Căn phòng được chiếu sáng bởi đèn ne-on trắng.
Trên giường, Uyển Khanh ngồi quay mặt vào tường, mái tóc dài được vén ra đằng trước để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng với vết sẹo dài hơi mờ.
Phía sau, Kiên kiên nhẫn xoa đều thuốc lên vết sẹo đó.
Xung quanh được bao bọc bởi hương thảo mộc dịu nhẹ.
- Công chúa!
- Sao?
- Diễm Thư không phải con ruột của bà chủ! Cô ta là được nhận nuôi!
- Rồi sao?
- Nhưng Minh Huân trăm phần trăm là con của bà ấy!
Uyển Khanh nhíu mi, cô có cảm giác có gì đó không đúng ở đây.
Phải rồi! Tú Tú vì sao lại phải nhận nuôi Diễm Thư, trong khi bà ta vốn có thể sinh? Chẳng lẽ vì Diễm Thư có gì đó đặc biệt sao?
- Cô ta có nói vì sao mình được nhận nuôi không? - Uyển Khanh vuốt tóc, suy nghĩ.
- Ví dụ như là con của người quen nên được nhận nuôi, hay có gì đó đặc biệt chẳng hạn...
- Đúng là có gì đó đặc biệt thật, nhưng không phải ở Diễm Thư.
Là bố của cô ta! - Kiên đóng nắp chai thuốc lại rồi thả vào túi, đồng thời chỉnh sửa lại áo và tóc cho Uyển Khanh.
- Không lẽ là con riêng? - Uyển Khanh quay người lại nhìn Kiên thắc mắc.
Cũng có thể là khả năng này lắm chứ.
- Không phải! - Kiên lắc đầu, đứng dậy rót nước rồi đưa tới trước mặt Uyển Khanh.
- Bố cô ta bị vô sinh!
Môi vừa chạm vào miệng cốc, Uyển Khanh khựng lại, rồi kinh ngạc ngước lên nhìn Kiên.
Bị vô sinh? Đó là lý do vì sao họ nhận con nuôi ư? Vậy...?
- Tức là Minh Huân chính là con riêng của bà chủ?
- Nói dễ nghe thì là vậy! Còn khó nghe hơn một chút thì hắn là con rơi, là tác phẩm vụng trộm mà có! Hay nói cách khác, hắn là con lai giữa người với quỷ!
- Chuyện đó ta biết! - Uyển Khanh nhấp một ngụm nước, suy tư.
- Ta chỉ thắc mắc vì sao bà ta lại làm thế mà thôi.
Ngoại tình...!vì sao chứ? Ở đây ai cũng nói bà ta rất yêu chồng, nhưng vì sao lại ngoại tình?
- Người đừng nhìn thần! Người còn không biết thì sao thần biết được?
- Chúng ta vẫn còn nghi vấn cuối cùng...!- Uyển Khanh đặt cốc nước xuống, nghiêm túc nhìn Kiên.
- Rốt cuộc kẻ nào đã phạm phải cấm kị, dám quan hệ với loài người?
- Chỉ có một người biết!
- Phải! Là bà chủ yêu quý của chúng ta! Ẩn số cuối cùng nằm trong tay bà ta, ta sẽ tự mình tìm kiếm.
Ngươi không cần nhúng tay vào nữa!
- Vâng!
- Đi làm việc của ngươi đi!
Kiên nhìn Uyển Khanh, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy, cúi người.
- Người nhớ nghỉ ngơi cẩn thận!
Nhận được cái gật đầu từ Uyển Khanh, hắn quay người bước đi.
Cửa vừa mở, Diễm Thư đã đứng ở ngoài, nhìn hắn bằng con mắt tức giận.
Kiên khẽ nhíu mày.
Cũng may lúc vào hắn đã sử dụng ít phép lực, ngăn không cho người ngoài nghe thấy tiếng bên trong.
- Đó là lý do anh chia tay tôi? Là vì cô ta? Vì tìm được bông hoa mới rồi? - Diễm Thư khinh khỉnh nhìn Kiên, nhưng đôi mắt lại lộ rõ đau đớn và tuyệt vọng.
Trái ngược với cô, đôi mắt Kiên vẫn lãnh đạm lạnh lùng.
- Nói cái gì đó hả?
- Không phải à? Thế thì tại sao ban ngày ban mặt hai người cùng trốn trong đó? Sao? Có làm gì đó khuất tất không? - Diễm Thư diễu cợt một cách ác độc.
Thật ra cô còn muốn nói ác hơn, ác hơn nữa gấp trăm nghìn lần.
Cô muốn đay nghiến người trước mặt, cô muốn xỉ nhục đứa con gái trong kia, nhưng cuối cùng cô lại không thể.
Từ lúc mở cửa ra, từ lúc nhìn thấy cô, Kiên vẫn luôn đứng chắn trước cửa như vậy.
Lẽ thường nghe những câu nói của cô, đáng ra hắn phải tức giận kéo cô đi, tận tình giải thích mọi chuyện.
Nhưng không, hắn đơn giản là đứng đó, lãnh đạm nhìn cô như người xa lạ.
Nếu cô không nhầm, tư thế đứng của hắn chính là muốn bảo vệ người phía trong.
Điều đó làm tim cô thắt lên từng hồi.
Hắn chưa bao giờ tỏ thái độ muốn bảo vệ cái gì đó nột cách mãnh liệt như vậy, và hắn chưa bao giờ bảo vệ cô như thế.
Cô, đối với hắn, lại không bằng một góc hắn đối với đứa con gái kia.
- Chuyện gì vậy? - Đúng lúc đó Uyển Khanh bước ra, nhíu mày hỏi.
Thấy Diễm Thư, cô thoáng kinh ngạc, sau đó mỉm cười gạt Kiên sang một bên, lách người qua hắn bước ra ngoài.
- Cô chủ! Sao cô lại ở đây?
"Chát"
Diễm Thư tức giận tát mạnh vào mặt Uyển Khanh khiến cô ngỡ ngàng.
Ôm lấy một bên má hơi bỏng rát, Uyển Khanh nhíu mày khó hiểu.
- Cô chủ? Sao...
- Cô làm cái gì vậy hả? - Kiên tức giận trừng mắt nhìn Diễm Thư rồi kéo Uyển Khanh ra sau lưng mình, nghiêng đầu xoa lên má cô.
Nơi đó giờ đã hơi đỏ lên.
- Không sao chứ? Đau không?
Uyển Khanh gạt tay hắn xuống, nhìn Diễm Thư.
- Cô chủ? Tôi làm gì sai sao?
- Còn không biết mình sai? Không ngờ lại có loại người như cô! Trơ trẽn hết mức! - Diễm Thư khoanh tay trước ngực cười khinh khỉnh, giọng nói phát ra sặc mùi chế giễu.
- Cô...!- Kiên trợn mắt định lên tiếng nhưng bị Uyển Khanh chặn lại.
Liếc nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo, cô thắc mắc nhìn Diễm Thư không hiểu.
- Ý cô là sao, cô chủ?
- Chẳng lẽ người đàn ông này không nói với cô rằng, nhờ có cô mà chúng tôi chia tay nhau sao?
- Chia tay? - Đôi mắt Uyển Khanh chợt tối lại.
- Phải! Chia tay, nhờ cô cả đấy! Biết sao không? Chẳng có một người đàn ông nào lại có thể trở mặt với người phụ nữ sắp là vợ mình khi không có người thứ ba chen vào cả! Và tất nhiên, nguyên nhân đều nằm ở kẻ thứ ba kia! Uyển Khanh, cô thật tài giỏi!
- Cô im đi cho tôi!!! - Kiên tức giận nhìn Diễm Thư như muốn xông đến bóp cổ cô, và chắc chắn nếu không có Uyển Khanh ở đây, hắn sẽ làm như vậy.
- Tôi nói sai sao? - Diễm Thư nhìn Kiên vẻ thách thức.
- Nếu không có cô ta, tôi chắc đã là vợ anh rồi.
Không phải à? Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức đó?
- Cô...
- Hồng Kiên! Im-ngay-cho-tôi! - Lần này, đến lượt Uyển Khanh gằn giọng.
Khuôn mặt cô đã xám xịt tựa như bầu trời tháng 12, và có thể nổi bão bất cứ lúc nào.
- Cô chủ! Việc này tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi.
Tuy nhiên, cô có thể cho tôi và người này chút thời gian nói chuyện không? Tôi đảm bảo, đây là lần cuối chúng tôi gặp riêng...
- Khỏi cần hứa! - Diễm Thư cắt ngang, cười lạnh liếc Kiên.
- Loại đàn ông này tôi không thèm nữa, đã vứt từ lâu rồi! Cô muốn thì cứ nhặt lên mà dùng, tôi chẳng ý kiến!
Nói xong, Diễm Thư ngẩng cao đầu ngạo nghễ quay người bỏ đi.
Đủ! Vậy là đủ rồi! Làm hắn đau thì có sao? Hạ nhục hắn thì đã sao? Bịa chuyện thì như thế nào? Cuối cùng người chịu tổn thương vẫn là cô.
Hắn sợ mất người con gái đó, vậy chẳng lẽ cô lại không sợ mất hắn sao?
Vợ ư? Hắn chưa bao giờ có ý định muốn cô làm vợ hắn.
Lúc vui thì hắn đi, để cô lại một mình trong căn phòng đó, lạnh lẽo và cô đơn, hắn đâu biết.
Còn lúc tức giận hay lúc buồn, hắn lại trở về, si ngốc nhìn cô và gọi tên người khác.
Lúc đó cô không nghe rõ hắn nói gì, gọi tên ai, nhưng giờ thì cô đã hiểu.
Có lẽ hắn luôn gọi.
"Uyển Khanh!”
Có lẽ trong thời gian qua, cô chỉ là một hình nhân thay thế mà thôi.
Hắn luôn hỏi cô rất nhiều chuyện, về gia đình cô, về mẹ, về Minh Huân, thậm chí cả người bố đã mất hay là bản thân cô.
Cô đã nghĩ vì hắn muốn biết rõ về cô, muốn hiểu cô.
Giờ ngẫm ra lại cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch và ấu trĩ.
Rõ ràng hắn chỉ tiện miệng hỏi thôi cơ mà.
- Công chúa! Người nghe thần nói đã! Thần và cô ta không...!- Mặc kệ bóng lưng cô đơn mà Diễm Thư để lại, Kiên vội vã giải thích.
"Chát"
Một cái tát được giáng mạnh lên khuôn mặt điển trai, Kiên ngơ ngác nhìn Uyển Khanh, không thốt nên lời.
Nhưng trái lại, cô tức giận nhìn hắn, rít từng chữ qua kẽ răng.
- Kiên! Ngươi đã phạm phải cấm kị!
- Thần không...
- Ngươi dám có quan hệ với loài người?
- Công chúa! Người hãy nghe thần nói đã! Thần không yêu cô ta, thần tiếp xúc với cô ta chỉ là muốn lấy thông tin giúp người.
Suy nghĩ và cả giấc mơ của cô ta thần đều không đọc được, cho nên mới làm như vậy! Công chúa...!Thần thật sự không yêu cô ta!
- Vấn đề ở đây không phải là yêu hay không yêu! - Uyển Khanh lạnh lùng nhìn hắn, nói rõ ràng từng chữ một.
- Ngươi yêu cô ta hay không, ta không cần biết.
Ta cũng không ép ngươi phải đi moi tin cho ta.
Vấn đề nằm ở đây là ngươi đã thành kẻ tội đồ, ngươi hiểu không? Ngươi thậm chí còn không phân biệt được chuyện nào nên làm chuyện nào không sao? Hồng Kiên, ngươi có biết việc làm của ngươi có thể sẽ khiến một Minh Huân khác ra đời hay không?
- Thần...!- Lời còn chưa dứt, chiếc vòng trên cổ bỗng phát sáng, sau đó dần dần thu lại, sít chặt vào cổ Kiên.
Hắn khuỵu xuống, đưa tay giữ lấy cổ mình.
- Công chúa...!- Hắn khó nhọc lên tiếng, vì thiếu khí và bị sợi dây thắt lại nên giọng nói đã trở nên thật khàn.
- Công chúa...thần sai rồi...thần thật sự sai rồi...!Công chúa...xin người...tha cho thần...!Công chúa...
Thần chết cũng không sao, nhưng thần vẫn muốn bảo vệ người.
Vẫn muốn dõi theo người, vẫn muốn nhìn người dù chỉ là bóng lưng lạnh lẽo.
Công chúa! Thần vẫn chưa thể chết! Khi người chưa rời khỏi đây, thần thật sự chưa thể chết được!
Từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật của Kiên, Uyển Khanh lại vô cùng hờ hững và lạnh lùng.
Cô để mặc hắn cầu xin cô, ôm lấy chân cô, thậm chí cô đã muốn nhấc chân đá hắn ra.
- Thần sẽ chuộc tội...công chúa! Thần sẽ làm...!- Kiên ngước lên nhìn Uyển Khanh.
Giờ cô mới thấy rõ những giọt nước mắt trên mặt hắn.
Chúng cứ lăn ra từ khóe mắt hắn, thật nhiều.
Hẳn là sợi dây đó đã thắt lại rất đau?
- Thần sẽ làm...!Thần sẽ giải quyết cô ta...!Chính thần sẽ tự tay thực hiện...!Công chúa! Cho thần...một cơ hội...!Khụ khụ...!- Cả người Kiên như bị rút cạn sức, đổ rạp xuống đất.
Mặt hắn trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, mồ hôi túa ra hai bên thái dương.
Uyển Khanh ngồi xuống, nhẹ nhàng tháo sợi dây trên cổ hắn ra.
Dù không còn sức mạnh nào trong người nhưng điều khiển sợi dây do mình làm ra cũng không có gì là quá khó, chỉ là không ngờ sức mạnh của nó lại lớn như vậy.
Liếc sang nhìn Kiên một cái, cô khẽ nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn bất lực và yếu đuối như vậy.
Suy nghĩ một chút, cô cúi người, nói nhỏ vào tai hắn, mặc cho hắn nghe được hay không.
- Chuyện của Diễm Thư cứ để sau đi.
Dù sao thì cô ta cũng giống ngươi, đều đáng thương như nhau! Ở đây đã hết việc của ngươi rồi, trở về đi! - Nói xong, cô đặt sợi dây lên người Kiên.
Sợi dây ấy sáng dần lên, bao trùm khắp người hắn.
Cho đến khi ánh sáng đó tắt hẳn, dưới nền đất lạnh cũng không còn ai nữa.
Trống vắng và không chút hơi ấm, như chưa từng có ai nằm đó.
Và trong trí nhớ của một số người giờ đây đã không còn tồn tại cái tên "Hồng Kiên" nữa.
Biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...