vũ Phong lập tức tháo sợi dây truyền và đôi đeo bông mà Ngọc Loan đang đeo xuống, nhanh chóng thay bằng sợi dây truyền và đôi đeo bông hình giọt nước màu xanh kia cho cô. Đeo xong, Vũ Phong ngắm nhìn một chút rồi gật đầu:
- Vô cùng hợp với bộ đồ này – Lúc anh mua bộ đồ này, thì nhìn thấy do9i đeo bong và sợi dây truyền, anh cảm thấy chúng phối với nhau rất hợp nên lập tức mua luôn. Vốn muốn chờ đến khi nhận được bộ váy rồi mớ tặg luôn một thể. Nhưng lúc đó sự việc lại xảy ra, anh khiến Ngọc Loan buồn nên muốn tạ niềm vui cho cô, đành để cô mở quà. Chỉ là khi trở về, anh lại nhìn thấy nó nằm trong hộc bàn của mình. Tưởng rằng Ngọc Loan không thích nên mới trả lại như thế.
Ngọc Loan đưa tay sờ sợi dậy trên cổ mình, mặt dây truyền hình giọt nước màu xanh càng nổi bật trên nền màu hồng của chiếc áo, cộng với ánh nhủ kim trên chiếc váy, trong cô tỏa sáng và xinh đẹp vô cùng.
Nhưng Ngọc Loan lại chẳng thấy vui chút nào. Nhìn thái độ của Vũ Phong mấy ngày nay, cô hiểu anh và Hà trang dường như có gì đó, hình như hai ngừi đang giận nhau. Món quà này là mua cho Hà trang, nhưng vì hai người bất hòa nên không thể tặng. Vì không muón lãng phí nên mới đem cho cô. Lòng buồn bã, cô bèn từ chối.
- Không cần đâu. Anh mua tặng Hà Trang mà, để dành sau này đem tặng cô ấy.
Vũ Phong không ngờ Ngọc Loan nghĩ như vậy, hóa ra cô tưởng anh mua tặng cho Hà Trang nên mới để lại. Bèn cốc đầu cô bảo:
- Ngốc, là anh mua tặng em.
Ngọc Loan không ngờ món quà xinh đẹp này lại là mua tặng cho cô. Lòng cô đang trào niềm vui, còn vui hơn cả khi được anh mua tặng bộ váy. Mắt cô bỗng long lanh niềm xúc động, sóng mũi cay nồng ửng đỏ, đôi môi hồng mím lại nhìn Vũ Phong nói không nên lời.
- Cho phép em hôn anh một cái để cám ơn đó – Vũ Phong bật cười trêu cô.
Gương mặt Ngọc Loan đỏ bừng lên xấu hổ, cả đêm hôm trước, cô vui mừng đến không ngủ được lại nhớ đế sự chủ động của mình mà tim đập thình thịch. Cô bước nhẹ lại gần anh, lần này cô không ôm cổ anh, chỉ đưa tay vịnh hờ lên ngực anh rồi nhón chan hôn nhẹ, nhưng lần này cô hôn vào môi anh. Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước rồi nhanh chóng rời ra, cô xấu hổ nói:
- Chúng ta đi thôi kẻo trễ.
Nhìn Ngọc Loan đi như chạy ra ngoài cửa, tim Vũ Phong đập liên hồi. Nụ hôn này anh tưởng mình đã có sự chuẩn bị rồi, không ngờ lạ bị bất ngờ như thế. Lúc bờ môi cô chạm vào môi anh, như có môt luồng điện xẹt qua người khiến anh tê dại. Vũ Phong bất giác đưa tay lên chạm vào môi mình, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của môi cô, môi cô có hương vị dâu ngọt ngào.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 5.5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...