Cảm giác thất bại chưa từng có trước đây, khiến Quan Trí Đàn nhíu mày,
sắc mặt thay đỏi, tầm mắt nhìn về phía nguồn gốc khiến anh thấy bại.
Một cô bé mờ mịt bất lực ngồi ở trên ghế sofa, mắt mở to sợ hãi, thân thể
nho nhỏ không ngừng run rẩy, cô bé không dám nhìn xung quanh, không dám
khóc thành tiếng, chỉ có tiếng khóc nho nhỏ kềm nén.
Trong hôn lễ, anh không khống chế được giật lấy cô bé này từ trong lòng mẹ nó, không để ý bé khóc lóc ôm lấy mẹ.
"Hoan Hoan." Anh mềm giọng gọi, đưa tay ra với cô bé.
Bé không né tránh, nhưng lộ ra vẻ sợ hãi nhìn anh.
"Bố, mẹ…. Mẹ, mẹ tới đón con ạ?" Cô bé ngửa đầu nhìn anh, xa lạ.
Không dám nhào vào vòng tay anh, bàn tay nhỏ kéo vạt áo, ủy khuất mếumáo, tiếng khóc nức nở muốn tìm mẹ.
Tiếng khóc này khiến lòng Quan Trí Đàn thắt lại, không biết nên làm thế nào.
"Có phải vì con làm sai không? Vậy nên mẹ mới không đón con về nhà?"
Cô bé ẩn nhẫn nước mắt, khiến anh nghĩ đến cô.
Giống nhau như đúc, diện mạo, cá tính, ngay cả cách khóc, đều giống hệt Tiểu Trinh, khiến anh thật sự không muốn buông tha.
"Bố ở đây với con, không được sao?" Giọng anh mềm mại, ngữ khí không tự kìm hãm được trở nên dịu dàng, sợ sự lãnh khốc của mình sẽ làm cho con gái
sợ hãi.
"Con muốn mẹ…" Hoan Hoan ủy khuất mếu máo, tiếng khóc nho nhỏ.
Kết quả giám định đặt trên bàn, chỉ sáu giờ sau khi kiểm tra AND anh đã có kết quả — Kỉ Hoan Hoan, là con gái của Quan Trí Đàn.
Cô bé đã tám tuổi, anh mới biết được mình đã làm bố được tám năm.
Thật sự rất buồn cười, năm đó khi người phụ nữ đó nói phải ở cùng anh khiến
cô phát điên, cùng với người bạn tốt nhất của anh phản bội anh, nhưng cô lại sinh con gái cho anh, dùng cái tên anh chọn để đặt cho con.
Thậm chí, tám giờ trước, trong hôn lễ long trọng của anh, còn lộ ra biểu tình đau lòng!
Nếu không phải tình huống không cho phép, nếu không, anh thật sự đã cười
phá lên, cười chính mình ngu ngốc, ngu ngốc, đã nhiều năm như vậy, còn
nhớ rõ biểu tình ấy, ánh mắt ấy của cô, là tâm tình như thế nào.
Quan Trí Đàn, mày thật vô dụng!
"Còn ở đây làm gì?" Quan Hữu Đạt ra đại sảnh, thấy con và cô bé nhỏ hai mặt
nhỉ nhau, ông nhíu mày, không hờn giận nói: "Đã mấy giờ rồi? Còn không
đưa con bé đi ăn cơm?"
Người khác có lẽ không biết, nhưng Quan Trí Đàn hiểu rõ bố của mình…
Bá đạo, cường thê, cố chấp, gian ngoan, miệng luôn nói những lời không dễ
nghe, nhất là đối với đứa con duy nhất của mình, đặc biệt rất nghiêm
khắc.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, khuôn mặt đầy nếp nhăn
vì tuổi già của ông hiện lên vẻ ôn nhu, ánh mắt nhìn Hoan Hoan, tràn
ngập sự yêu thương.
Dù là đã chinh chiến thương trường
nhiều năm, khi tuổi cao đều hy vọng được nhìn con cháu đầy nhà. Sau khi
ly hôn tám năm trước, anh không còn hứng thú với chuyện nam nữ, toàn tâm học tập và dốc sức cho sự nghiệp, vì muốn được ôm cháu nội, bố anh mới
an bài việc hôn nhân với Trần gia cho anh.
Hôn lễ gián đoạn, truyền
thông ầm ĩ, Quan gia vội vã rời khỏi khách sạn, trở lại biệt thự của
mình ở núi Dương Minh, tránh né phóng viên.
Trên xe, Hoan Hoan tuy khóc đến thương tâm, nhưng vẫn rất lễ phép gọi bố mẹ của anh là: Ông nội, bà nội.
Một tiếng "Ông nội" ấy khiến bố anh cứng người, không tránh khỏi ánh mắt
anh, hơn nữa sau khi xác nhận Hoan Hoan là con gái anh, biểu tình bố anh không hề giống như gặp phiền toái, ngược lại là…. Vui vẻ?
"Hoan Hoan, từ trưa đến giờ chưa ăn gì cả, ông nội giận rồi, bố đưa con đi ăn một chút, được không?"
Cô bé lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Con nhớ mẹ…."
Quan Trí Đàn rất muốn cứng rắn dùng mệnh lệnh để nói, nhưng anh không làm được.
"Ông chủ, cậu chủ." Ông quản gia đã làm việc ở Quan gia suốt hai mươi mấy
năm khom người xuất hiện. "Bên ngoài có anh Giang nói là bố nuôi của đứa bé, muốn tới đón bé, có cho vào không ạ?"
Anh Giang? Giang Văn Khôn? Họ vẫn còn ở với nhau? Còn quang minh chính đại đến đòi con với anh sao? Dám sao?
Ánh mắt Quan Trí Đàn lạnh lùng. "Cho anh ta vào."
Không lâu sau, một người đàn ông mặc tây trang cao ráo, bước chân tự tin đi
vào, anh ngẩng đầu mà bước, một tư thái đỉnh thiên lập địa.
Giang Văn Khôn, cho dù hóa thành tro, anh cũng nhận ra được, vậy mà anh ta dám bước vào nhà anh!
"Bố nuôi!" Hoan Hoan thấy người quen, lập tức kêu to, vốn đang kềm nén khóc không thành tiếng, nhưng vừa thấy người sống cùng mình từ khi lớn lên,
so với bố ruột còn quen thuộc hơn, trong nháy mắt, nước mắt trào ra. "Bố nuôi! Oa oa oa…." Bé khóc ầm lên, chạy vào vòng tay của bố nuôi.
"Hoan Hoan đáng thương, con sợ lắm phải không?" Anh ôm lấy cô bé đang khóc thảm thiết.
"Oa oa oa, con gặp rắc rối, bố nuôi, mẹ đâu rổi? Con muốn về nhà…" Hoan
Hoan gục đầu trên vai bố nuôi, khóc lóc. "Cho con về nhà, con muốn tìm
mẹ, oa…. Mẹ giận lắm phải không ạ? Vậy nên mẹ mới không đến đón con…."
Quan Trí Đàn không tự giác nheo mắt, nhìn con gái của mình thân mật ôm một
người đàn ông khác, tận tình khóc không có gì ngăn cách, xa lạ, so với
bố ruột của mình còn thoải mái hơn.
Hoan Hoan gọi anh là bố, biết rõ anh là bố của cô bé, nhưng lại sợ anh, ủy khuất không dám nói với anh, kềm nén ẩn nhẫn.
Con gái đối với Giang Văn Khôn lại không hề phòng bị, cho thấy họ luôn ở cùng nhau…
Càng nghĩ càng khiến người ta nổi giận!
Quan Trí Đàn không thể khống chế sự tức giận trong lòng, hô hấp của anh dồn
dập, ánh mắt không hề lãnh liệt mà giống như có hai ngọn lửa thiêu đốt,
bạn tốt khi xưa, anh nắm chặt tay, áp chế xúc động muốn hủy diệt.
Đã lâu như vậy, anh vẫn…. không thể quên.
"Tôi không nghĩ anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi." Anh giận dữ cười. "Sao anh dám?" Dám đến trước mặt anh ôm con gái của anh, diễu võ dương oai
với anh.
"Vì sao không dám?" Giang Văn Khôn không chịu thua trừng mắt.
Anh đã hiểu rõ, anh phải đứng ra bảo vệ mẹ con tiểu Trinh, cho dù Quan Trí
Đàn là siêu cấp phú hào thì sao? Ngân hàng cho công ty vay là ngân hàng
của Quan gia thì sao? Anh không thể cho phép sự yếu đuối của mình hủy
hoại hạnh phúc của người khác.
"Con gái cậu khó sinh,
thiếu chút nữa đã chết cùng Tiểu Trinh trên bàn sản, thật vất vả mới
bình an ra đời, nhưng Tiểu Trinh lại bị băng huyết phải truyền máu gấp — máu là tôi cho, đơn đồng ý phẫu thuật là tôi ký, vì sao tôi không dám
đứng trước mặt cậu? Chưa kể đến việc con bé cần tiếp máu, tôi không nói
hai lời truyền máu, Hoan Hoan tuy không phải con gái tôi, nhưng trong
người có máu của tôi, tôi nói vậy, cậu có ý kiến gì không?"
Khó sinh, băng huyết?! Quan Trí Đàn giật mình, cho dù hiện vẫn rất hận Tiểu Trinh phản bội, nhưng nghĩ tới việc cô suýt chết, anh thiếu chút nữa sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy cô nữa, ý tưởng ấy khiến toàn thân anh lạnh
băng.
Giang Văn Khôn thấy khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Quan Trí Đàn, nhận định anh và Tiểu Trinh phản bội cậu ta, lửa giận
trào lên, khiến anh muốn phát điên. Anh từng nghĩ chỉ cần Quan Trí Đàn
tỉnh táo lại, sẽ nhận ra Tiểu Trinh căn bản không hề phản bội cậu ta,
anh vẫn chờ cậu ta trở về tìm cô, nhưng không hề.
Bởi vậy bây giờ cho dù Quan Trí Đàn có giàu hơn cả Bill Gates, trong mắt anh, cậu ta vẫn
chỉ là một thằng nhóc, chỉ cần liên quan đến Tiểu Trinh sẽ trở nên mù
quáng, xúc động đến ngu ngốc.
"Hôm nay tôi sẽ dẫn con bé
đi, dù sao Quan gia các người cũng không hiếm lạ gì!" Hỏa đại mắng một
câu, ôm Hoan Hoan xoay người định rời đi.
"Sự tình náo
loạn như vậy, tôi sẽ không quên đi dễ dàng." Giọng nói Quan Trí Đàn dầy
mùi thuốc súng. "Hoan Hoan là con gái tôi, nó sẽ mang họ Quan." Giọng
nói cường điệu hơn, "Kỉ Tiểu Trinh muốn bao nhiêu tiền mới từ bỏ quyền
giám hộ? Một trăm ngàn, tiền phí tám năm cô ta dưỡng dục, vẫn còn dư
dả."
Nghe vậy, Giang Văn Khôn rùng mình, xoay người ôm cô bé ra ngoài phòng khách, mỉm cười dặn, "Hoan Hoan, bố nuôi muốn nói chuyện với bố
con, con ở bên ngoài đợi một lát nhé."
"Vâng." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Quan Hữu Đạt đi về phía co obé, cứng ngắc, không tự nhiên nói. "Ông đưa con đi ăn cơm, đừng làm phiền người lớn nói chuyện."
Bé nhìn bố nuôi hỏi ý kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...