Hoan Hoan dời mắt về phía mẹ nuôi, thấy mẹ nuôi luôn dịu dàng chăm sóc
cho bé, ánh mắt lại đỏ còn hơn cả tiểu bạch thỏ. Trong khoảng thời gian
ngắn, bé cảm thấy khổ sở, nhìn Quan Trí Đàn, lộ ra vẻ đáng thương, cái
miệng nhỏ chu lên, khóc.
"Bố…. Không được, không được, oa…."
Đó là nỗi sợ thế giới nhỏ bé của mình bị phá hủy, cũng vì sợ hãi người bố
xa lạ, cô bé sợ hãi khóc, nhưng lại chạy lên ôm đùi Quan Trí Đàn, vừa
khóc vừa gọi bố.
Cô bé xông vào hôn lễ, ôm chú rể khóc ầm lên "Bố không được", màn hí kịch này khiến người ta xôn xao.
"Cái gì? Quan Trí Đàn, cậu đã có con gái lớn như vậy! Quả thật là khinh
người quá đáng! Không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi tuyệt đối
không giao con gái tôi cho cậu!" Trần tổng đang hối hận có cơ hội lập
tức phát tác, ra vẻ tức giận kéo con gái xuống khỏi thánh đường.
"Hoan Hoan, đừng khóc, Hoan Hoan…" Trần Quan Phi nhìn cô bé đang khóc thương
tâm, đau lòng vô cùng, định xoay người ôm bé để an ủi, nhưng lại bị
người nhà lôi đi, cô chỉ có thể quay đầu, thấy Quan Trí Đàn sắc mặt tối
tăm, lườm Hoan Hoan đang ôm đùi anh.
Hoan Hoan….
Cái tên này, cảm giác xúc động trào ra trong lòng anh, khiến anh cơ hồ muốn quên đi chuyện cũ.
"Con là Hoan Hoan?" Anh cúi đầu hỏi, cô bé khe gật đầu.
Anh nhìn khuôn mặt cô bé, xuyên thấu trở về nhiều năm trước, trở lại căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn….
Ngày ấy, anh cùng người con gái năm đó anh yêu, vừa tham gia một bữa tiệc
cưới về, anh uống hơinhiều rượu, vì cảm thây bất mãn với chính mình.
"Sẽ có ngày anh bồi thường cho em! Khi kết hôn chưa thể cho em cái gì,
không có khách khứa, không có áo cưới… tất cả những thứ đó anh sẽ mua
cho em! Tiểu Trinh, anh hứa."
"Được được được…. Thật là, say đến vậy… Anh nhanh nằm xuống đi, em đi lấy khăn rửa mặt cho anh." Cô dịu dàng
cởi quần áo cho anh, đặt anh nằm lên giường, vội vã lấy một chiếc khăn
mặt nóng, giúp anh lau mặt, lau mồ hôi trên người.
Khuôn
mặt của người vợ trẻ tuổi ấy, khiến anh nhìn đến mê mẩn, một tay kéo cô
nằm lên người anh, khoảng của hai người lúc đó gần đến mức có thể ngửi
thấy hơi thở của đối phương.
"Tiểu Trinh, em chưa bao giờ
yêu cầu anh cái gì…. Tháng sau, anh mua nhẫn vàng cho em." Anh không
muốn lại thấy người khác đùa cợt hôn lễ đơn sơ của anh, người ta đứng
trước mặt cô, khoe chồng cho mình thứ đồ xa xỉ gì, mà anh, lại chỉ tặng
cho cô một chiếc nhẫn chưa đến ba ngàn….
"Mua nhẫn cho em, sau đó anh mỗi ngày chỉ ăn mì ăn liền sao? A Đàn, em thấy cái này không cần
thiết." Cô bĩu môi, làm nũng muốn thay đổi sự chú ý của anh.
"Mặc kệ, anh muốn em tùy hứng một lần, nhận quà của anh!" Anh kiên trì nói.
"Ừm…. Nếu thật sự muốn tặng quà em, vậy em có một…. không đúng, là hai món."
Tiểu Trinh vươn ngón trỏ, sau khi nghĩ, đỏ mặt, lại đổi lại. "Chờ chúng
ta mở văn phòng, kinh tế ổn định, dư dả, em muốn có hai đứa con…."
Anh kinh ngạc, không thể ngờ lần đầu tiên vợ mình mở miệng đòi "quà", lại là muốn có con.
"Muốn đầu tiên sẽ sinh con trai, sau đó sinh con gái, anh trai nhất định sẽ
bảo vệ em gái, em muốn đặt tên con trai là Tiểu Hải, hy vọng nó có một
trí tuệ rộng lớn như biển cả…"
Ánh mắt cô long lanh,t hẹn thùng, đáng yêu nghĩ về mộng đẹp tương lai.
Trong lòng anh tràn ngập nhu tình, yêu thương vuốt ve cô. "Vậy con gái sẽ gọi là Hoan Hoan, dươi sự bảo vệ của bố và anh trai, hạnh phúc vui vẻ lớn
lên, đợi chút, nếu con gái ngốc giống em, thì phải làm sao bây giờ?" Anh cố tình nói, nhưng nghĩ đến đứa con gái giống cô, khóe miệng không tự
kiềm chế mà cong lên.
Nếu con gái giống cô…. Một tiểu Kỉ Tiểu Trinh,
đáng yêu ngây thơ, cũng có nụ cười ngây ngô như vậy, anh nhất định sẽ
rất yêu rất thương, tuyệt đối không để ai bắt nạt bảo bối của anh.
"Em ngốc… Vậy anh đi tìm ai thông minh mà sinh con gái đi!"
Bị anh đùa thẹn quá hóa giận, cô tức giận muốn đẩy anh ra, ngày ấy anh
liên tục xin lỗi, hôn cô một lần lại một lần, mới khiến cô hết giận mỉm
cười….
"Đứa trẻ điên này là ai? Sao lại nhận bố loạn lên vậy? Nói mau! Là ai bảo mày đến đây?"
Tiếng chử ầm ĩ cát ngang hồi tưởng của Quan Trí Đàn, anh nhìn lên, thấy bố mẹ đang tiến lên, thô lỗ kéo đứa bé.
"A…." Hoan Hoan không kịp phản ứng, té ngã, sợ khóc lên.
Quan Trí Đàn căng thẳng, giống như trái tim bị ai bóp nghẹt… Anh không hờn
giận nhíu mày, đang định lên tiếng bảo bố mẹ dừng tay, đừng quá mạnh tay với trẻ con, một tiếng nói kinh hoảng truyền vào tai.
"Hoan Hoan! Hoan Hoan…."
Tiểu Trinh vội vàng chen vào hội trường, thấy con gái đang khóc, ngã trên thảm đỏ, lòng đau đớn.
"Hoan Hoan, con có sao không? Con dọa mẹ sợ chết, mẹ còn sợ con bị xe đâm…"
Cô không ngừng xông lên trước ôm lấy con, vội coi bé có bị thương không.
"Mẹ, mẹ…" Hoan Hoan nhào vào lòng mẹ, không kìm được gào khóc. "Bố không thể kết hôn với mẹ nuôi được, không được không được không được……"
"Cô Kỉ, thì ra là cô!" Quan Hữu Đạt nhận ra cô, nheo mắt, không hờn giận
nói: "Tôi nhớ là năm đó đã nói rất rõ ràng, hôm nay cô lại tùy tiện tìm
một đứa trẻ con đến phá hôn lễ của A Đàn, cô đến tột cùng là muốn gì? Cô đừng vọng tưởng Quan gia sẽ cho cô tiền nữa!"
Tiểu Trinh
không nói lên lời, cho dù bị ông mắng cẩu huyết lâm đầu, cô cũng không
dám ngẩng đầu, không dám nhìn về phía trước thánh đường, nhìn người đàn
ông cô vẫn yêu.
Anh nhất định rất hận cô, cô không muốn nhìn thấy biểu tình thống hận của anh.
"Xin lỗi, cháu không định làm phiền cuộc sống của mọi người, cháu xin lỗi…"
Tiểu Trinh ôm con gái thật chặt, liên tiếp giải thích, muốn thoát khỏi
sự lúng túng này.
"Cô nghĩ xin lỗi là xong sao? Hôm nay là ngày gì? Quan gia bị mất mặt hết! Cô chờ xem, hôm nay cô dám tùy tiện
sinh một đứa bé rồi vu oan cho A Đàn, Quan gia sẽ làm cho cô thân bại
danh liệt!"
Hoan Hoan trong lòng mẹ sợ phát run, lại phát hiện mẹ lệ rơi đầy mặt, miệng liên tiếp nói xin lỗi.
"Mẹ…." Cô bé sợ hãi ngẩng đầu, chỉ biết bé đã hại mẹ bị mắng, hai mẹ phải giúp bé nói xin lỗi, bé không ngoan, bé là trẻ hư!
"Con xin lỗi mẹ…. Con xin lỗi, Hoan Hoan nên nghe lời mẹ, không nên quấy rầy cuộc sống của bố, con xin lỗi…. Bởi vì con rất giận rất giận, về sau
con sẽ không tức giận nữa, xin lỗi mẹ…."
Lời cô bé từng câu từng câu
truyền vào tai Quan Trí Đàn. Anh không dự đoán được trong chính hôn lễ
của mình lại gặp được cô, khiếp sợ hơn, cô làm mẹ, đã sinh một đứa con
gái, tên là Hoan Hoan!
Không nên quấy rầy cuộc sống của bố…
Có ý gì? Mọi thứ rất quái dị! Cô sinh con gái của người khác, lại dùng nhủ danh mà anh đặt cho con gái từ khi chưa ra đời, hơn nữa cô bé kia, khi
đi vào hội trường hôn lễ, đôi mắt to nhìn anh không nháy mắt, như đang
nhớ kỹ bộ dáng của anh….
"Cô Kỉ Tiểu Trinh, Hoan Hoan….. là con gái tôi?" Anh dùng cách nói của một vị thẩm phán chất vấn cô.
Bị anh gọi tên không chút cảm tình, toàn thân co cứng đờ.
"Em…. Em không muốn quấy rầy cuộc sống của anh…"
Quan Trí Đàn nhíu mắt, nhìn cô quay lưng về phía anh trả lời, không hờn giận nói: "Biến hôn lễ của tôi thành một mảng hỗn loạn, lại đường hoàng nói
với tôi như vậy mà được sao? Hừ, phải rồi, cô cứ đi…. Nhưng con bé để
lại đây, trong hôn lễ của tôi lại nhảy ra một đứa trẻ gọi tôi là bố, tôi phải làm sáng tỏ chuyện này mới được. Cô Kỉ, luật sư Quan gia, sẽ liên
lạc với cô."
Tiểu Trinh đột nhiên quay đầu, sắc mặt tái
nhợt nhìn Quan Trí Đàn tám năm không gặp, biểu tình lãnh khốc của anh,
khiến thân thể cô run run không ngừng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...