Năm đó anh rời đi, ông nội thế nào? Mọi chuyện xảy ra thế nào? Khi đó
nhận của bố anh một trăm vạn, thanh toán tiền viện phí, hẳn có thể cứu
được ông nội chứ?
Nhưng, sao lại như vậy?
"Ông nội…. đi khi nào?"
Sau khi ăn xong, bảo con gái đi uống nước hoa quả, nhân dịp Tiểu Trinh
đang dọn bàn, Quan Trí Đàn thấp giọng hỏi.
Động tác trên tay cô cứng đờ, thiếu chút nữa không giữ được bát.
"Ông…. Có thấy Hoan Hoan sinh ra không?" Không biết vì sao, anh rất muốn biết
người đã chung sống với anh suốt hai năm, đã ra đi như thế nào.
Anh từng vì kéo dài cuộc sống của ông mà liều chết làm việc, dù khó khăn gì cũng nguyện ý làm.
Nhưng khi anh không có ở đó, ông nội có tỉnhh lại không? Tỉnh lại không thấy
anh, biết mọi chuyện từ miệng Tiểu Trinh, liệu có cảm thấy thất vọng về
anh không?
Trước đây xin ông nội gả Tiểu Trinh cho anh, rõ ràng đã cam đoan sẽ làm cho cô hạnh phúc.
"Ông không kịp thấy Hoan Hoan sinh ra." Tiểu Trinh nhanh chóng trả lời,
giống như muốn chấm dứt đề tài này, "Nhưng ông không phải đau khổ lâu,
ra đi rất an bình."
Loại trả lời có lệ này, khiến anh không vừa lòng.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Hoan Hoan ra đời sau khi anh rời đi khoảng sáu tháng,
nói cách khác, bệnh của ông nội trong nửa năm đó đã chuyển biến xấu.
Tiểu Trinh quay lưng về phía anh, không để anh thấy biểu tình trên mạt, cô
giống như đang trở lại một ngày của tám năm trước, rối loạn….
Hít vào một hơi, điều chỉnh tâm tình để không kích động khổ sở, cô mới tiếp tục rửa bát, nhẹ nhàng nói: "Ngày chuyện của em và A Khôn bị anh phát
hiện…. Tối hôm ấy tình trạng của ông đột nhiên chuyển biến xấu, không
cứu được, nên đã ra đi." Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng, che dấu sự đau đớn
từ tận trong lòng.
Cùng một ngày, cô mất đi hai người quan trọng nhất trên đời, chồng, ông nội, cuối cùng, chỉ còn lại một mình cô.
"Có lẽ là báo ứng vì phản bội!" Cô cười tự giễu. "Nên em và A Khôn, cũng không thể duy trì lâu."
Đã đến bây giờ, còn muốn lừa anh! Vì sao không thẳng thắn nói cho anh biết, cô chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh?
Quan Trí Đàn nhìn dáng người nhỏ bé của cô, cảm giác tự căm ghét chính mình, trong cuộc đời này, anh chưa bao giờ hận chính bản thân mình như vậy.
Năm đó anh tiêu sái bước đi không quay đầu lại, không điều tra rõ chân
tướng, bỏ lại cô và ông nội, bỏ lại tất cả gánh nặng trên người, nhanh
chóng làm xong thủ tục ly hôn.
Khi ở sở dân sự xử lý thủ tục ly hôn,
anh không hề liếc nhìn cô một cái, cho rằng cô cúi đầu không nói vì chột dạ, thật ra cô đang che dấu hai mắt hồng lên vì khóc!
Anh dựa vào cái gì oán cô? Dựa vào cái gì mà cho rằng, anh có thể trừng
phạt sự tự ý năm đó của cô? Vậy ai sẽ đến trách anh vì tội mù quáng và
vô trách nhiệm?
Anh làm sao có mặt mũi…. Đòi quyền nuôi con của cô?
Làm sao cũng không thể bù lại được, nếu có thể quay ngược trở lại, anh
tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi cô, để cô một mình đối mặt với nỗi
đau mất người thân.
Nhưng giờ đây nói chuyện này còn có ích gì? Anh
vốn tự tin chỉ cần bắt nạt cô cho đến khi mình vừa lòng, có thể nối lại
tình xưa, cô sẽ lại vui vẻ đón nhận vòng tay anh, giống như trước đây.
"Anh sao lại mù quáng như vậy?" Căn bản không phải anh muốn tha thứ hay không, quyền phát bóng không ở trong tay anh!
"Sao? Anh nói gì?" Tiểu Trinh nghi hoặc quay đầu, thấy biểu tình âm trầm của anh, không khỏi sửng sốt.
Quan Trí Đàn nhìn cô, trong lòng đau đớn….
Anh không có tư cách nói tha thứ, cô vì muốn anh về nhà, để anh bỏ lại gánh nặng trên vai, không tiếc tự mình đóng vai người xấu, giúp anh nuôi con gái suốt tám năm, chưa bao giờ muốn quấy rầy cuộc sống của anh.
Tiểu Trinh vốn luôn cảm thấy tự ti, thấy chính mình không tốt, năm đó anh
đi, cô lại cho rằng mình không có tư cách được hạnh phúc, nên sợ hãi rụt rè, tránh né anh, tránh né bố anh.
Anh căn bản đã nhìn nhầm trọng điểm, muốn cô trở lại bên cạnh anh, phải xem cô có đồng ý hay không mới đúng!
Sự ghét bỏ, áy náy làm bùng lên sự phẫn nộ chưa từng có trong anh, anh
nhịn không được giận dữ với chính bản thân mình, sợ dữ dằn làm cô sợ,
nên xoay người rời đi.
Tiểu Trinh khó hiểu nhìn theo bóng anh.
"Sao lại tức giận?" Tuy anh không thể hiện ra, nhưng cô cảm nhận được, anh đang tức giận.
Cô nói sai cái gì sao? Nhưng muốn hỏi cũng không được, cuối cùng cô chỉ có thể sâu kín thở dài.
"Tiếp tục như vậy cũng không phải cách… Phải nhanh chuyển ra ngoài thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...