"Tôi cũng chả biết nữa, mấy hôm nay tôi chưa từng thấy bóng dáng phu nhân đâu.
Sau cái ngày mẹ con nhà họ Thẩm tới tìm cô ấy thì thiếu phu nhân gần như chỉ ở trong phòng thôi thì phải."
Người giúp việc hoang mang đưa tay gãi gãi đầu, vô cùng khó hiểu nhìn chằm chằm Trần Đình Thâm.
Nói thật mấy ngày vừa rồi bọn họ hoàn toàn chẳng để tâm tới cô gái Thẩm Vãn Tinh kia, bị Trần phu nhân điều về nhà chính nên không biết cũng là điều đương nhiên.
Nay bị chính chủ hỏi tới thì ai nấy đều giật mình, sửng sốt chả biết nên giải thích ra sao với Trần Đình Thâm.
Vừa nghe thấy tin hai mẹ con Thẩm Kim Lan nhân lúc anh đi vắng tìm tới Thẩm Vãn Tinh, ngay lập tức, Trần Đình Thâm liền có dự cảm chẳng lành, đôi lông mày trên khuôn mặt người đàn ông nhíu chặt, tựa như đang suy ngẫm điều gì đó.
Tâm tình anh từ từ dâng lên cảm giác bất an, nó mãnh liệt hơn nhiều so với trước đây, đặc biệt tương tự với cái cảnh Trần Đình Thâm chứng kiến vợ mình ở kiếp trước rơi vào nguy hiểm.
Đảm bảo có chuyện xảy ra rồi.
Trần Đình Thâm vào phòng tìm, tuy nhiên, vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Vãn Tinh đâu.
Anh tức giận trách móc giúp việc: "Mấy người bảo cô ấy ở trong phòng nhưng làm gì có.
Ngay lập tức giải thích toàn bộ mọi chuyện cho tôi." Dáng vẻ người đàn ông nhanh chóng trở nên nghiêm nghị, thái độ đặc biệt khẩn trương.
Nguy to rồi.
Lỡ như Thẩm Vãn Tinh thật sự xảy ra chuyện thì anh biết nên làm thế nào đây?
"Chúng… chúng tôi…" Mặt mũi ai nấy đều co rúm vì hoảng sợ, liếc mắt nhìn nhau, người nọ đùn đẩy người kia.
Cuối cùng dưới mệnh lệnh đanh thép mà Trần Đình Thâm đưa ra, bọn họ buộc phải thành thật khai nhận tất cả những gì xảy ra xung quanh, nhưng vụ Thẩm Kim Lan ly gián mối quan hệ giữa Thẩm Vãn Tinh cùng Trần Đình Thâm thì chả ai hay biết gì hết.
Trần Đình Thâm khẳng định chắc nịch rằng mẹ anh đã cùng hai mẹ con kia bắt tay nhau dở trò với vợ mình rồi, anh cứ tưởng tất cả bọn họ chịu yên phận sau những lần Trần Đình Thâm đưa ra cảnh cáo rồi, ai dè bọn họ dám quá đáng hơn.
Nhất là Thẩm Kim Lan, cô ta cứ nên bắt đầu cầu nguyện dần dần là vừa.
Bởi người đàn ông tuyệt đối không bỏ qua cho những kẻ dám đánh chủ ý lên Thẩm Vãn Tinh đâu.
Thời gian qua, công ty xảy ra chuyện nghiêm trọng, Trần Đình Thâm bận đến tối mắt tối mũi xử lý đống cổ phiếu tụt giá xuống mức thấp nhất do yếu tố bên ngoài tác động, hàng loạt dự án cần được phê duyệt, Trần Đình Thâm quay vòng vòng trong công việc, đến ngủ chỉ được một chút.
Suốt thời gian ấy, anh nhớ nhung Thẩm Vãn Tinh đến mức đỉnh điểm, chỉ muốn ở cạnh cô, tuy nhiên, công việc dường như chẳng cho phép.
Hết áp lực này đến áp lực khác đè nặng lên vai Trần Đình Thâm.
Trần thị trải qua một trận sóng gió kinh hồn bạt vía cuối cùng cũng ổn định dưới sự tỉnh táo của Trần Đình Thâm.
Anh tuy mệt mỏi, hai mắt nặng trĩu trùng xuống vì đã lâu chưa ngủ nhưng vẫn chạy về nhà thật nhanh để gặp cô vợ đang chờ mình ở nhà.
Nhưng đến nay, Trần Đình Thâm vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Vãn Tinh đâu.
Chết tiệt thật.
Người đàn ông tuôn ra một câu chửi thề.
Lặng lẽ quay về phòng, đập thẳng vào mắt Trần Đình Thâm là tờ giấy được Thẩm Vãn Tinh đặt gọn gàng trên bàn, cầm lên xem thì phát hiện là đơn ly hôn.
Khoảnh khắc ấy, Trần Đình Thâm vừa ngỡ ngàng vừa sụp đổ, cánh tay anh buông thõng xuống không gian, hoàn toàn mất hết sức lực.
Ngay lập tức mở tủ ra, quần áo đều được Thẩm Vãn Tinh thu dọn hết, cô chỉ để lại những thứ Trần Đình Thâm từng mua tặng mình.
Lồng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống, bất lực ngồi xuống đất.
Ly hôn sao?
Vì cớ gì chứ?
Anh đã làm gì sai mà Thẩm Vãn Tinh một lần nữa rời bỏ anh?
Trần Đình Thâm chẳng muốn chuyện này xảy ra chút nào.
Muốn ly hôn với anh, còn lâu, Trần Đình Thâm không chấp nhận trừ phi cả hai ngồi xuống đối chất trực tiếp.
Dùng hết sức lực xé toạc tờ đơn ly hôn trong tay, trong đầu Trần Đình Thâm liên tục xuất hiện những câu hỏi khó lòng giải đáp.
Đến lúc này, anh bắt đầu nghĩ tới thời gian trước mẹ con Thẩm Kim Lan từng tới tìm Thẩm Vãn Tinh, giờ thì Trần Đình Thâm đảm bảo rằng bọn họ đã nói những điều sai lệch sự thật khiến vợ anh hiểu lầm.
Với tâm lý yếu ớt, dễ bị công kích như Thẩm Vãn Tinh thì rất có thể lắm.
Ngay lập tức, một trận phẫn nộ trào dâng trong người Trần Đình Thâm.
Giỏi.
Giỏi lắm.
Bọn họ thật sự rất giỏi đấy.
Động vào Thẩm Vãn Tinh thì lần này đừng hy vọng anh buông tha.
Tuy nhiên, việc trước mắt Trần Đình Thâm cần làm là tìm ra Thẩm Vãn Tinh trước tránh cho những kẻ tâm địa xấu xa độc ác dở trò, làm hại tới cô.
Sau đó nhất định tới lượt Thẩm Kim Lan cùng nhà họ Thẩm.
Anh cần giải thích toàn bộ mọi hiểu lầm mà Thẩm Vãn Tinh đang tưởng tượng dù không biết đó là gì.
Từ ngày đó trở đi, Trần Đình Thâm gần như mặc kệ công việc, bàn giao hết cho thư ký, chỉ tập trung tìm kiếm Thẩm Vãn Tinh.
Nhưng mà mặc dù anh đã cử người lục tung mọi ngóc ngách trong thành phố lên vẫn chẳng thấy được bóng dáng Thẩm Vãn Tinh đâu.
Người con gái ấy cứ như thể hoàn toàn bốc hơi khỏi thành phố này vậy.
Thời gian trôi qua càng nhanh, Trần Đình Thâm càng thêm mất kiên nhẫn, tâm tình anh ngày càng phức tạp.
Thẩm Vãn Tinh rốt cuộc đã đi đâu chứ?
Cô ấy liệu có xảy ra chuyện gì không?
Trần Đình Thâm liên tục an ủi bản thân rằng vợ mình chắc chắn an toàn, cô chỉ đang gặp chút vấn đề tâm lý nên thu mình ở một nơi nào đó thôi.
Tuy nhiên, vào một ngày âm u, Trần Đình Thâm nhận được một cuộc điện thoại đã triệt để đánh tan mọi hy vọng anh ấp ủ hơn hai tháng qua.
Người gọi tới là cảnh sát.
Họ thông báo rằng: "Cho chúng tôi hỏi anh có phải là chồng cô Thẩm Vãn Tinh đúng không nhỉ? Phiền anh đến đồn cảnh sát một lúc, chúng tôi cần bàn giao vài di vật vợ anh để lại.
Chúng tôi đã phát hiện đồ đạc cũng như giấy tờ cô Thẩm mang theo bên sườn đồi, được xác định rơi xuống vách núi, tử vong rồi." Lời vừa dứt, bên tai Trần Đình Thâm ù ù như cối xay gió cùng tiếng sét đánh dữ dội, hơi thở trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Rơi xuống vách núi, tử vong rồi?
Làm sao có thể chứ?
Chẳng còn kịp suy nghĩ, Trần Đình Thâm tức tốc chạy tới đồn cảnh sát, ngay lập tức bọn họ bày ra những món đồ được cho là thuộc về Thẩm Vãn Tinh.
Trần Đình Thâm xác nhận, bởi vì nó hoàn toàn là những đồ vật quen thuộc vợ anh hay dùng, điện thoại, khuyên tai, vòng tay, đồng loạt chứng cứ khẳng định Thẩm Vãn Tinh thiệt mạng rồi.
Cảnh sát vỗ vai Trần Đình Thâm, an ủi: "Mong anh bớt đau buồn.
Người mất thì cũng đã mất rồi, hãy nén đau thương mà sống tiếp."
Bọn họ đưa ra kết luận Thẩm Vãn Tinh gặp tai nạn rơi xuống vách núi.
"Đừng có buồn cười." Trần Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trùng xuống vô cùng đáng sợ, nhướng mày gầm gừ: "Những món đồ này đúng thật thuộc về vợ tôi, tuy nhiên nó chưa thể chứng minh được gì cả? Xác vợ tôi đâu? Mang được ra đây thì tôi tin, còn không thì hãy bỏ đi.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Anh không muốn tin Thẩm Vãn Tinh dễ dàng rời bỏ mình như vậy.
Đúng là hàm hồ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...