Họ thật sự rất ngọt ngào, ngọt ngào đến mức làm người ta hâm mộ….
"Phải không?" Không tự giác, Quan Trí Đàn lộ ra nụ cười khổ.
Tiểu Trinh là vợ anh, cô không phải đối tượng đầu tiên anh hẹn hò, nhưng lại là người con gái duy nhất không tùy hứng mà đòi anh quà cáp. Họ từ khi
quen biết, rồi kết hôn, đã hơn ba năm, anh chưa bao giờ nghe thấy cô yêu cầu một cái gì, thậm chí ngay cả lời hẹn ước cũng chưa từng có. Chỉ có
lần anh cầu hôn, tặng cô một đóa hoa hồng và chiếc nhẫn, còn lại trước
đó, họ ngay cả đi xem phim cũng không có. Sau khi kết hôn cuộc sống lại
quá bận rộn, cố gắng kiếm tiền.
* * *
Giờ nghe
thấy bạn tốt oán giận bạn gái nhiều yêu cầu, ngược lại làm Quan Trí Đàn
tự trách. "Có đôi khi tôi nghĩ, là vì tôi vô dụng, nên bà xã của tôi
không dám có yêu cầu gì, vậy mà lúc trước tôi ba hoa, nói sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Rời khỏi bố mẹ, anh mới hiểu được thế giới này thật khó sống, mỗi phút trôi qua đều trả giá bằng một giọt mồ hôi.
"….Thật có lỗi, khiến cậu phải nghe tôi phun mật vàng." Giang Văn Khôn nghe vậy, rượu tỉnh hơn phân nửa. Anh nói sai rồi!
Anh lau mặt, phát tiết nên không còn bình tĩnh, ý thức được chính mình quấy rầy bạn tốt làm việc, thấy Quan Trí Đàn có vẻ suy nghĩ, càng tự trách
nhất thời nóng nảy, chạy tới đây than vãn, xem nhẹ mỗi phiền não hơn một năm nay của bạn tốt…
A Đàn muốn giúp vợ mua một chiếc xe
máy, nhưng vì công việc không ổn định, hơn nữa cuộc sống chi tiêu của ba người rất khó khăn, nên đang buồn rầu.
"Nói gì vậy, bạn bè làm cái gì?" Quan Trí Đàn cười, nói sang chuyện khác, cùng anh hàn huyên.
A Khôn hơn anh một tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học đi vào quân đội,
sau khi xuất nghĩa với đến đây làm việc, so với anh cũng đã làm được vài năm.
Họ vì tuổi tác tương đương, về phương diện khác cũng giống nhau…. Tăng ca không chối từ, công việc nguy hiểm nười khác không muốn làm, hai người đều rất vui vẻ đồng ý, bởi vì [ngưu tầm ngưu, mã
tầm mã] mà tâm đầu ý hợp.
Nhưng về tính cách, A Khôn có vẻ hấp tấp,
thẳng thắn, thật dễ hòa đồng cùng mọi người, mà anh bình tĩnh, coi trọng tình cảm, có kế hoạch, tính cách hai người cũng bù đắp cho nhau trong
công việc. A Khôn có thể mang lại bầu không khí thoải mái trong khi làm
việc, còn anh lại có thể khôn khéo nhận được công việc từ các chủ thầu.
"Nếu không phải quá nóng giận, tôi sẽ không đến đây oán giận đâu, cô ta làm nhục tôi… Quên đi, không đề cập đến nữa."
Quan Trí Đàn nghĩ đến bạn gái còn đang học đại học của bạn tốt. Hai mươi mốt tuổi, bằng tuổi Tiểu Trinh, bộ dạng nũng nịu, gặp mặt cũng chưa bao giờ nhìn anh và Tiểu Trinh một cách tử tế, nhất là đối với Tiểu Trinh,
khinh thường cô vì còn trẻ đã kết hôn, còn không dưới một lần tráo phúng cách sống tiết kiệm của cô… Tất cả những chuyện đó anh đều nhìn thấy.
"A Khôn, anh có nghĩ tới không, công việc hiện giờ của chúng ta không thể
làm cả đời." Trong đầu anh đột nhiên có suy nghĩ, "Tôi cũng không thể
chỉ lo việc trước mắt, cũng nên nghĩ cho sau này một chút, anh có nghĩ
đến chuyện vài năm nữa tự mình gây dựng sự nghiệp không?"
Giang Văn Khôn sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của bạn.
"Tháng trước, Tiểu Trinh chính thức thăng chức lên làm trợ lý thiết kế, nghe
nói thiết kế sư của công ty rất thích các mẫu thiết kế của cô ấy, dạy cô ấy rất nhiều thứ. Tôi nghĩ, công việc hiện giờ nếu tiếp tục làm, ba năm nữa ra ngoài, tay nghề cho dù lợi hại đến đâu, tiền công nhiều lắm một
ngày cũng chỉ có ba ngàn, có khi còn phải nhìn trời ăn không khí thay
cơm, như vậy không được…. Tôi thấy anh rất hào sảng, dễ kết giao với
người khác, điểm này tôi thua anh."
Sau khi nói những lời
này, chính Quan Trí Đàn cũng phải cười, "Tôi thua anh", ba chữ này trước kia anh chắc chắn sẽ không bao giờ thẳng thắnn ói ra.
"Tôi không dễ
hòa đồng với người khác, nhưng tôi có sự quyết đoán và suy tính, nên tôi nghĩ — trong vòng năm năm, bỏ ra một chút tiền vốn, chúng ta sẽ tự mình làm, tôi làm nghiệp vụ, Tiểu Trinh thiết kế, còn anh giới thiệu khách."
Anh nhắc tới ý tưởng này, lập tức khiến Giang Văn Khôn đồng ý, hai người
thảo luận tiếp, có tranh cãi, nhưng sau khi tranh cãi là hy vọng.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rả rích, thời tiết lạnh đến kỳ lạ, hai người đàn ông
nâng cốc chúc mừng, thảo luận về cuộc sống của họ trong tương lai.
Cũng tin tưởng rằng viễn cảnh đó, không còn xa nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...