"Cái đó… con rể… chúng ta tới tìm Vãn Tinh…"
Vừa nghe thấy cái tên mới được thốt lên từ miệng Thẩm phu nhân, sắc mặt Trần Đình Thâm ngay lập tức biến đổi, anh cau có nhìn chằm chằm đối phương, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, anh thầm nghiến răng nghiến lợi.
Mãi một lúc sau, Trần Đình Thâm mới mở miệng: "Hai người tìm Vãn Tinh để làm cái gì? Tính khiến vợ tôi tổn thương lần nữa hay sao? Chuyện ngày hôm trước tôi còn chưa tính rõ ràng đâu." Người đàn ông gầm gừ gằn mạnh từng chữ, thanh âm khinh bỉ, cực kỳ muốn đuổi những kẻ đang đứng trước mặt mình cút càng xa càng tốt.
"Đình Thâm, con đừng tuyệt tình vậy chứ." Thẩm lão gia khàn khàn cất tiếng nói: "Ta và mẹ con bé tìm tới vì chuyện hôm trước đây.
Con rể, có thể nào bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được chứ?"
Vì vấn đề gây ra, Trần Đình Thâm đã rất tức giận, nhanh chóng dùng quyền lực tạo sức ép lên công ty nhà họ Thẩm, đắc tội với Trần gia chẳng phải ý hay, nhiều nhà đầu tư vì lo lắng ảnh hưởng tới bản thân nên liền ngoan ngoãn rút hết vốn đầu tư về theo lệnh Trần Đình Thâm đưa ra.
Động tới vợ anh thì đừng hòng được yên ổn trong thời gian sắp tới.
Khoanh tay trước ngực, ánh đèn từ nhà rọi vào một bên mặt Trần Đình Thâm để lộ khuôn mặt khó chịu lấp lóe trong màn đêm, đôi mắt sắc lạnh như con dao sẵn sàng đâm về phía đối phương.
Khóe môi giương cao, khinh bỉ nhướng mày: "Ý hai vị định xin lỗi vợ tôi? Xin lỗi hay là vì Thẩm thị xảy ra vấn đề nên mới đích thân vác mặt tới nhà tôi." Tiếp đó, âm thanh cười lạnh vang lên ngay bên tai Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân.
Hừ.
Trần Đình Thâm lại chả đi guốc trong bụng bọn họ rồi.
Thẩm Vãn Tinh đối với hai người đang đứng trước mặt anh đây mà nói, cô vốn chỉ là công cụ để nhà họ Thẩm lợi dụng, bóc lột sức lao động hay kiếm lợi cho bản thân thôi.
Lấy đâu ra Thẩm phu nhân thật lòng cúi đầu cam chịu nói hai từ xin lỗi với đứa con gái bà ta đặc biệt căm ghét.
Nguyên nhân bọn họ đưa ra thật sự làm cho Trần Đình Thâm vô cùng buồn cười, vì tiền mà sẵn sàng làm tổn thương Thẩm Vãn Tinh.
Chỉ cần nhớ tới việc vợ anh chịu bao nhiêu ức hiếp thì Trần Đình Thâm đã sôi máu lên rồi, giờ hai người này còn dám vác mặt tới đây nữa, anh phẫn nộ tuy nhiên Thẩm Vãn Tinh đang ở trong nhà nên anh ngại làm to chuyện.
Vợ chồng nhà họ Thẩm bị nói trúng tim đen, bọn họ chột dạ cắn môi, lảng tránh sang chỗ khác, nhất thời nghẹn họng khó nói được câu nào.
Trần Đình Thâm cự tuyệt đuổi khách: "Mời hai vị về cho, tôi không có nhã hứng tiếp khách bây giờ.
Cũng đừng nghĩ tới việc mò tới đây tìm vợ tôi, tôi cho người lắp camera bên ngoài rồi, nếu dám làm trái thì chuẩn bị tinh thần ngồi tù vì tội xâm nhập bất hợp pháp đi." Anh trực tiếp nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu nặng sát khí nhìn chán đối phương khiến bọn họ rét run, ý Trần Đình Thâm chính là đang đe dọa vợ chồng nhà họ Thẩm.
Anh tìm mọi cách để bảo vệ an toàn cho Thẩm Vãn Tinh, những kẻ mang ý đồ xấu xa đừng mong lợi dụng cô được.
"Đình Thâm…"
Thẩm phu nhân đang tính níu kéo thì Thẩm Vãn Tinh chạy ra ngoài xem tình hình do cô nghe thấy âm thanh lớn tiếng dưới nhà.
Lon ton bước đến bên cạnh Trần Đình Thâm, cô nàng tươi cười vui vẻ hỏi: "Anh à, ai đến thế?" Gương mặt ba mẹ ruột thoáng chốc đập thẳng vào mắt người con gái, nụ cười trên môi Thẩm Vãn Tinh vụt tắt, toàn thân ngay lập tức cứng đờ, bất giác mím chặt môi.
"Anh kêu em ở phòng ngủ nghỉ ngơi cơ mà, chạy ra đây làm gì." Thái độ Trần Đình Thâm trở nên dịu dàng, chẳng còn gay gắt giống vừa nãy, chau mày nhìn bàn chân Thẩm Vãn Tinh: "Với cả dép em đâu? Sao chả chịu mang vào? Chạy chân trần ra đây biết ảnh hưởng tới sức khỏe lắm không?" Ngữ khí anh khó chịu.
Thẩm Vãn Tinh đưa tay gãi đầu, cười gượng: "Em quên mất.
Mà Đình Thâm, ba mẹ em tới đây có việc gì vậy?"
"Vấn đề nhỏ nhặt thôi." Trần Đình Thâm xoay lưng Thẩm Vãn Tinh lại, đẩy cô về phía trước: "Em vào trước đi, anh theo sau ngay đây.
Chuyện bé tí, anh xử phải phát là xong."
Kỳ thực anh chả hy vọng rằng Thẩm Vãn Tinh tiếp xúc với đôi vợ chồng mang theo một bụng tâm cơ kia, biết cô mềm yếu, dễ bỏ qua mọi chuyện, chắc chắn dở trò lợi dụng Thẩm Vãn Tinh để đạt được mục đích.
Đặc biệt hơn hết, Trần Đình Thâm sợ rằng cô tiếp tục chịu nỗi đau bọn họ gây ra cho cô.
Nói chung là đã chả ưa nhau thì tránh chạm mặt.
Thẩm Vãn Tinh nhướng mày nghi hoặc: "Nhưng mà…"
"Vãn Tinh." Thẩm phu nhân nhanh chóng chớp lấy thời cơ, bà ta nói vọng vào: "Con kêu Đình Thâm cho chúng ta vào nhà ngồi chút đi, bọn ta có chuyện cần nói."
Chứng kiến ánh mắt tha thiết thành khẩn đến từ mẹ, Thẩm Vãn Tinh đúng như dự đoán, cô mềm lòng, sợ đối phương đứng ngoài bị lạnh, quay sang nắm tay Trần Đình Thâm, đôi mắt long lanh dán chặt lên người anh, mấp máy môi: "Đình Thâm, anh để họ vô nhà được không? Có gì chúng ta từ từ giải quyết, đừng nóng nảy quá." Cô gái ngây thơ chớp chớp mắt.
Thở dài một hơi, Trần Đình Thâm đưa tay đỡ trán, dáng vẻ Thẩm Vãn Tinh như vậy khiến anh khó lòng từ chối được, cuối cùng đành chấp nhận yêu cầu cô đưa ra.
Tuy nhiên, hai kẻ kia dám động tới Thẩm Vãn Tinh dù chỉ một sợi tóc đảm bảo rằng bọn họ biết tay anh.
"Vào trong đi."
Người đàn ông lạnh lùng mở lời.
Ngồi xuống ghế, Trần Đình Thâm ung dung vắt chân, trên khuôn mặt anh luôn giữ lấy sự lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, điềm tĩnh mở miệng: "Mau nói đi, nguyên nhân nào để cho hai vị nhà họ Thẩm đích thân tới tìm vợ chồng chúng tôi?" Anh ghét lòng vòng, trực tiếp nhấn mạnh thẳng vào vấn đề.
"Kìa con rể." Thẩm phu nhân nhăn nhó: "Đằng nào ta với con cũng có quan hệ, sao lại nói thế chứ?"
Trần Đình Thâm trừng mắt, hừ lạnh: "Thẩm phu nhân, bà thích tôi tỏ thái độ ra sao? Đừng được nước lấn tới, hai người đâu hề coi vợ tôi ra cái gì mà dám lên mặt yêu cầu tôi cúi đầu." Để bọn họ được ngồi ở đây đã là may mắn lắm rồi.
Đối phương nghẹn họng, chỉ biết ngậm miệng.
"Thôi mà." Thẩm Vãn Tinh bên cạnh khẽ giật giật tay áo chồng, lắc đầu ngỏ ý kêu anh tiết chế hơn một chút.
Những ngón tay người đàn ông đan xen vào với nhau, thanh âm lạnh lùng: "Được rồi, đừng có đánh trống lảng nữa, ông bà có ba mươi phút để giải quyết toàn bộ mọi chuyện.
Nguyên tắc của tôi đặt ra, nếu hết giờ phiền hai người đứng dậy."
"Đình Thâm, chuyện lần trước là chúng ta sai." Thẩm lão gia mở lời, cẩn thận từng li từng tí: "Con với Vãn Tinh coi như bỏ qua được chứ, đừng chấp người già.
Ta với bà nhà cũng đã có tuổi rồi.
Hơn nữa, xin con hãy cân nhắc dự án hợp tác với Thẩm thị, vốn đầu tư nhà ta đang cạn kiệt."
Trần Đình Thâm lãnh đạm cất giọng: "Mục đích cuối cùng vẫn là dự án kia chứ gì? Trơ trẽn quá rồi đấy.
Con gái hai người ngồi đây, nhưng chả ai hỏi han lấy một câu, cả quá trình chỉ chăm chăm vào lợi ích, đây là thái độ Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân mang tới nhà tôi và xin lỗi chân thành đây à? Đừng có diễn trò cười.
Muốn hợp tác với Trần thị sao? Chuyện này tôi đã quyết rồi, không bao giờ thay đổi."
"Đừng mà…" Thẩm phu nhân lắp ba lắp bắp: "Thẩm Vãn Tinh, nói gì đi, cả nhà trông chờ vào cô hết đấy." Bà ta đánh mất về phía cô nàng đang ngồi trên ghế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...