Cô thầm oán trách Vũ Phong, cũng tại cái tên đáng ghét này mà ra. Đúng là xấu hổ với anh Tùng Quân chết đi được. Cô khẽ ngước đôi mắt đáng thương của mình gọi khẽ:
- Anh Tùng Quân
Nghe cô gọi, Vũ Phong liền quay đầu lại nhìn hai người nhạc nhiên hỏi:
- Hai người quen biết nhau à?
Trong lúc Ngọc Loan còn đang xấu hổ , cô thấy cổ họng mình khô khốc bèn chộp ly nước trên bàn lên uống, cũng là cách để trốn tránh câu trả lời, thì Tùng Quâng thay cô trả lời.
- Cũng chỉ là mới quen biết nhau gần đây thôi.
- Vậy à. Pé heo, anh xin giới thiệu với em, đây là bạn tốt nhất của anh – Vũ Phong vui vẻ giới thiệu Tùng Quân với Ngọc Loan.
Ngọc Loan vừa nghe xong thì liền bị sặc nước, ho khan vài tiếng. Cô nhớ lại cảnh mình hăng hái nói xấu Vũ Phong còn không tiếc lời nguyền rủa anh, không ngờ lại trước mặt bạn thân anh mà mắng như thế. Cô nhăn mặt xấu hổ liếc nhìn Tùng Quân thấy anh đang nhìn cô mĩm cười, cô xấu hổ cúi đầu, thật sự ước gì có một cái lỗ để cho cô nhảy xuống trốn, tránh khỏi phải xấu hổ thế này.
- Không sao chứ? – Vũ Phong quan tâm hỏi – Chẳng thấy ai ngốc như em, uống nước mà cũng bị sặc.
Tùng Quân thấy bộ dạng lúng túng xấu hổ của cô trông rất đáng yêu, không nỡ để cô như thế bàn tiến sát lại gần cô nói nhỏ:
- Thật ra hôm bữa anh thấy em **** rất hay. **** rất đúng.
Cô vài giây ngẩng người bỗng phì cười vui vẻ nhìn Tùng Quân. Trong mắt cô hình ảnh Tùng Quân hiện ra chẳng khác nào một bạch mã hoàng tử mà cô tìm kiếm. Nụ cười ngọt ngào ẩn hiện trên môi, nhất là khi hai má cô ẩn hiển lúm đồng tiền duyên dáng.
Bỗng một ngón tay chĩa thẳng vào lúm đồng tiền đang hỏm vào của cô, Vũ Phong nhìn cô trêu chọc.
- Này Pé heo, em ăn nhiều như vậy vì sao trên mặt vẫn còn thiếu thịt như vậy.
- Còn anh rõ ràng miệng đẹp như thế, vì sao toàn nói những lời khó nghe – Cô không vừa đáp trả Vũ Phong, cả hai còn trừng mắt nhìn nhau. Cuối cùng Vũ Phong bĩu môi nói:
- Người xấu xí còn học người khác trừng mắt.
Ngọc loan tức vô cùng, nhưng vì có Tùng Quân ở đây, cô không tiện đấu vỏ mồm với Vũ Phong. Nhưng không ngờ Tùng Quân lần nữa thay cô trả lời.
- Mình lại thấy gương mặt của cô ấy rất đáng yêu.
Ngọc loan được khen gợi thì không khỏi thẹn thùng, nụ cười trên môi tủm tĩm vui vẻ, đắc ý nhướn mày với Vũ Phong rồi, quay sang tùng Quân đầy cảm kích. Không ngờ Vũ Phong lại nói:
- Đó là cậu không nhìn thấy bộ dạng lúc nhỏ của pé heo thôi. Nếu cậu mà nhìn thấy, đảm bảo không còn dám khen nửa lời. Hay là mình kể cho cậu nghe
Ngọc Loan biết rõ là Vũ Phong cố tình trêu chọc cô, nhưng cô vẫn thấy hoảng hốt vội vàng đứng lên đưa tay bịt miệng Vũ Phong lại, không muốn anh nói ra mấy tấm hình kia. Nhưng vì quá vội vàng, cho nên vấp phải chân bàn, thế đứng không vững cho nên ngã đè lên Vũ phong, miệng cô đập lên tay che miệng của Vũ phong, cứ như đang hôn giáng tiếp nha, mắt cả hai nhìn nhau sững sờ, cả hai tạo nên tư thế vô cùng thân mật trước mặt người khác. Mọi người thấy vậy bèn lên tiếng trêu chọc.
- Này, hai người khai thật ra đi, có phải hai người có gì mờ ám với nhau. Nhưng muốn giấu diếm mọi người hay không?
- Này, Vũ Phong, nói thật đi em gái này không phải lại là một thiên thần váy trắng tóc đen dài của cậu hay không?
……
Mỗi người một câu khiến cả hai xấu hổ, Ngọc loan vội vàng đứng dậy khỏi người Vũ Phong. Cô đỏ bừng mặt mũi, mếu máo nói:
- Không chơi nữa, em về đây.
- Thấy chưa, em gái mình da mặt mỏng lắm. Các cậu cứ trêu như vậy khiến con bé đòi về làm mất vui – Vũ Phong trừng mắt mắng các bạn mình. Sau đó nắm tay Ngọc loan bảo – Ở lại chơi chút đi, lát nữa anh đưa em về nhà.
- Thôi, mọi người cứ chơi đi, để em tự về một mình, đừng làm mọi người mất hứng – Ngọc Loan lắc đầu đáp – Dù sao em cũng phải về làm báo cáo, sắp đến hạn nộp rồi.
Tùng Quân lúc này đứng dậy nói:
- Mình cũng phải về đây, còn chút việc phải làm. Vậy để mình đưa Ngọc Loan về trước cho, mọi người cứ chơi vui vẻ đi.
Nói xong, Tùng Quân bèn nắm tay Ngọc Loan kéo đi ra về. Ra đến bên ngoài, Ngọc Loan nhìn Tùng Quân nói:
- Cám ơn anh đã giải quây giúp em. Anh không cần đưa em về đâu, em tự về một mình được, làm phiền anh em thấy ngại lắm….Em về đây, tạm biệt.
Dù được đi bên cạnh khiến cô rất vui, nhưng mà cô sợ mình làm phiền anh nên vỗi vã từ chối. Nói xong thì quay người bước đi, đằng sau Tùng Quâng đã lên tiếng.
- Anh thấy đói bụng, em có muốn đi ăn chút gì với anh không?
Trong quán ăn, cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Ngọc loan đem chuyện hai người biết nhau từ nhỏ ra kể với Tùng Quân. Tùng Quân cũng kể lại chuyện anh và Vũ phong quen nhau thế nào.
- Hồi đó, anh rất ghét Vũ phong, anh cảm thấy tính cậu ấy khá là kiêu ngạo. Sau đó có một lần, tụi anh thiếu một tay trống, vậy là người bạn của bọn anh nhờ Vũ Phong. Không ngờ cậu ấy lại chơi giỏi đến thế, vậy là gia nhập nhóm luôn.
- Woa….thì ra các anh lập một băng nhạc luôn à. Thật là ngưỡng mộ quá đi. Lúc nào biểu diễn, có thể mời em được không?
- Được, chỉ sợ em chê cười thôi.
- Không đâu, em nào dám chứ – Ngọc Loan đỏ mặt đáp.
Cô bỗng cảm thấy tim đập rộn ràng khi bắt gặp ánh mắt ấm áp của Tùng Quân nhìn mình. Không khí vui vẻ giữa hai người họ bỗng trở nên cô đặc kì lạ, Ngọc loan muốn che giấu cảm xúc đang nổi loạn của mình, bèn tìm cớ hỏi:
- Vì sao anh Vũ Phong lại thích những cô gái tóc dài, mặc váy trắng vậy.
- Cậu ấy không nói em biết sao?
- Em có hỏi, nhưng anh ấy không trả lời.
- Sau này thân nhau rồi cậu ấy mới kể anh nghe. Vào cuối năm học của 2 năm trước, vì một trận xích mích nên cậu ấy bị một băng đánh lén. Cả người thương tích đầy mình, ngồi gục ở một bên đường.
Cậu ấy bảo, người qua kẻ lại đầy ra đấy, nhưng chẳng ai chịu chạy tới giúp hay xem cậu ấy thế nào.
Mãi thật lâu mới có một cô gái chạy đến giúp cậu ấy. Cô ấy giúp cậu ấy lau mặt, cho cậu ấy uống nước. Lúc đó trời tối nên cậu ấy không nhìn rõ mặt lắm. Lúc cô ấy lau mặt giúp cậu ấy, cậu ấy nhìn rõ chiếc lắc tay cô ấy đeo. Sau đó, cô ấy gọi giúp Vũ Phong chiếc taxi, rồi bỏ đi. Cậu ấy chỉ nhìn thấy dáng vẻ phía sau của cô gái đó mà thôi.
- Cô ấy mặc váy trắng và xõa tóc à.
- Ừ.
- Woa…thật không ngờ anh ấy lại là mẫu đàn ông chung tình như thế. Chỉ vì cô tay giúp anh ấy một lần mà nhớ mãi đến giờ. Giờ thì em đã hiểu vì sao anh ấy chọn nhưng cô gái kia. Hy vọng sẽ có ngày anh ấy gặp được cô gái đó.
Trời cũng tối rồi nên Tùng Quân đưa cô về, nhưng vì ba cô đi công tác, nên cô đến nhà Hà trang chơi luôn. Hà Trang thấy người đưa Ngọc Loan đến là Tùng Quân thì ngạc nhiên vô cùng. Đợi Ngọc Loan vào nhà bèn chất vấn cô.
- Sao hai người lại đi chung vậy.
Ngọc Loan đành kể lại chuyện Vũ Phong lôi mình đến đó, rồi Tùng Quân đành đưa cô về, nghe xong, Hà Trang đối với Tùng Quân càng ngưỡng mộ vô cùng.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 4.2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...