Lúc ra ngoài, Asisu và Ari đã cẩn thận mặc áo choàng che kín đầu, vận y phục thanh gọn, đeo mạng che mặt màu trắng hờ hững. Một phần người ở ốc đảo này rất lo trao đổi, vui chơi, vả lại vốn quen nhiều vị khách phương xa đến, nên không chú ý đến hai nữ dân kì dị. Asisu bất giác đi thẳng về phía thần điện, Ari hốt hoảng nhanh chân đi theo.
Con đường đi tới thần điện này thật âm u, không có tấp nập như phía dưới gò mối. Xung quanh chỉ lác đác một vài ngôi nhà, mà toàn bộ đều là nhà có của ăn của để, không lớn như quý tộc trong Têbê hay Giza, nhưng so với người ở ốc đảo này, họ là những người giàu có. Nàng hơi dợn xương sống, nhưng mà trước đây vị ám sát truy đuổi bao nhiêu lần còn đáng sợ hơn. Mặt khác nàng từng là đại tư tế của Ai Cập, sợ gì lũ ma quỷ.
Cuối cùng cũng đến được trước cửa thần điện, trước cửa thần điện là một tốp lính gác, hai bên có bốn ngọn đuốc lớn lập lòe, cửa chính cách thần điện khá xa, nên nhìn càng âm u mù tối. Asisu nép người bên một góc hông phải của tường rào, tán cây bên đây rất lớn, đủ che cho nàng và Ari. Phải tìm cách đi vào đó thôi, thực tế nếu đây thuộc địa phận Hạ Ai Cập nàng đã xông thẳng vào không kiêng nể, có Nakuto sắp xếp mọi lúc cho nàng. Nhưng mà, dù ốc đảo này gần Hạ Ai Cập, nhưng nó vốn thuộc ranh giới của Thượng Ai Cập, mà việc hòn đảo này là của Asisu, chỉ có nàng và Ari biết, nàng chưa công bố di chỉ, nên không thể cứ đường hoàng đi vào, không khéo gây ra hiểu lầm. Asisu từ trước tới giờ, chưa một lúc nào là mạng sống không rơi vào thế bị đe dọa, sơ xảy một chút là xong chuyện.
Thở dài một hơi, ánh mắt sắc lạnh trở lại, dù sao tường thành này cũng chẳng có chỗ leo vào, không có hào bao quanh, cũng không thể theo hào đi vào. Nàng không sợ ngâm nước lạnh vào thời tiết mùa đông, hồi trước nàng còn từng lặn giữa giá buốt chỉ để được nhìn thấy Menfuisu kia mà (tập 2 NHAC), khổ một nỗi ở đây Ari cũng không tìm thấy mạch nước ngầm. Nàng quyết định cứ thế đi thẳng vào, bị phát hiện cùng lắm là nói muốn đến thần điện cầu nguyện, vả lại có di chiếu phụ vương, chắc chuyện cũng không đến nỗi nào. Asisu muốn chắc ăn hơn, đã đưa tín hiệu qua bồ cầu gửi về cho Nakuto, phòng trường hợp nàng bị hành quyết trước khi có ai đó có quyền can thiệp. Nakuto tuy không giỏi gì nhưng tính nóng nảy của hắn sẽ giúp ích cho nàng trong lúc này. Sau hai canh giờ nữa nàng không trở về, hắn sẽ điều quân đến ngay.
Asisu bắt đầu thản nhiên bước lại gần, Ari đi theo sau, tuy bình bĩnh mà không khỏi run sợ. Một trong hai tên lính gác, chắc là tên cầm đầu hỏi nàng:" Nữ nhân kia, ngươi đi đâu, sao lại ăn mặc thần bí lảng vảng gần thần điện?" Asisu trong lòng dấy lên một nỗi khinh rẻ không tên, lũ hèn mọn khốn khiếp, nếu lúc này là hoàn cảnh nàng của lúc trước khi gả sang Babylon, nàng sẽ tống chúng vào ngục rồi giết chết hết, dám tra hỏi nữ hoàng của chúng. Tuy nhiên, thời thế đã thay đổi, nàng không như xưa, hành động phải cẩn trọng, nhẹ nhàng đáp trả:" Tôi muốn đi cầu nguyện trong thần điện." Một tên lính khác bên cánh trái cổng, nhếch mép khinh bỉ:" Đi cầu nguyện cái gì giờ này, ta thấy ngươi giống nội gián muốn xúc phạm thần linh hơn." Nàng cố gắng giữ bình tĩnh:" Quan gia, có những nghi lễ chỉ được cử hành vào buổi tối thanh tịnh, vả lại thần Iris sẽ luôn luôn chúc lành cho các cô gái." Tên lính đội trưởng có vẻ tò mò, dò hỏi:" Cô hình như biết rành về các nghi lễ thần linh nhỉ?" Asisu lúc này không còn kiềm nén được nữa, vốn dĩ trước giờ, ngoài Menfuisu, cô chưa từng phải chịu tra hỏi thế này, nói gằn giọng từng chữ:" Ta từng là đại tư tế, nữ hoàng Asisu đây." Cả đám lính phá ra cười, Ari lập tức rút trong người một tấm kim bài hoàng gia, cũng may, Ari trước khi ra khỏi cung đã ngầm lấy của Nebanon mà hắn không hay biết để phòng thân.
Cả đám im bặt, tên đội trưởng lại gần:" Nếu như ngươi lấy cắp của ai đó thì sao? còn vật chứng minh gì khác không? Nếu là nữ hoàng, sao không đến với binh lính hộ vệ?" Asisu lên tiếng:" Lũ ngu đần, có nghe tin ta cùng hoàng huynh mới tìm thấy đến thăm gia quyến Nakuto không hả, nơi đó rất gần đây, còn nữa, coi xem đây là cái gì." Nàng rút từ dưới chân con dao bạc và di chỉ nói tặng hòn đảo Amet ra, đồng thời cởi nhẹ mạng che mặt.Bọn chúng ngây ngô nhìn nàng, kịp thấy con dao bạc rồi quỳ xuống, không dám ngẩng mặt lên, tên đội trưởng lên tiếng:"Lệnh bà tha mạng, chúng thần nghe Tiên Đế dặn lại, chỉ khi nào nữ hoàng Asisu, ngừoi có con dao bạc đến mới được tin là nữ hoàng, mà lúc lệnh bà tới lại đeo mạng che mặt, nên thần nhận không ra, lại lúc thần gặp nữ hoàng trong cung đã cách đây chục năm, thần trí nhớ kém, nên thần đã mạo phạm, xin người trừng phạt." Asisu khá ngạc nhiên, chắc chắn phụ vương kín cẩn như vậy, không cho ai biết, còn cắt đặt lính canh giữ cẩn thận thế này, chắc có chuyện gì quan trọng đến vương quyền.
Asisu còn đang suy nghĩ, thì một tên lên tiếng:" Nhưng Tiên hoàng nói chừng mười năm sau, nữ hoàng với con dao bạc sẽ đến đây để làm việc quan trọng, sao đã quá hai năm, bây giờ người mới đến." Asisu nhẹ nhàng:" Không phải việc của ngươi." Chậm trễ như vầy, toàn do nàng mà ra cả.
Không đầy mấy giây sau, nàng bước qua cổng dưới sự kính cẩn của lũ lính nhơ nhớp đó, hai bóng người phụ nữ, xem chừng bằng tuổi với Ari, một người lớn hơn một chút, chạy lại hành lễ với nàng, xem con dao bạc cẩn trọng rồi cung kính trao lại cho nàng. Một người lớn tuổi hơn lên tiếng:" Mời nữ hoàng vào trong, hạ thần sẽ bẩm tấu."
Fia
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...