"Em còn ổn, Đình Thâm, anh đừng lo."
Thẩm Vãn Tinh nhanh chóng lắc đầu liên tục, cô gắng gượng rặn ra trên môi một nụ cười miễn cưỡng.
Không thể để bản thân mình khiến cho mối quan hệ giữa mẹ con Trần Đình Thâm tồi tệ thêm được.
Đứng chứng kiến trận cãi nhau nảy lửa vừa nãy đủ dọa cho Thẩm Vãn Tinh một trận tim đập thình thịch, tí nữa thì rớt ra ngoài.
Biết là mẹ chồng chẳng ưa mình là bao, thậm chí bà ấy dường như đối với cô còn đang có những hiểu lầm nghiêm trọng nữa là đằng khác, mặc dù Thẩm Vãn Tinh giải thích mà Trần phu nhân chả thèm để vào tai, nhưng cô muốn tự thân mình cố gắng giành lấy niềm tin.
Nếu hiện tại, Thẩm Vãn Tinh chỉ cần kích động Trần Đình Thâm một chút thôi thì chắc chắn bà ấy sẽ càng thêm ghét bỏ cũng như khẳng định rằng Thẩm Vãn Tinh đang chia rẽ hai mẹ con họ.
Người con gái biết, Trần phu nhân muốn tốt cho con trai nên mới hành động hơi quá đáng, Thẩm Vãn Tinh thông cảm, đặc biệt cô hiểu rõ bản thân mình chẳng có lấy thứ gì tương xứng với Trần Đình Thâm đang ngồi bên cạnh.
Anh nhướng mày, nắm chặt tay Thẩm Vãn Tinh đang ngồi trên ghế, ra hiệu cho giúp việc ngay lập tức mang nước lên, khó chịu mở miệng với thanh âm đau xót: "Ổn đâu mà ổn, Vãn Tinh à, em nói dối không được đâu, mọi thứ nó biểu hiện rõ trên mặt em rồi kìa.
Hơn nữa, toàn thân em đang run rẩy đấy.
Anh biết em bị mẹ dọa cho sợ cũng như việc bà ấy nói những lời có chút độc địa với em, dù vậy Vãn Tinh à, em cứ thoải mái đi, đảm bảo sau này mẹ anh nhất định thích em cho xem." Trần Đình Thâm ưỡn ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột, đồng thời góp phần an tâm cho đối phương.
Nhìn chằm chằm vào hai bả vai đang run lẩy bẩy, cặp mắt đỏ hoe vương vấn tầng sương mỏng nhẹ, thiếu chút nữa phát khóc ra, trái tim Trần Đình Thâm dường như bị ai đó hung hăng đánh nhiều nhát thật mạnh, làm nó liên tục rỉ máu.
Lại một lần nữa Trần Đình Thâm khiến Thẩm Vãn Tinh rơi nước mắt vì mình một cách gián tiếp.
Anh hối hận vì chẳng ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi ở căn nhà rộng lớn nhưng đầy rẫy nguy hiểm kia.
Chỉ trong vài phút mất tỉnh táo, lơ đễnh, Trần Đình Thâm bỏ mặc cô một mình đối diện với mẹ anh dù từng biết bà ấy chưa bao giờ ưa Thẩm Vãn Tinh.
Để cô rơi nước mắt, chịu đựng căng thẳng, bức người, Trần Đình Thâm cuộn tròn tay thành nắm đấm, hận không thể tìm chỗ nào đó phát tiết ra bên ngoài.
Mặc dù đang rất giận bản thân, Trần Đình Thâm vẫn cần nhịn xuống tránh dọa tới cô gái đang ngồi bên cạnh.
"Em… em…" Thẩm Vãn Tinh lắp ba lắp bắp, cô lo lắng siết chặt tay, sợ hãi chả dám đối diện trực tiếp với Trần Đình Thâm, môi đỏ hơi mấp máy: "Đình Thâm à, dù sao anh cũng đừng vì em mà cãi nhau với mẹ anh." Vừa giữ hòa khí gia đình vừa ôm ấp chút hy vọng cải thiện mối quan hệ.
Chứ nếu tiếp tục đảm bảo giữa mẹ con Trần Đình Thâm càng ngày càng gay gắt hơn thôi.
Người đàn ông bất lực ra mặt, anh ngao ngán đưa tay đỡ trán, cật lực gằn mạnh từng chữ: "Vãn Tinh, anh từng nhiều lần nói với em rồi, đừng bao giờ để cho bản thân mình chịu thiệt.
Bà ấy đúng thật là mẹ anh, nhưng đồng thời em cũng là vợ anh mà.
Nếu đã chẳng thể bảo vệ được vợ mình dưới sự ức hiếp từ người khác thì sau này anh ra đường làm được trò trống gì? Hơn nữa, người sai là bà ấy vì vô cớ dọa nạt em, đặc biệt coi em thành kẻ hầu hạ trong gia đình, đứng trên cương vị một người chồng, anh không tài nào chấp nhận được.
Bà ấy giờ đang tức giận, đợi mẹ bình tĩnh anh nhất định khai thông tư tưởng cho bà ấy." Anh tự tin mở to mắt, dán chặt lên người Thẩm Vãn Tinh.
Nhiều lần Trần Đình Thâm đã tự mình đặt câu hỏi rằng nên làm thế nào để khiến cho Thẩm Vãn Tinh nghĩ cho bản thân một chút, đừng tiếp tục sống vì người khác mà làm tổn thương mình nữa.
Cô vẫn chưa thể thay đổi được thói quen ấy càng làm Trần Đình Thâm đau đầu.
Với cả, bi kịch với Thẩm Vãn Tinh kiếp trước, đặc biệt những gì mẹ anh từng làm với cô ấy tuyệt đối cần ngăn chặn ngay từ ban đầu.
Chẳng thể để cho người con gái chịu bất kỳ đau đớn nào cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.
"Đình Thâm…"
Thẩm Vãn Tinh dường như tính nói gì nữa tuy nhiên, cô nhanh chóng bị đối phương chặn họng, anh nghiêm mặt lắc đầu: "Vợ à, anh biết mình cần làm gì mà.
Em chỉ cần nhớ, Thẩm Vãn Tinh, em mãi mãi là vợ anh, thiếu phu nhân nhà họ Trần cao quý, sống trong nhung lụa yêu thương, ngoài ra mặc kệ những lời đàm tiếu xung quanh.
Và còn ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ môn đăng hộ đối trong đầu em ra, anh chưa cần đâu, tự thân anh làm việc, quyền tự do hoàn toàn thuộc về tay anh, đừng bị ai khác thao túng tâm lý.
Điều em phải khắc cốt ghi tâm chính là em là vợ của Trần Đình Thâm, đồng thời nhất định sống hạnh phúc, không bao giờ rơi nước mắt."
Cảm xúc trong lòng Thẩm Vãn Tinh bộc lộ quá rõ ràng mà Trần Đình Thâm đứng trên thương trường từng ấy năm qua, suy nghĩ đồng minh hay kẻ thù đều bị anh nhận ra rất dễ dàng chứ đừng nói đến cô vợ ngốc nghếch trước mặt.
Quả nhiên Thẩm Vãn Tinh bị xao động trước lời mẹ anh nói, cô quá coi nhẹ bản thân cũng như vị trí, bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực, Trần Đình Thâm cần tiêu diệt ngay và luôn.
Anh chẳng cần môn đăng hộ đối, huống chi chưa chắc thân phận đối phương tương xứng đã tốt đẹp.
Bộ mặt Thẩm Kim Lan ra sao Trần Đình Thâm nhìn rõ rồi, anh thề rằng không bao giờ rước một con rắn độc vào nhà.
Thẩm Vãn Tinh trong chốc lát nghẹn họng, cô chả thể làm gì khác khi Trần Đình Thâm quả quyết đến vậy, tuy nhiên, được người đàn ông mình yêu đặc biệt coi trọng, nói không hạnh phúc thì chính là đang nói dối.
Trái tim buốt giá nơi lồng ngực Thẩm Vãn Tinh dường như đang được một đôi bàn tay ấm áp bao bọc, từ từ sưởi ấm.
Những cảm xúc vui vẻ, ngọt ngào lũ lượt đan xen, chạy dọc theo khắp các mạch máu trong cơ thể.
"Lần sau nếu có về nhà dù ai nói gì em cứ mặc kệ cho anh.
Biết hôm nay có chuyện như vậy thì chúng ta cứ ở nhà cho lành." Trần Đình Thâm tự trách, anh ỉu xìu chau mày: "Từ nay về sau anh sẽ hạn chế mang em về nhà, tránh cho việc để em nghe mấy lời lẽ tiêu cực.
Chúng ta cứ sống tại nhà riêng là được rồi." Anh bất giác dựa đầu xuống vai cô vợ nhỏ, vươn tay khẽ chạm nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp phía trước.
Khoảnh khắc ấy, Thẩm Vãn Tinh được một phen giật mình, cô bỗng chốc đỏ bừng hai vành tai.
Hai người chưa từng ở khoảng cách gần như vậy, hành động thân mật dọa Thẩm Vãn Tinh toàn thân như bị đóng băng, dây thần kinh căng đến tột độ chỉ cần tác động nhỏ đảm bảo ngay lập tức đứt ra.
Trần Đình Thâm cong môi, tự nhủ nếu cứ thế này hệ bình mà sống thật tốt.
Đầu anh lóe lên một tia sáng, bỗng dưng ngồi bật dậy, hưng phấn nhìn chằm chằm Thẩm Vãn Tinh, hỏi: "À lần trước anh nói với em về việc chọn địa điểm đi hưởng tuần trăng mật ấy, em chốt được chưa? Vợ à, em thích đến chỗ nào? Thời gian sắp tới công ty ít việc, anh khá rảnh, nhân cơ hội này mình dành thời gian cho nhau đi." Hàng loạt câu hỏi liên tục được đặt ra khiến Thẩm Vãn Tinh nhất thời chưa phản ứng kịp, ngây ngốc trợn tròn mắt với đối phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...