Tìm Lại Chính Mình (Airhead)

Mình tìm thấy Frida ở nơi nó vẫn thường tới trước giờ ăn trưa: toa-lét nữ dưới tầng 1 – địa điểm tụ họp của các em học sinh nữ năm nhất để buôn chuyện và thoa lại son bóng.

Firda đang đứng cong cớn nói chuyện với một vài cô nhóc nữa nhưng vừa thấy mình thò đầu vào, cả đám đã co giò chạy hết, như thể ai đó vừa kéo chuông báo cháy không bằng. Với tai tiếng của Nikki Howard, dám mấy đứa này cho rằng mình lén vào trong đây để “chơi thuốc” lắm. Không biết chừng giờ chúng đang loanh quanh ở bên ngoài lăm le máy ảnh rình chụp trộm cảnh mình đang phê thuốc rồi bán cho tờ Enquirer kiếm chút tiền tiêu vặt ý.

À không, học sinh năm nhất ở cái trường Tribeca Alternative này xưa nay chưa bao giờ có khiếu kinh doanh tới vậy đâu, chắc mình chỉ đang tưởng tượng quá thôi. Hơn nữa sự thật là mình chỉ định vào đây hỏi Frida vài thứ.

“Tại sao em không kể với chị là anh Christopher đã cắt tóc?” – mình ngồi ghé xuống mép bồn rửa tay trước mặt Frida.

“Gì cơ?” – con nhóc vẫn không rời mắt khỏi gương – “À, vụ anh Christopher cắt tóc ý ạ? Tin cũ rích rồi. Anh ý cắt hôm đến viếng chị. Bố anh ý bắt thế”.

“Thật kinh khủng!”.

“Chị nghĩ thế à?” – Frida khẽ liếc sang nhìn mình – “Em nghĩ anh ấy làm thế là tôn trọng người chết đấy. Mái tóc dài của anh ấy trông ghê hết cả người. Hơn nữa theo như em được biết thì anh Christopher cũng không hề phản đối mà. Từ sau đám tang của chị, anh ấy sống vật vờ như một thây ma biết đi ý. Anh ấy dường như không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa”.

Tai mình dỏng vội lên khi nghe thấy thế. “Thật á? Cậu ấy có khóc không? Trong đám tang của chị ý?”.

Frida quay sang nhìn mình đầy khó chịu. “Vì Chúa, sao chị sến thế?”.

“KỆ TAO!” – mình nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, mặt đối mặt nhìn Frida – “Có em mới là đứa hay làm những trò sến thì có. Sao em có thể gọi như thế là sến được nhở? Tất cả những gì chị muốn biết chỉ là anh Christopher có buồn bã trước cái chết của chị không thôi. Đó không phải là sến, đó là sự tò mò. Nếu người chết là em, chắc em còn đòi cả thành phố ngừng làm việc và lấy tên em đặt cho một ngày nào đó ý chứ…”

“Chị điên à” – Frida khịt mũi một cái – “Ừ thì anh Christopher trông có vẻ đau buồn thật. Nhưng chị quan tâm làm cái gì? Em nghĩ hai nguời chỉ là bạn cơ mà. Hơn nữa giờ đẳng cấp của chị hơn hẳn anh Christopher rồi. Mà chị đang có anh Brandon Stark rồi – và có thể là anh Gabriel Luna nữa – trừ phi vụ vespa hôm nọ là một sự tình cờ. Chị còn muốn sở hữu bao nhiêu anh bạn trai nữa đây?”.

Mình coi như không nghe thấy những lời xiên xẹo vớ vẩn vừa rồi của nó. “Giờ Christopher thường ngồi ăn trưa cùng ai? Sau khi chị chết ý”. Cầu mong không phải là McKayla Donofrio. Xin đừng nói là McKayla Donofrio….

“Em chịu” – giọng Frida cấm cảu – “Lâu nay không còn thấy anh ý xuất hiện ở căng-tin nữa. Nghe nói anh ấy ngồi ăn một mình trong phòng máy tính. Chị biết anh ấy vẫn làm hỗ trợ kỹ

“Cám ơn” – mình hí hửng quay lưng định chạy đi tìm Christopher nhưng đã bị Frida gọi giật lại.

“Chị Em – à, Nikki! Bằng mọi giá hôm nay chị phải đi ăn trưa cùng em đấy nhá! Em đã nói với mọi người là chị sẽ tới ăn cùng rồi! Đừng có mà cho em leo cây đấy!”.

Mình chẳng còn thời gian để lo lắng về danh tiếng của cô em gái với đội cổ vũ của nó. Mình chỉ có 40 phút trước khi giờ ăn trưa kết thúc và quay trở lại lớp học tiếp. Do đó mình đã cắm cúi chạy thục mạng tới phòng vi tính (thật may không chạm mặt cô bé Mollly Hung hồi sáng, chứ không nội trả lời các thắc mắc của nó cũng hết sạch thời gian.)…

Cậu ấy đây rồi, đúng như lời Frida nói, một mình ngồi gặm sandwich trong phòng máy vi tính vắng hoe, chơi game… Á, sao lại là trò bóng bầu dục Madden NFL?

Christopher xưa nay không bao giờ chơi các game liên quan tới thể thao hết. Cậu ấy ghét cay ghét đắng tất cả các môn thể thao. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Christopher trông thật là dễ thương với mái tóc ngắn bù xù như thế kia! Rõ ràng sáng nay trước khi tới trường, cậu ấy thậm chí còn không buồn chải đầu sau khi gội. Cái cổ áo Polo màu xanh hơi lệch ra đằng sau và vụ bánh sandwich thì đang rơi đầy trên vạt áo trước mặt. Mặc dù không bao giờ chơi thể thao hay tập thể hình nên cơ bắp của cậu ấy không cuồn cuộn một cách lố bịch như Jason Klein, nhưng cũng không đến nỗi là nhẽo nhẽo không có bắp.

“Ừm…” – mình khẽ hắng giọng. Anh chàng vẫn đang mải cuốn vào game nên không hề nhận thấy có người đang đứng ở cửa – “Bạn cho mình hỏi…”.

Christopher quay đầu lại nhìn và xém chút nữa thì sặc lon soda đang uống dở. Cậu ấy không nói được lời nào hết bởi còn đang ho sặc sụa.

“Xin lỗi” – mình cuống cuồng nói. Đáng ra mình nên tập dượt kỹ hơn trước khi tới đây. Người như Nikki tự dưng tới phòng máy tính để làm gì cơ chứ? Phải lấy lý do gì bây giờ? – “Mình chỉ… Mình muốn hỏi…”.

“Phòng hành chính ở phía cuối sảnh” – Christopher nói.

Sau đó, cậu ấy không nói không rằng, quay lưng tiếp tục chúi mắt vào game Madden NFL, không buồn ngó mình tới nửa giây.

Ha! Christopher Maloney vừa bơ mình đi! Chỉ vì một trò game máy tính.

Và lại còn là một trò game chẳng ra gì. Quên, cậu ấy không bơ mình, mà là Nikki Howard – một siêu mẫu tuổi teen quyến rũ nhất hành tinh.

Cậu ấy bị làm sao thế nhỉ? Mình biết cậu ấy thích Nikki Howard mà. Chính mắt mình đã chứng kiến cách cậu ấy nhìn chằm chằm vào mặt cô ta hôm khai trương trung tâm Stark. Chuyện này là sao đây?

Đáng ra mình phải chuẩn bị trước nên nói gì với cậu ấy mới phải. Giờ tự dưng lại chẳng nghĩ ra được lý do gì hết. Nói chuyện mặt đối mặt mà khó thế này có khi cứ chat qua mạng lại hay hơn.

Đúng rồi… e-mail…

“Mình biết đây không phải là phòng hành chính” – mình nói vội – “Mấy người ở phòng hành chính nói mình có thể đăng ký tài khoản email cho học sinh ở đây”.

Là thật mà, mình không hề nói dối.

“À” – Christopher miễn cưỡng rời mắt khỏi màn hình máy tính – “Ừ, đúng rồi. Mình có thể giúp bạn cài đặt một cái, nếu muốn”.

“Thế à?” – mình lon ton chạy ngay tới cái ghế bên cạnh cậu ấy – “Hay quá. Cám ơn cậu”.


Mình mỉm cười với Christopher.

Và cậu ấy hoàn toàn lờ lớ lơ mình đi.

Mặc dù chỉ mới sống trong cơ thể của Nikki Howard được vài ngày nhưng mình đã nhanh chóng phát hiện ra sức mạnh mà nụ cười của Nikki có thể tác động tới những người đối diện. Đặc biệt là với phái mạnh. Nó khiến cho bọn họ đầu hàng vô điều kiện. Chỉ cần một nụ cười của Nikki thôi cũng đủ làm tan chảy bất kỳ trái tim sắt đá nào và họ sẵn sàng làm mọi thứ – không từ điều gì – miễn là Nikki muốn. Trước giờ mới có một người duy nhất không hề bị chao đảo hay lung lay trước nụ cười của Nikki – đó là bố của Brandon Stark.

Và nay đã có thêm một anh chàng nữa. Christopher Maloney – người mình mong muốn gây được ấn tượng nhất. Cậu ấy thậm chí không buồn ngước mắt lên nhìn mình, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.

Làm sao mình có thể mong làm bạn với Christopher nếu mình không có cách nào bắt cậu ấy nhìn vào mắt mình và thấy được đằng sau lớp mascara dày cộp kia là một con người hoàn toàn

“Hình như…” – mình cố bắt chuyện – “cậu thích… chơi game máy tính à?”.

Ôi Chúa ơi, một câu hỏi chẳng có cái vị gì! Nếu mình (Em Watts) đang có mặt trong phòng máy tính và nghe thấy đoạn hội thoại này giữa Nikki và Christopher chắc mình phải ngã lăn ra đất vì buồn cười mất!

“Một số trò thôi” – Christopher mặt vẫn lạnh băng, tiếp tục gõ máy tính còng cọc.

“Mình cũng thế. Cậu đã chơi trò Journeyquest bao giờ chưa?”

Ha! Cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cậu ấy rồi! Christopher quay ngoắt lại nhìn mình hỏi đầy ngỡ ngàng. “Cậu chơi trò Journeyquest sao?”. Giọng cậu ấy nghe có phần hơi mỉa mai thì phải. Như thể một đứa não bé như Nikki Howard khó có thể chơi những trò chơi trí tuệ cần dùng tới đầu óc như Journeyquest.

“Tất nhiên rồi” – nhưng mình không hề lấy đó làm buồn bởi người bị mỉa mai bây giờ là Nikki Howard chứ không phải mình. Hơn nữa cậu ấy đã chịu nhìn mình! Nhìn thẳng vào mắt hẳn hoi! Chẳng chóng thì chày bọn mình sẽ sớm kết bạn với nhau thôi. Christopher sẽ rủ mình tới nhà cậu ấy chơi, sau đó cả hai đứa sẽ cùng ngồi ăn bim bim Doritos và xem phim tài liệu về đề tài giải phẫu trên kênh Discovery, và cuối cùng là nghe bác Maloney la rầy vì tội tha đồ ăn vào phòng, giống như ngày xưa. Mọi chuyện sẽ trở lại bình thường như trước đây. Cứ nghĩ đến đó thôi là mình thấy hạnh phúc vô cùng! Lâu lắm rồi mình mới lại cảm thấy hạnh phúc như thế, kể từ sau cái ngày mình nhìn vào gương chiếu hậu của xe limo và tá hỏa khi thấy một người giống như Nikki Howard đang nhìn mình chằm chằm.

“Nhưng mình mới chỉ chơi kịch kim tới bàn 45 và chưa làm sao lên được tiếp” – mình nói thêm.

Kìa, Christopher, mình đang nói bàn 45 đấy! Là mình đây mà, Christopher! Emerson Watts đây! Nhìn mình đi, Christopher! Hãy nhìn vào mắt mình! Cậu có nhận ra mình không?

Christopher nheo nheo mắt dòm mình một lúc…

… rồi quay ngoắt mặt đi, tiếp tục hí hoáy với cái bàn phím, giọng tỉnh bơ: “Giờ mình không còn chơi trò ý nữa”.

Hả? Là sao? Cậu ấy nói không còn chơi trò ý nữa là có ý gì? Không ai tự dưng lại đi ngừng chơi một trò như Journeyquest cả! Đó không chỉ đơn thuần là một trò chơi điện tử. Đó là biểu tượng của một phong cách sống mới.

Vậy là cậu ấy không hề nhận ra mình… nếu không đã chẳng phũ phàng quay mặt đi như thế.

“Xong rồi. Địa chỉ email mới của cậu sẽ là Nikki.Howard[email protected] nhé. Cậu có thể dùng ngay được rồi”.

Chuyện gì thế này? Sao cậu ấy có thể bơ mình đi như thế? Trước giờ chưa có đứa con trai nào có thể tỉnh bơ trước Nikki Howard hết! Nếu là Em Watts thì còn dễ hiểu.

Đến cả mấy anh chàng đồng tính cũng còn tham khảo xem Nikki dùng loại kem giữ ẩm nào (mình chịu, chẳng biết loại nào với nào hết!).

“OK” – mình không biết phải nói câu gì khác – “Cảm ơn cậu”.

OK, thế là đủ hiểu. Christopher không muốn nói thêm một câu nào nữa với mình – à không, Nikki Howard.

“Cậu biết cách cài đặt tài khoản email ở nhà rồi đúng không?” – đột nhiên cậu ấy lên tiếng.

Tất nhiên là mình biết thừa. Mình đã tự mày mò cài đặt mấy thứ kiểu đó từ hồi lớp 5.

Mẹ mình, giáo sư chuyên nghiên cứu về phụ nữ, luôn dạy hai chị em rằng con gái không nên giả vờ ngu dốt trước mặt bọn con trai, cho dù để lấy cảm tình của anh ta.

Nhưng nếu biết tình cảnh bi đát hiện giờ của mình chắc mẹ cũng thông cảm thôi.

Đây sẽ là cái cơ cực kỳ hợp lý để mình có thể tới gặp Christopher ngày mai. Bởi vì nếu cứ ngồi chờ cậu ấy chủ động mời mình tới nhà chơi và cùng ngồi ăn bim bim Doritos… chắc có mà đến mùa quít.

“Ối, mình không hề biết làm mấy chuyện cài đặt đó đâu” – mình chớp chớp mắt đầy nữ tính. Mẹ mà thấy cảnh này chắc sẽ tế cho mình một trận tơi bời cho coi.

“Thế à?” – giọng Christopher không có vẻ gì là bất ngờ.

“Ừ” – mình vẫn tiếp tục thẽ thọt, giả đò ngây ngô – “Có khó lắm không? Cậu có biết phải làm thế nào không?”.

“Mình biết. Cũng không khó đâu… À mà cậu bị cái gì bay vào mắt à?”.

Mình lập tức ngừng trò chớp mắt ngay tắ lự.


“Ờ… không” – sao tán tỉnh một người mà cũng khó thế nhỉ? Sau cậu ấy không kéo mình lại và hôn như Brandon và Justin từng làm nhỉ? Mình hôn hơi bị giỏi đấy! Ý mình là Nikki – “Ngày mai nếu mình mang máy tính của mình tới trường, cậu có thể giúp mình cài đặt được không?”.

“Được thôi” – Christopher đáp. Không thể tin được cậu ấy không hề mắc bẫy chớp mắt của mình. Nếu là Brandon hay Justin chắc đã đổ cái rầm rồi. Có khi tim còn ngừng đập luôn ý chứ.

“Tốt quá. Cám ơn cậu trước nhé” – mình mỉm cười với Christopher. Lần này mình nhe răng cười hết công suất luôn – nụ cười mà anh Raul hôm qua đã phải nhắc Nikki, em khép bớt miệng lại một chút đi. Chúng ta không phải đang đi bán xe cũ đâu…

Mình sẽ thử mọi cách miễn sao có thể thu hút được sự chú ý hay một chút phản ứng dù là nhỏ nhất của Christopher. Nhưng xem ra nụ cười lố bịch đó cũng chẳng có tác dụng gì, bởi nét mặt của Christopher vẫn lạnh băng như tiền.

“À quên, mình là Nikki” – mình tươi cười chìa tay ra – “Mặc dù mình nghĩ có lẽ cậu đã biết mình là ai, nhưng…”

Christopher không buồn nhếch mép cười lại với mình.

Thay vào đó, cậu ấy chỉ lạnh lùng giơ tay ra bắt tay mình và nói. “Mình là Christopher Maloney”.

Cái bắt tay của cậu ấy chặt nhưng không hề có sức sống. Không biết phải diễn tả như thế nào cho đúng…

Nhưng nói chung là… cứ như mình đang bắt tay với người chết ý. Một người đã chết vẫn đi lại được.

Thật vô lý, người đó phải là mình mới đúng chứ!

Cũng giống như mình, ngón tay của cậu ấy vẫn ấm. Chứng tỏ cậu ấy vẫn chưa chết. Nhưng dường như con người bên trong cậu ấy đang… bỏ cuộc. Như trong cuộc chiến về chuyện mái tóc ý với bố cậu ý. Sau ngần ấy năm trời đấu tranh cuối cùng Christopher chỉ đơn giản là… đầu hàng. Câu ấy rõ ràng không còn thiết tha tới bất cứ điều gì nữa.

Cậu ý bị làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?

Làm sao mình có thể tiếp cận Christopher để tìm hiểu rõ chuyện này khi mà đến cả việc khiến cho cậu ấy nhìn mình thôi cũng còn kh

Mình không muốn buông tay cậu ấy ra một chút nào… Lại được ở gần bên Christopher như thế này thật là hạnh phúc biết bao.

Nhưng mình biết, mình cần phải buông tay bởi chẳng có ai tự dưng đứng giữa phòng máy tính nắm khư khư lấy bàn tay của một anh chàng vừa mới gặp. Có thể kiếp trước mình là bạn thân của cậu ấy thật nhưng giờ mình phải sống dưới thân phận là một siêu mẫu.

Mình đành ngậm ngùi thả tay Christopher ra khi cậu ấy giật tay ra khỏi tay mình. Rõ ràng cậu ấy đang nghĩ mình bị điên đây mà! Giờ thiếu điều chùi tay lau vào quần nữa thôi, như có vẻ cậu ấy đang cố gắng kiềm chế không muốn tỏ ra khiếm nhã.

“Mình phải xuống căng-tin ăn trưa đây” – mình chữa ngượng bằng cách cúi xuống xách cái túi Marc Jacobs lên – “Cậu có muốn đi cùng không?”.

Không cần phải nghe cũng biết câu trả lời của cậu ấy là gì.

“Không, cảm ơn” – Christopher nhìn mình đầy dò xét – “Chúc cậu ăn ngon miệng. Nhớ đừng động vào món sa-lát cá ngừ”.

Đây là câu nói đùa duy nhất từ nãy tới giờ của Christopher đấy! Ôi, sao mình nhớ những câu chọc cười ngày xưa của cậu ấy ghê gớm! Còn đâu những ngày hai đứa chụm đầu ngồi bỡn cợt hội Những thây ma biết đi…

“Cảm ơn” – mình mỉm cười đầy biết ơn.

Tất nhiên, nụ cười ấy vẫn chẳng có tác dụng gì với Christopher. Cậu ấy đã không nói không rằng quay lưng lại với cái game bóng bầu dục Madden NFL kia rồi.

Mình lủi thủi đi ra khỏi phòng vi tính, vừa xấu hổ vừa tổn thương… và có một chút bối rối.

“Ơn Chúa, chị đây rồi” – Frida gào ầm lên khi thấy mình đang thất thểu ngoài hành lang – “Em cứ đợi chị mãi. Chị đã biến đi đâu thế?”.

“Chị tới gặp anh Christopher trong phòng vi tính” – mình nói – “Chị đã nói với em còn gì.”

“Giời ạ” – Frida thở dài – “Chị đi tìm cái tên lập dị đó làm gì trong khi chị hoàn toàn có thể chơi với những người như anh Gabriel Luna

“Xin thưa với em cái anh Gabriel Luna đó của em nghĩ rằng chị là một đứa nghiện ngập” – mình nhớ lại cú chạm mặt đầy xấu hổ tối qua ở vũ trường Cave với anh ta.

“Sao cũng được” – Frida kéo tay mình – “Đi thôi. Em đã nói với mấy bạn trong đội cổ vũ là chị sẽ ngồi ăn trưa cùng hôm nay rồi”.

“Ô thế em định giải thích với mọi người hai chúng ta quen nhau thế nào đây, Frida? Không sợ mọi người đặt câu hỏi khi thấy chị le te ra ngồi ăn trưa cạnh em sao?”.

“Chị quên rồi à, bọn mình vừa gặp nhau ngoài cổng trường ban sáng đấy thôi. Nhớ không? Mọi người đều đã nhìn thấy hai chúng ta đứng nói chuyện với nhau mà”


“Ờ. Mà này, Christopher bị làm sao thế?”

“Anh ý hâm chứ sao” – Frida vẫn lôi mình xềnh xệch ra căng-tin – “Lúc nào chẳng thế. Giờ chị đã là người bình thường nên mới nhận ra điều đó đúng không?”.

“Không phải. Ý chị là đã có chuyện gì xảy ra với Christopher cơ. Cậu ấy… cứ khác khác thế nào ý. Cậu ấy không còn thích trò Journeyquest nữa. Giờ chuyển sang chơi Madden NFL mới ghê chứ. Trước giờ Christopher vốn cực ghét thể thao mà. Chị không biết phải giải thích thế nào nhưng… Lúc nãy chị đến nhờ lập hộ cái tài khoản email cho Nikki và cậu ấy thậm chí chẳng buồn nhìn chị lấy một giây”.

“Hơ, thế chị nghĩ giờ chị là Nikki Howard rồi nên anh ấy phải nhảy bổ vào săn đón chị chắc?” – Frida cười khẩy.

“Ờ thì… dù sao cậu ấy cũng là con trai, đúng không? Mà có gã con trai nào không nịnh bợ, săn đón Nikki đâu. Trừ phi họ đồng tính thôi. Thế nên chị mới thấy lạ” – mình không muốn tỏ ra kiêu căng đâu nhưng những gì mình nói hoàn toàn là sự thật.

“Chị muốn em phải nói gì đây, Em, à quên, Nikki? Em đã nói với chị rồi, kể từ sau khi chị qua đời anh ý cư xử rất lạ. Ý em là… lạ hơn bình thường. Có lẽ phải tới khi chị mất đi rồi anh ấy mới chợt nhận ra tình cảm dành cho chị bao lâu nay chính là tình yêu và giờ đang vô cùng đau khổ vì đã không còn cơ hội thổ lộ tình yêu với chị nữa! Đó có phải là những điều chị muốn nghe không?” – Frida nói xong quay sang nhìn khuôn mặt đần thộn của mình và phá lên cười như nắc nẻ – “Ối giời ơi, hóa ra là thật à? Ha ha chị quên anh ta đi được rồi đấy. Giờ chị thích ai mà chẳng được. Tội gì phải phí công thích một người chỉ để mắt tới chị khicòn là Emerson Watts tầm thường trong khi giờ chị đã là một Nikki Howard đình đám thì lại chẳng mảy may quan tâm”.

Bọn mình đã xuống tới căng-tin. Frida một tay chống hông, một tay kéo cửa mở cho mình.

“Ôi Chúa ơi, Frida” – mình, lúc này mắt đã bắt đầu rưng rưng, nghẹn ngào hỏi – “Em… em thực sự nghĩ như thế à?”.

Frida ngước mắt lên nhìn mình, có vẻ hơi bất ngờ khi thấy những giọt nước mắt trên mặt mình. “Ối giời ơi, hóa ra chị thích anh ý thật đấy à? Nghe này… em chỉ đưa ra giả thuyết thế thôi chứ em làm sao biết anh Christopher nghĩ gì. Có thể suy nghĩ của em là sai thì sao. Hơn nữa giờ chị đang chuẩn bị bước vào căng-tin trường đấy, nên xin chị tạm thời đừng nghĩ về anh ấy nữa. Sau một tháng, cục diện đã thay đổi hoàn toàn rồi, chị bây giờ là tâm điểm của cái trường này. Chị cần phải loại cái tên Christopher ra khỏi đầu và lấy lại tinh thần đi. Giờ chị là Nikki Howard, siêu mẫu thế giới. Chứ không phải là Em Watts, kẻ lập dị. Hiểu chưa?”.

Mình gật đầu như một cái máy chứ thực ra nãy giờ có để tâm nghe Frida nói gì đâu. Mình vẫn không ngừng nghĩ về những lời con bé nói khi nãy. Liệu điều đó có thể là thật không? Liệu có thật là Christopher chỉ sau khi mình chết đi mới nhận ra tình yêu mà cậu ấy luôn dành cho mình? Và đó chính là lý do tại sao cậu ấy không còn muốn chơi trò Journeyquest nữa? Bởi vì nó khiến cậu ấy nhớ đến mình? Cũng vì lẽ đó mà Christopher đã không phản đối chuyện cắt tóc chăng? Bởi vì sau khi mình đi mất, giờ cậu ấy không còn thiết tha bất cứ thứ gì nữa?

Ôi, nếu những điều này là thật thì đây quả là thứ tình yêu đẹp đẽ và lãng mạn nhất mà mình từng được biết.

Nhưng… mình sẽ phải làm sao? Làm sao có thể bắt Christopher để mắt tới Nikki Howard khi mà cậu ấy vẫn đang vật vã đau khổ vì một cô gái đã chết? Và cô gái đó lại chính là mình!

Đáng ra lúc mình còn sống cậu ấy nên đối xử tử tế với mình hơn một chút mới phải, nếu quả thực cậu ấy yêu mình đến vậy.

Đằng này đến một nụ hôn, một cái nắm tay cũng chẳng có.

Khoan… có khi đó chính là lý do tại sao cậu ấy lại đau khổ đến vậy! Christopher đang ân hận vì đã không bày tỏ tình cảm với mình sớm hơn.

Hô hô, nếu đúng vậy thì còn gì lãng mạn bằngTrước khi mình tiếp tục phiêu theo luồng suy nghĩ ấy thì đã bị Frida kéo giật tay lôi vào trong căng-tin…

… vốn đã luôn ồn ào bởi những tiếng nói cười nay lại càng ầm ỹ hơn gấp chục lần trước sự xuất hiện của mình ở cửa ra vào.

“Cô ấy kìa!” – tiếng xì xào nổi lên khắp căng-tin.

Mà nếu không phải chỉ từ phía bàn của hội “Những thây ma biết đi” thôi đâu. Hội lập dị, hội mọt sách, hội chơi thuốc, hội thể thao… tất cả đều đồng thanh câu “Cô ấy kìa!”.

… làm mặt mình đỏ bừng lên vì ngượng.

“Free này, hay là thôi đi, ngại lắm” – mình tính đánh bài chuồn nhưng Frida đã kịp vứt vào tay mình một cái khay và đẩy vào hàng.

“Đừng có vớ vẩn” – con nhóc nói – “Có lẽ siêu mẫu giờ thì cũng phải ăn chứ?”

Mình vẫn muốn mua đại một cái gì đó chỗ máy bán hàng tự động ở cuối hành lang cho xong, không cần biết nó có làm dạ dày mình khó chịu hay không. Đứng xếp hàng lấy đồ ăn trước hàng trăm con mắt dòm ngó như thế này thật không khác gì bị tra tấn. Mình cứ định gắp món gì là tất cả mọi người trong phòng lại ồ lên một tiếng, như thể tay golf Tiger Wood vừa đánh được bóng vào lỗ không bằng.

“Ôi ôi cô cấy lấy toàn đậu phụ thôi” hoặc “Táo! Cô ấy vừa nhặt một quả táo cho vào khay!”…

Mình chỉ muốn vứt cái khay thức ăn xuống và chạy ra khỏi căng-tin – ra khỏi trường, quay trở lại bệnh viện Manhattan, lên thẳng tầng 4 tới văn phòng bác sỹ Holcombe đề nghị: “Cháu cần một cơ thể mới! Cháu không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa! Cháu không muốn làm Nikki Howard! Cháu chỉ muốn làm một người bình thường thôi!”.

Nghĩ thì nghĩ là vậy nhưng rút cuộc mình vẫn lò dò bưng khay đồ ăn tới trước quầy thu ngân để trả tiền. Sau đó theo Frida đến chỗ bàn của nó…

… Nơi đã có cả đội cổ vũ đang ngồi đợi sẵn. Tất cả đều ngưng bặt khi Frida và mình bước tới. Mình cứ ngỡ họ sẽ quắc mắt lên, như cách họ vẫn làm, và đuổi hai chị em mình đi cơ đấy: “Hai người lởn vởn ở đây làm gì? Định ngồi cùng bàn với tụi này chắc, đồ dở hơi? Bàn của bọn lập dị ở ĐẰNG KIA KÌA!”.

Quên mất, mình có còn là Em Watts lập dị nữa đâu. Giờ

Và Nikki Howard thì luôn được chào đón ở mọi nơi (trừ phòng máy tính).

“Uiiiii!” – một đứa tóc nâu lập tức dẹp cái khay của mình sang một bên dọn chỗ cho mình – “Chị ngồi cạnh em đây này! Được chị ngồi cùng ăn thế này thật vinh hạnh cho tụi em quá! Ngồi cạnh em đi chị, em là fan trung thành của chị đấy!”.

Frida ngồi phịch xuống cái ghế kế bên cạnh cô bạn kia, sau khi lừ mắt cảnh cáo: “Mackenzie, còn nhớ mình đã dặn gì không?”.

“Xin lỗi” – mặt cô ta đỏ bừng lên – “Không được tỏ ra quá vồn vã làm chị ý sợ. Xin lỗi. Xin lỗi”.

Mọi người lục đục ngồi dồn lại để có chỗ cho mình ngồi. Thật không thoải mái tẹo nào. Không ngờ cũng có ngày mình được chào đón ở cái bàn vốn xưa nay luôn chỉ thuộc về hội “Những thây ma biết đi”.

Và đây cũng là cái bàn đáng-ghen-tỵ-nhất của ngày hôm nay. Đến cả “cái rốn của vũ trụ” Whitney Robertson cũng phải lăng xăng muốn nhập hội. Ngay khi Frida giới thiệu xong một lượt mấy đứa bạn của nó (mà mình không nhớ nổi tiên một ai bởi vì nghe chúng cứ na ná như nhau, không Taylor, thì là Tyler hay Tory), mình nghe thấy một giọng quen thuộc thất thanh kêu lên: “Thì ra cậu ở đây!”.

Không cần nhìn cũng biết là Whitney với khay sa-lát và lon soda dành cho người ăn kiêng, theo sau là Jason Klein, Lindsey và một đám thành phần chủ chốt của hội “Những thây ma biết đi”.

“Ôi Chúa ơi” – Whitney đon đả nói – “Mình cứ đi tìm cậu mãi”.

Tiếp đó cô nàng vẫy tay ra hiệu cho đám lóc chóc mặc đồng phục đỏ-vàng của đội cổ vũ đang ngồi quanh mình dẹp sang một bên nhường chỗ cho cô ta cùng bạn trai và đứa bạn thân nhất của cô ta.

“Cám ơn cưng” – Whitney ngọt nhạt với đám bạn của Frida, mặt đứa nào đứa nấy nặng chù ụ vì bị đuổi đi một cách phũ phàng như vậy – “Nikki, cậu thấy ngày đầu tiên ở trung học Tribeca Alternative thế nào?”.


“Chị ý bảo là rất thích, chị Whitney ạ” – Frida, phát ngôn viên tự-phong của mình nói với vẻ mặt đầy tự hào. Đâu phải đứa học sinh năm nhất nào cũng có vinh dự ngồi ăn trưa cùng bàn với nhân vật nổi tiếng nhất trường như thế này đâu – “Phải không chị Nikki?”.

“Ờ” – mình hớp một ngụm sữa tươiNikki thích uống sữa. Mà phải là loại chỉ có 2% đường thôi. Bởi vì cô ta mắc chứng trào ngược dạ dày nên không chịu được quá nhiều chất lactose).

“Như mình đã nói với Nikki, hôm nay trong giờ Kỹ năng nói trước công chúng…” – Whitney quay sang khoe với mọi người trong bàn – “À, quên chưa kể cho mọi người nghe, Nikki và mình cùng học lớp Kỹ năng nói trước công chúng với nhau…”.

“Mình nữa!” – Lindsey hớn hở kêu lên – “Mình cũng học cùng Nikki lớp Kỹ năng nói trước công chúng. Cả lớp tiếng Tây Ban Nha nữa. Mình lại còn đang trong danh sách chờ mua cái túi Marc Jacobs kia…”

“… Rằng bọn mình thật may mắn khi được Nikki chọn theo học ở trường này” – Whitney nói tiếp, không buồn để ý tới lời của Lindsey – “Đúng không, Nikki?”.

“Ờ” – mình vẫn đang mê mải với đĩa sa-lát đậu phụ trên bàn… sao mà ngon thế không biết. Mình cứ ngỡ là chúng sẽ có mùi vị như bìa các-tông cơ đấy.

“Giá mà bọn mình được báo trước về việc nhập học của cậu ấy sớm hơn một chút” – Whitney nói với mọi người trong bàn – “Có lẽ đã có thể tổ chức một buổi chào mừng tươm tất hơn cho cậu ấy”.

Mọi người trong bàn gật gù hưởng ứng. Mình phát hiện ra nãy giờ gã bạn trai Jason của cô ta không rời mắt khỏi ngực mình. Vô duyên thế không biết!

“Ồ” – mình nói – “Cám ơn. Mọi người thật tốt. Nhưng các cậu chào đón thế này là đủ rồi”.

“Mình sẽ gửi cho cậu danh sách các hoạt động ngoại khóa ở trường, có thể cậu sẽ muốn tham gia vào một CLB hay một Hội nào đó. Mình hiện là chủ tịch hội học sinh năm 2 và là đội trưởng của CLB Tinh thần”.

“Hử? CLB Tinh thần là cái gì?” – mình giả vờ hỏi. Mình muốn xem xem định nghĩa của cô ta về cái CLB đó có giống quan điểm của mình và Christopher không: “Hội những kẻ dở người”.

“À, CLB Tinh thần được lập ra nhằm cổ vũ tinh thần học tập cho học sinh của Tribeca Alternative thông qua hàng loạt các sự kiện được tổ chức trong và ngoài trường, ví dụ như cùng tham gia cổ vũ cho các đội thi đấu thể thao, hội chợ chăm sóc sức khỏe, tới sòng bài xả xì-trét, lễ hội carnival cuối tuần…”

“Đến casino nữa” – Lindsey nhanh nhảu xen vào.

“ rồi còn gì” – Whitney lừ mắt nhìn Lindsey – “Nhưng nói chung nguyên nhân chính vẫn là…” – đột nhiên cô ta hạ giọng thì thào, như thể sợ bị người khác nghe thấy – “có một vài người trong trường không hế biết trân trọng những cơ hội quý giá mà các chương trình này mang lại. Vì thế CLB Tinh thần được lập ra để cổ vũ tinh thần của mọi người, tích cực tham gia nhiều hơn nữa vào các sự kiện này, thông qua cách trò chơi và các chương trình phục vụ xã hội… Những hoạt động này sẽ giúp làm cho học bạ của họ trông đẹp hơn khi thi vào đại học”.

Mình chớp mắt hỏi lại. “Tại sao tự dưng cậu phải thì thào thế?”.

Whitney liếc nhìn xung quanh như muốn tìm xem hai kẻ bất mãn nhất với CLB Tinh thần – Em Watts và Christopher Maloney – có đang nghe lỏm không và rồi sực nhớ ra cả hai đều không còn xuất hiện trong căng-tin này nữa. “Ơ mình cũng không hiểu tại sao. Chỉ là… trong cái trường này có một vài người luôn dài mồm chế giễu CLB Tinh thần. Cá nhân mình thì thấy đây sẽ là một trong những năm tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình!”.

Oài, nếu mấy năm trung học mà là những năm tháng tuyệt vời nhất của cuộc đời mình thì hẳn những năm tháng trưởng thành sau này của mình sẽ chẳng khác gì địa ngục.

“Nghe… cũng hay đấy nhỉ” – mình gật gù đãi bôi.

“Thôi đừng nói về mấy chuyện trường học vớ vẩn này nữa” – Jason Klein hơi nhoài người về phía mình, cố tình khoe cơ bắp cuồn cuộn qua lằn áo vải Polo màu hồng – “Em có thể giúp tụi này vào được những CLB nào?”.

“Kìa, anh Jason!” – Whitney rúc rích cười, vỗ vai gã bạn trai xôi thịt của mình – “Đừng thô thế chứ! Cậu đừng để ý tới anh ấy. Xấu tính lắm!”.

Jason lờ cô ta đi. “Anh thấy ảnh em ở vũ trường Cave tối qua. Em móc nối cho tụi này vào đó một lần được không?”

“Không biết nữa” – mình nhún vai – “Có thể”.

“Có thể cái gì?” – Jason cáu – “Rút cuộc em có giúp được hay không đây?”

“Nếu là tối dành cho những gã-dở-hơi-chuyên-ngắt-lời-bạn-gái-của-mình” – mình tưng tửng nói tiếp – “thì có lẽ em giúp anh được”.

Whitney ngồi chết sững nhìn mình. Còn Lindsey ngồi bên cạnh thì rú lên cười ngặt ngh

Mình đã hơi giật mình khi thấy mấy cô bé trong đội cổ vũ quay sang giơ tay ăn mừng với nhau trước việc mình làm bẽ mặt Jason Klein. Nếu quả thực đây là những người Frida muốn giao du cùng thì mình đúng là đã đánh giá thấp đội cổ vũ của trung học Tribeca Alternative nói riêng và có lẽ là toàn giới cổ vũ nói chung. Mình thấy nhóm người này có vẻ khá hay ho đấy chứ!

Tuy nhiên, Frida chỉ ngồi yên ngó mình chằm chằm. Mình nhún vai như muốn nói Sao chứ? Chị chẳng biết nói câu nào khác hết.

Nhưng choáng nhất vẫn là cách Jason đón nhận sự bẽ mặt ấy.

“OK. OK” – anh ta gãi đầu ngượng nghịu nói – “Anh thua rồi. Anh sẽ im ngay đây”.

Lại thêm một bằng chứng về lợi thế khi có khuôn mặt đẹp của một siêu mẫu. Nếu ngày xưa lúc còn là Em Watts, mình dám nói những câu tương tự như thế với Jason chắc mình đã tiêu đời với Whitney và “bang hội” của cô ta.

Nhưng giờ mình đã là Nikki, chứ không phải Em, nên mọi điều đều có thể bỏ qua. Lúc bọn mình đi cất khay để chuẩn bị quay về lớp học, Whitney đã lại te tởn chạy đến bên mình nịnh nọt, coi như là chưa có chuyện gì xảy ra giữa mình và bạn trai cô ta. “Nikkiiiiiiiiii, hết giờ nếu không phải làm gì thì đến nhà mình chơi nhé, mình có thể giúp cậu làm bài tập về nhà. Mình biết vào học giữa chừng thế này chắc cậu sẽ khó mà bắt kịp được với mọi người. Hơn nữa cậu đã nghỉ học lâu rồi. Vì thế mình nghĩ…”

“Ờ, cám ơn nhé. Nhưng mình phải đi chụp hình rồi”.

Cho dù có không phải đi chụp hình thì cũng đừng hòng có chuyện mình phí thời gian vàng ngọc của mình để đến nhà Whitney Robertson nghe cô ta luyên thuyên về cách tính tích phân. Hoặc dạy mình cách trang điểm hay làm những chuyện vô bổ mà cô ta và mấy thây ma biết đi vẫn hay làm mỗi khi rảnh rỗi.

“Để dịp khác vậy nhé” – mình đành cười thật xã giao với Whitney một cái khi thấy cái mặt xịu xuống của cô ta.

“Cậu nhớ nhé!” – ngay khi nhìn thấy nụ cười của mình, cô nàng lập tức tươi tỉnh lại ngay – “Mai gặp!”.

Tự dưng mình thấy nhớ Cosy ghê! Giá có nó ở đây thì hay biết mấy. Thà nói chuyện với nó còn thấy dễ chịu hơn khi phải tiếp chuyện với những thùng nước lã biết đi nà

Trừ một người. Nhưng người ấy lại không buồn để ý tới mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui