"Dạ."
Thẩm Vãn Tinh quay về phía phát ra âm thanh, vừa vặn trông thấy Trần phu nhân cũng tức là mẹ chồng cô đang đứng đó khoanh tay trước ngực, cả người đối phương toát lên vẻ quyền lực, sang trọng, nhất là đôi mắt sắc bén như dao găm khiến những người xung quanh rét run.
Cô nhanh chóng phản ứng, lịch sự mở miệng: "Mẹ ạ.
Mẹ tìm con là có việc gì thế?" Chắc chắn rằng người trước mặt cố tình ra ngoài đây để nói chuyện với Thẩm Vãn Tinh.
"Được rồi, lúc có hai chúng ta cô khỏi cần gọi tôi là mẹ.
Ngứa tai lắm." Sắc mặt Trần phu nhân trầm xuống, toàn thân bà ta tỏa lra luồng sát khí làm Thẩm Vãn Tinh sống lưng lạnh toát, gằn mạnh từng chữ: "Đừng diễn nữa làm gì, tôi thừa biết thân phận cô ra sao, đồng thời hiểu rõ ý đồ của cô là gì.
Ở trước mặt Đình Thâm tôi cho cô chút mặt mũi nhưng điều đó chưa đồng nghĩa với việc cô được quyền xưng hô lung tung.
Khi bên cạnh con trai tôi thì tôi mới miễn cưỡng nghe chút thôi, những lúc khác phiền Thẩm nhị tiểu thư gọi tôi là Trần phu nhân." Trên mặt bà ta viết rõ hai chữ ghét bỏ khi nhìn chằm chằm cái kẻ mang danh con dâu mình.
Thẩm Vãn Tinh khá sốc, cô hoang mang, tay chân run rẩy, bất giác nhướng mày, thấp thỏm mở miệng: "Mẹ à, mẹ nói như vậy là sao ạ? Con thật sự không hiểu.
Hiện tại con với danh phận vợ Đình Thâm, dĩ nhiên phải giống anh ấy gọi một tiếng mẹ chứ ạ." Cô khá nhút nhát, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh nhận ra được mẹ chồng dường như chẳng ưa cô, thậm chí bà ấy còn ghét mình ra mặt.
"Thôi khỏi.
Vợ con trai tôi, một thứ đồ bỏ đi bị nhà họ Thẩm coi thường như cô mà xứng ư?" Trần phu nhân nhếch môi, khinh bỉ mở miệng: "Thẩm Vãn Tinh, con trai tôi đối tốt với cô một chút mà cô đã bắt đầu ảo tưởng về vị trí hiện tại rồi à? Đừng quên, đứa con dâu được nhà họ Trần thừa nhận chỉ có thể là Thẩm Kim Lan, cô vốn chỉ là con cờ thế mạng mà thôi.
Đến lúc chị gái cô trở về thì Thẩm Vãn Tinh cô nhất định phải rời khỏi vị trí đã đoạt từ người khác.
Loại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cô lấy gì để so với Đình Thâm nhà tôi?" Bà ta nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ đều mang đậm hàm ý châm chọc, mỉa mai.
Với Trần phu nhân, nữ chủ nhân sau này bắt buộc môn đăng hộ đối với con trai mình, trong mắt bà ta người như Thẩm Vãn Tinh là kẻ nghèo hèn, si tâm vọng tưởng, cứ cố với lấy thứ chẳng bao giờ thuộc về bản thân.
Trước khi mọi thứ đi quá giới hạn, bà ta nhất định cần lên tiếng chặt đứt hết tâm tư đối phương.
Trần phu nhân cho rằng, Thẩm Vãn Tinh đang lợi dụng con trai mình, Trần Đình Thâm để chuộc lợi, xài tiền phung phí, phá hoại khiến Trần Đình Thâm xao nhãng.
Đặc biệt, bà ta còn khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Thẩm Vãn Tinh đang ủ mưu chiếm hết tài sản nhà họ Trần, sau đó đá Trần Đình Thâm sang một bên rồi chạy theo tình mới.
Đứa con dâu mà Trần phu nhân chấm chỉ có Thẩm Kim Lan mà thôi.
Ngay khi biết tin con dâu bị tráo đổi, bà ta từng tức lồng lộn lên, tính đuổi Thẩm Vãn Tinh ra khỏi hôn lễ, tuy nhiên vì bao nhiêu khách khứa quan trọng đều đang có mặt tại lễ đường, bà ta bắt buộc kiếm chế trong hậm hực, nghiến răng nghiến lợi.
Rồi hôm nay Trần Đình Thâm mang vợ nó tới đây, thậm chí vì bảo vệ Thẩm Vãn Tinh mà ngang nhiên chống lại cảnh cáo nhiều người.
Con trai bà ta bị che mờ mắt rồi.
Biết Trần Đình Thâm coi trọng Thẩm Vãn Tinh, dù phẫn nộ đến mức nào thì bà ta đành chấp nhận hòa hoãn với đối phương để con trai cảm thấy yên lòng, chứ với Trần phu nhân khi mỉm cười với đứa con dâu trước mặt thì ngay lập tức nổi hết da gà lên.
Chờ cho tới khi Trần Đình Thâm bận bịu với khách bên trong, Trần phu nhân mới lẳng lặng tới tìm Thẩm Vãn Tinh, cảnh cáo con nhỏ này biết thân biết phận, đừng hòng làm loạn.
Trần phu nhân tiếp tục nói: "Thẩm Vãn Tinh, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để khiến con trai tôi mê mẩn loại hồ ly tinh giống cô, nhưng bà già này còn sống thì cô đừng bao giờ mơ tới việc nảy sinh ý đồ xấu xa.
Hơn nữa, tôi khẳng định với cô rằng, Đình Thâm chỉ một thời gian sau kiểu gì cũng ghét bỏ cô, hiện tại cô che giấu tâm cơ độc ác, đợi nó nhận ra thì hết đường sống.
Thứ bạch liên hoa có khác, thảo nào bị ba mẹ ghét bỏ." Bà ta hoàn toàn chặn họng Thẩm Vãn Tinh, chẳng hề cho cô bất kỳ cơ hội nào thanh minh giải thích, cứ liên tục mắng sa sả như tát nước vào mặt cô.
"Mẹ, hình như mẹ đang hiểu lầm con rồi." Thẩm Vãn Tinh bị chỉ trích khiến tâm trạng cô mất bình tĩnh, tim đập dữ dội, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở.
Người con gái cúi đầu, bất giác cắn môi, khàn khàn cất giọng: "Con đối với Đình Thâm hoàn toàn thật lòng, chứ chẳng dám mang theo ý nghĩ khác.
Mẹ, con biết bản thân mình không giúp ích được gì cho anh ấy nên thời gian con đều ở nhà, xin mẹ hãy tin con." Đôi mắt Thẩm Vãn Tinh dâng lên tầng sương mỏng, sống mũi cay xè.
Bị hiểu lầm thật sự rất đáng sợ.
Đã thế đối phương còn là mẹ chồng.
Thẩm Vãn Tinh vô cùng biết thân biết phận, cô hiểu mình vị thế thấp kém, nhiều người khó ưa với cô cũng là chuyện đương nhiên.
Mẹ chồng cô từ lúc nãy đã tỏ thái độ rõ ràng rồi, người nhà họ Trần đặc biệt ghét Thẩm Vãn Tinh.
Tuy nhiên, người con gái chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ lợi dụng Trần Đình Thâm để chuộc lợi hay mang theo ý đồ gì xấu xa khác.
Cô kiên nhẫn giải thích, hy vọng được Trần phu nhân hiểu cho.
Bà ta bĩu môi, nhàn nhạt hừ lạnh, cắt lời Thẩm Vãn Tinh: "Được rồi, đừng cố gắng làm trò nữa, loại phụ nữ giả ngây thơ nhằm tiếp cận Đình Thâm tôi gặp quá nhiều rồi.
Dù tôi chả ưa cô là bao, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh, hiện tại cô còn đang được con trai tôi nâng niu trong lòng bàn tay, ráng mà phục vụ nó cho tốt.
Ở bên cạnh Đình Thâm, cô chỉ là bảo mẫu không hơn không kém, nhớ kỹ những lời tôi nói.
Cũng đừng có khiến nhà họ Trần chúng tôi chịu nhục vì con ếch như cô." Trần phu nhân nghiến răng nghiến lợi, hàm ý đe dọa vô cùng rõ ràng.
"Con… con…"
Thẩm Vãn Tinh ấp a ấp úng, nói chẳng thành lời.
Thân phận cô hóa ra chỉ là bảo mẫu, đột nhiên Thẩm Vãn Tinh cảm thấy chua chát biết bao.
Người con gái cắn chặt răng để không rơi nước mắt, tuy nhiên, hai chân cô lúc bấy giờ hoàn toàn mềm nhũn ra, chả còn sức để mà đứng vững nữa.
Trần phu nhân liếc mắt một cái, bà ta xoay người tính quay vào, đột nhiên Trần Đình Thâm xuất hiện trước mặt, hai tay đút vào túi quần, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra tại đây.
Đôi lông mày anh nhíu chặt khiến cho Trần phu nhân có chút chột dạ.
"Con… Đình Thâm… con tới từ bao giờ mà chẳng chịu lên tiếng? Con nghe được những gì rồi?" Cố hết sức giữ bình tĩnh, Trần phu nhân hoảng hốt mở miệng.
Vốn dĩ tìm cảnh cáo Thẩm Vãn Tinh trong bí mật vì con trai bà ta yêu chiều đối phương, đặc biệt Trần phu nhân lo lắng Trần Đình Thâm nổi giận nên mới làm mọi việc trong âm thầm.
Ai dè con trai bà ta từ đâu chui ra khiến Trần phu nhân giật mình.
Người đàn ông điềm nhiên nhún vai: "Con nghe được không nhiều, vừa vặn ở đoạn mẹ đang tỏ vẻ uy quyền cảnh cáo vợ con đấy.
Mẹ à, từ khi nào hôn nhân của con mẹ can thiệp được vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...