Tìm Kiếm Thiên Đường

Destin lăn mình, mở mắt thấy 6g30 sáng. Cậu ngồi dậy, vươn mình, đi vào nhà tắm. Cậu vẫn còn mệt sau chuyến đi cuối tuần, thật sự, khi họ quay về nhà thì trời đã tối. Sau khi tắm xong, cậu tắt nước, bước ra ngoài.

“Em dậy sớm thế.,” Armand hỏi , đứng tại cửa phòng tắm. Hoảng hốt, cậu vơ vội khăn tắm choàng qua người.

“Anh đừng xuất hiện bất thình lình như thế chứ.” Destin nói, tay quấn khăn ngang hông, cố tránh cái nhìn của anh. Cậu thấy xấu hổ quá.

“Em không sao chứ, Destin?” Armand quan tâm tiến lại gần, cậu lùi xa 1 bước.

“Không sao.” Destin nhìn anh, cố giữ khoảng cách an toàn, cậu vòng qua anh chạy vào phòng tìm đồ mặc. Khi thay đồ, lưng cậu quay về anh

“Destin?” Armand hỏi, thấy cậu ngưng mặc đồ, người cứng lại.

“Vâng?” Destin hỏi nhỏ.

“Có phải hôm qua anh tiến tới quá nhanh? Anh làm em sợ sao?” Armand muốn nắm tay cậu.

“Không, chỉ là….um..chỉ là….” Destin im lặng , không biết diễn tả ra sao.

“Vậy nó là gì?” Armand hỏi, chạm vào 1 bên vai trần của cậu.

“Không có gì, em chỉ lo lắng cho buổi học hôm nay với giáo sư Terrance thôi,” Destin liếc nhanh qua vai nhìn anh rồi quay lại với cái áo đang cài nút dở dang. Nắm cái áo, cậu không tin nổi mình đang nói dối Armand, nhưng cậu cũng không hiểu sao cơ thể mình lại phản ứng như thế khi anh gần cậu.

“Em chắc chứ?” Armand vòng ra trước mặt đối diện với Destin “Mặt em đỏ lắm, em bị sốt sao?”

“Không, em khỏe mà.” Destin cố tỏ vẻ không căng thẳng trước Armand . Cậu vội mặc đồ xong, nhìn lên anh. “Ta đi nào?”

“Ừ”

Họ cùng nhau đi ra. Anh cố nín cười, anh không có mù mà không để ý thấy phản ứng của Destin từ lúc ở phòng tắm đi ra . Mắt anh quan sát lưng cậu khi cậu xuống cầu thang. Đến cuối chân cầu thang, anh ôm vai cậu “Em thật sự không sao chứ, nếu mệt, anh có thể hoãn buổi học hôm nay với Terrance.”

“Không , em không sao.” Destin trả lời, họ đi vào nhà bếp.

“Chào buổi sáng,” Margaret mỉm cười chào hai người. Bà rất vui khi thấy sự thay đổi của Destin trong quan hệ với Armand. Đặt ly cafe xuống cho họ, bà ra chỗ khác.

“Cám ơn Maggie,” Destin nói, chống tay lên cằm nhìn Armand đọc báo, tay mân mê ly coffee

“Sao em nhìn anh thế?” Armand hỏi

“Không có gì” Destin lắc đầu, tay khẽ chạm chạm lên môi suy nghĩ sao hôm nay có gì đó khang khác trong ánh mắt Armand mà cậu không thấy trước giờ.

“Anh phải đi đây,” Armand thình lình đứng dậy.

“Em tiễn anh nhé.” Destin bật dậy theo

“Không cần đâu,” Armand từ chối làm cậu rất ngạc nhiên. “Em cứ ăn đi, Terrance sẽ đến ngay đấy”

Sau đó Armand bỏ đi ngay. Ra đến xe, anh mỉm cười chào chú Gates, người tài xế, rồi vào xe. Anh dựa người vô ghế, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhỏm. Không cách gì Destin có thể biết cậu trông quyến rũ như thế nào .

...............

“Buổi sáng đẹp chứ, Armand.” Adam chào Armand khi xe tới khách sạn. Anh hơi càu nhàu khi Aramnd không chào lại. “Hay là không ? ”

“Xin lỗi, chào cậu .” Armand đáp lại, họ cùng đi vào đại sảnh.

“Thôi nào, hôm qua anh khoe có một ngày cuối tuần tuyệt vời mà” . Adam nói, theo ông chủ mình vượt đại sảnh vào thang máy.

“Đó đúng là một ngày tuyệt vời “ Armand nhấn nút thang máy . “Nhưng tôi đã hứa cho cậu ta một tháng làm quen, giờ tôi không chắc mình giữ được lời hứa đó không.”

“Chắc là không rồi.” Adam phán liền, thấy anh nhìn mình sắc bén “Nếu tôi nhớ không lầm, thì kế hoạch của anh là làm cho cậu bé tự tiến tới anh.”

“ Thật vậy, và nếu cậu ta không xác nhận lúc trước đã từng có 1 bạn tình, tôi có thể nói cậu ta vẫn còn trinh.Armand nói, nghe tiếng sặc từ Adam, anh quay lại thấy Adam đang ôm bụng cười

“Tôi không nghĩ chuyện này có gì đáng cười thế.”

“Nhưng…” Adam tính nói thì thang máy mở cửa, họ bước ra tránh cái nhìn kỳ lạ của cô thư ký . Adam suýt đụng mũi vào cửa khi Armand đóng sầm cửa không cho vào, điều này càng khiến anh cười dữ thêm .

“Ngài Sharp.” Cô thư ký ngạc nhiên hỏi Adam.

“Không sao đâu cô Stacy.” Adam nói, mở cửa bước vào trong. Anh dừng lại khi thấy Armand xụ mặt xuống.

“Tôi xin lỗi Armand, nhưng trong 15 năm tôi quen biết anh, tôi chưa bao giờ thấy anh bế tắc trong tình dục như vầy và cậu bé chỉ mới sống với anh có 2 tuần. ”

“Bời vì cách cậu ấy phản ứng trong ngày hôm qua...” Armand nói nhỏ, quay ghế nhìn ra cửa sổ.

“Cách cậu ấy phản ứng?” Adam cười mỉm nham hiểm , ngồi xuống 1 cái ghế gần đó.

“Anh biết đó, nếu anh không phải là bạn thân của tôi thì tôi đã đá đích anh ra rồi.” Armand nói, không buồn nhìn Adam. Anh nhắm mắt lắc đầu khi Adam cười dữ nữa.

“À, anh biết đấy, anh có thể tự thủ d…” Adam chưa kịp chọc hết câu thì vội né quyển sách đang bay tới.” Armand”

“Xin lỗi,” Armand quay lại dựa ghế.

“Không sao,” Adam trả lời, giờ mới để ý thấy Armand không chỉ bế tắc mà còn đang sợ gì đó…có thể đang lo cậu bé sẽ sợ hãi bỏ đi. Chân mày Adam nhướng lên khi nhận ra Armand đã quá gắn bó cậu bé . Anh nhớ đối với những người tình trước Armand cũng chưa thể hiện sự gắn bó như thế. Cậu bé này mới mẻ quá . “Tôi có nên lo lắng không?”

“Hum?” Armand nhìn anh hỏi.

“Tôi có nên lo lắng không?” Adam lặp lại.

“Không ,” Armand lắc đầu, nhặt hồ sơ lên, anh bắt đầu làm việc. Sao tên đó không biết khi nào thì dừng lại, khi nào thì bớt phàn nàn nhỉ ?

Destin ngẩng đầu khỏi bài tập mà Terrance giao cho. Cậu thấy Magaret đang nhìn mình chờ đợi. Cậu nhận ra mình không nghe bà hỏi gì nên không biết trả lời sao .

“Cháu xin lỗi,”

Bà mỉm cười “Không sao đâu, dì chỉ muốn biết cháu có ăn tối không vì Armand sẽ về trễ.” Bà lặp lại câu hỏi. Destin nhìn đồng hồ rồi nhìn lại bà lần nữa mà không nhận thấy mình đã ngồi đợi Armand cả ngày để cùng ăn.

“Vâng, dì ăn cùng cháu nhé , cháu không thích ăn một mình ?”

“Dĩ nhiên rồi “ Bà mỉm cười, cậu gấp sách lại cùng bà đi vào nhà bếp.

“Kể cho cháu nghe về chồng dì đi.” Destin gợi chuyện

“Tại sao ?” Bà vừa hỏi vửa trở chảo trên bếp.

“Bởi vì bác ấy không nói nhiều và cháu tò mò về bác ấy .” Destin ngồi chống cằm. “Cháu nghĩ cháu nên biết về cả nhà khi cháu sống tại đây.”

“Ừ, tốt lắm,” Margaret nói. “ Ông ấy rất trầm lặng , ông ấy lái xe cho gia đình Armand đã 30 năm nay.”

“Hai người có con không ?” Destin hỏi.

“Hai đứa, 1 trai, 1 gai, thằng con trai 20 tuổi còn chị nó thì 22. Dan làm việc trong một khách sạn của Armand ở Nevada, còn Sandy thì đang học đại học ”

“Ồ,” Destin gật đầu. “Dì ở đây bao lâu rồi ?”

“Cả đời. Ba mẹ dì làm việc cho ông bà của Armand. Khi dì còn nhỏ, ba dì bị chết trong tai nạn xe hơi cùng với ông bà Armand.”

“Cháu rất tiếc.” Destin hối hận vì gợi chuyện đau lòng bà.

“Còn cháu thì sao ?” Bà hỏi, thấy 1 thoáng sợ sệt hiện ra trên khuôn mặt cậu. Bà tự hỏi có điều gì bất ổn sao? “Destin cháu không sao chứ?”

“ Cháu không biết ông bà mình là ai, không biết họ còn sống hay đã chết.” Destin nói. Họ ngồi ăn trong im lặng.

XXXXX

Destin mở mắt ra nhìn trời tối, ngó đồng hồ thấy đã 2 giờ khuya . Cậu tự hỏi cái gì đánh thức cậu dậy ? Cảm thấy giường mình lún sâu xuống cậu lăn mình qua nhìn người đàn ông mà đầu cậu đang gối đầu lên cánh tay anh.

“Armand?” cậu hỏi nhỏ

“Anh xin lỗi đã lỡ buổi tối với em” Armand nói, tay sờ mặt cậu

“Không sao ,” Destin nắm cánh tay Armand. Cậu thấy anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi mình. Cậu thả lỏng người dưới cuộc tấn công của những nụ hôn . Tay cậu tìm lên mặt và tóc anh.

“Destin.” Armand nói, nắm tay cậu lên hôn . Anh mỉm cười khi nghe tiếng thở giật mình của cậu bé , anh ngậm ngón tay đeo nhẫn mút nhẹ nhẹ. Destin giật tay lại cố kéo ra khỏi miệng anh. Cậu không tin nổi điều anh đang làm . Thấy không có khả năng lấy tay ra, cậu ấp úng tính nói thì môi anh đã nghiền nát môi cậu. Lưỡi anh tiến sâu vào trong khám phá nó. Khi Armand buông cậu ra, Destin cố gắng thở .

“Anh chỉ vào để nói chúc ngủ ngon,” Armand cười mỉm.

“Okay,” Destin thở lại bình thường. Cậu nhận thêm một nụ hôn trên trán nữa trước khi anh rời đi. Destin nhắm mắt ngủ tiếp, môi vẫn còn phản phất hương vị nụ hôn ban nãy.

Armand tháo cà vạt , ngồi xuống giường . Anh chỉ muốn ghé qua phòng Destin xem cậu ngủ chưa và tặng cậu một nụ hôn ngắn. Nhưng không ngờ khi Destin sờ mặt anh, anh gần như mất tự chủ. Vuốt mặt mấy cái, anh cởi quần áo rồi lên giường nằm và thở dài. Chắc phải cần điều gì đó chắn ngang mối quan hệ hai người nếu không chắc anh nổ tung quá.


Khi Armand thức dậy thì trời đã sáng , nằm sấp lại, anh vẫn còn cảm thấy vị ngọt của cậu bé trên môi dù tối qua anh đánh răng mấy lần . Thở một hơi dài điều chỉnh lại cơ thể, anh nghe tiếng gõ cữa

“Yeah?” anh gọi ra, mặt vẫn vùi vào gối.

“Armand anh không sao chứ ? Maggie đã chuẩn bị bữa sáng rồi .” Destin bước vào, mắt cậu nhìn người đàn ông trên giường . Cậu lo anh bị bệnh, dừng lại cạnh giường, cậu chạm vô anh .

“Đừng.” Armand nói làm cậu bé sửng sốt. “Anh xin lỗi, em nói với Margaret anh sẽ xuống ngay?”

“Vâng.” Destin đáp, mắt nhìn cái lưng rám nắng trên giường lần nữa , cậu quay ra. Vào nhà bếp, cậu ngồi xuống bàn.

“Armand nói anh ấy sẽ xuống ngay .”

“Cậu ấy vẫn còn trên giường sao?” Margaret hỏi

“Yeah,” Destin gật đầu , đem dĩa của mìn bỏ vào máy rửa chén rồi cậu nhìn ra ngoài sân . Cậu vẫn nhìn thế cho đến khi Armand vào.

“Chào buổi sáng ” Armand chào tay giở báo ra xem, và uống tách café Margaret đưa , anh nhìn nơi Destin đang đứng.

“Dì đang nghĩ ,Armand, có thể Destin thích đi mua sắm hôm nay với dì?” Margaret thấy Destin quay lại.

“Nếu cậu ấy thích,” Armand trả lời, “ có thể đi sau khi học xong.”

“Destin?” Margaret hỏi, cậu gật đầu đồng ý.“Vâng ạ,”

Armand đặt tách càfe xuống rồi đi ra ngoài “Anh đi làm đây, gặp lại em sau nhé” .

Anh ngạc nhiên khi thấy Destin lại gần mình.

“Anh không sao chứ?” Destin hỏi.

“Không , sao vậy .”

“ Anh thường thức sớm hơn em. Nhưng hôm nay ….em lo lắm”

“Anh không sao, chỉ hơi mệt thôi.” Armand cúi xuống hôn nhẹ cậu “Anh sẽ cố gắng về sớm .”

“Okay,” Destin nhìn Armand đi ra ngoài, dừng lại nói chuyện gì đó với Terrance trước khi vào xe đi làm . Destin quay lại chào gia sư của mình.

“Chào buổi sáng” Terrance đáp lại. Họ cùng vào thư viện bắt đầu cho buổi học hôm nay .

Tôi có lên danh sách những quyển cậu cần xem đây.”

“Cám ơn thầy,” Destin lấy danh sách, nhìn vào nó. “ Chút nữa Dì Gates sẽ giúp em mua sắm những cuốn này”

“Tốt, cậu tiến bộ rất nhanh, tôi không nghĩ cậu tiến xa đến như thế”

“Thật chứ?” Destin mừng hỏi. “Em đã học rất nhiều không dám làm gì cả.”

“Armand giữ cậu ở đây luôn sao?” Terrance hỏi, nhìn cậu bé.

Destin nhún vai không chắc lắm, Armand chưa bao giờ nói cậu không thể ra ngoài , và Adam đã một lần dẫn cậu đi mua sắm. VÀ dĩ nhiên có cả ngày cuối tuần trên du thuyền nữa.

“Em có ra ngoài vườn làm việc, em chưa bao giờ hỏi về vấn đề này cả.”

“Ồ,” Terrance mỉm cười nhẹ nhàng. “Không sao, cậu biết đấy, cậu không phải là tù nhân ở đây, Armand không thể cấm cậu đi ra ngoài .”

“ Em biết em không phải là tù nhân ở đây, và anh ấy cũng chưa bao giờ cấm cản em.” Destin phật ý, nhìn ông giận dữ

“Tôi xin lỗi, tôi không cố tình nói thế ” Terrance vội nói, cậu gật đầu cúi xuống làm bài tiếp. Một nụ cười hiểm trên gương mặt hắn, hắn biết mình đã gieo rắc thành công cái ý nghĩ thứ hai đối lập với những lới nói thật tâm của Armand vào đầu cậu bé. Điều này sẽ khiến cậu hoài nghi những hành động Armand dành cho mình.

XXXXX

Margaret nhìn lên khi Destin đi vô bếp, bà kiểm tra đồng hồ thầy vẫn còn quá sớm . “Cháu học xong rồi à?”

“Vâng.” Destin ngồi đối diện bà.

“Dì cũng làm xong công việc rồi.” Margaret nói, nhìn cậu một vài phút, không biết điều gì đang làm phiền lòng cậu, bà đứng dậy lấy túi xách và chìa khóa xe.

“Dì ơi, cháu cần mua vài cuốn sách, cháu có cần báo cho Armand biết không?” Destin hỏi, tay giơ ra tờ danh sách.

“Chúng ta có thể tự mua lấy, cháu có cần gấp không?” bà nhìn xuống cậu

“Thật sự không ạ, mỗi lần cháu chỉ đọc một cuốn thôi.” Destin mỉm cười, gấp tờ danh sách lại bỏ vào túi quần mình. Họ rời nhà, vào xe hơi, Destin im lặng xuống cả chặng đường đến nhà sách.

“Chúng ta dừng tại đây trước, ta đi mua sách nào.” Bà dẫn cậu vào. Destin bắt đầu tìm kiếm các quyển sách trong danh mục. Còn Magaret thì đi xem những quầy khác. Destin không thể quên những lời Terrance ám chỉ Armand giữ cậu như tù nhân. Mà Armand cũng chưa bao giờ cấm cậu rời khỏi căn nhà ấy. Và dì Maggie cũng không thể hiện sự lo sợ cậu trốn đi. Thở dài, cậu tiếp tục tìm sách.

“Destin?” Margaret gọi.

“Dạ ?” He đóng sách lại, đi lại bà.

“Cháu xong chưa, gần 2 giờ rồi.” Bà cầm dùm những cuốn trên tay cậu.

“Xong rồi ạ.” Cậu nói, thấy bà nhìn xuống chồng sách , cậu biết trong đó có hai cuốn không có trong danh sách nhưng Margaret không nói gì. Tính tiền xong, họ đi vào cửa hàng thực phẩm . Destin im lặng nhìn xuống đất.

“Nói cho dì biết cháu đang buồn chuyện gì đi cưng .” Margaret lo lắng hỏi

“Cháu không phải là tù nhân, phải không .” Destin nói khẽ, nhìn lên người đàn bà cao trước mặt

“Dĩ nhiên là không rồi,” Margaret ngạc nhiên. “Ai cho cháu cái ý tưởng kỳ cục này vậy?”

“Terrance yêu cầu cháu thử hỏi Armand có để cháu tự do ra ngoài không ,” Destin nói, nhìn ra những gian hàng. “Cháu không biết có hiểu lầm gì chỗ này không, dù sao cháu cũng không có bà con nào để đi thăm.”

“Ừ, chắc là sự hiểu lầm thôi.” Margaret trấn an, họ tiếp tục đi mua sắm. Bà nhận ra bà rất thích đi mua sắm cùng cậu. Cậu rất thẳng thắng nhận xét cái gì bà nên mua cái gì không cần. Khi họ về nhà, Destin giúp bà cất đồ sau đó cậu lên phòng mình đọc sách.

...........................................

Armand kiểm tra đồng hồ khi bước xuống xe, mới quá 5 giờ chiều.Cậu nhìn người lái xe, “ Bác cùng dì Margaret ăn tối chung với Destin và tôi nhé, chúng ta có thể ăn ngoài hiên.”

“Vâng thưa cậu Riesel.” Ông Gates gật đầu mỉm cười lái xe vào gara. Armand vào văn phòng cất cặp rồi đi vào nhà bếp.

“Đi mà dì ?” Armand dừng lại khi nghe tiếng Destin

“Không được đâu nhóc ,” Margaret cười to.

“Nhưng cháu hứa sẽ không nói cho anh ấy biết ,” Destin năn nỉ bà. Armand chau mày tự hỏi Destin đang đề nghị chuyện gì mà không nói cho anh biết. “Đi mà Maggie?”

“Rồi, rồi “ Margaret đầu hàng, Armand ngó vào thấy 2 người đang đứng kế bồn rửa chén nhìn ra cửa sổ. “Dì đồng ý.”

“Cám ơn dì “ Destin ôm bà . “Và một bông hồng tặng cho người phụ nữ đẹp nhất nơi này.”

“Tôi là người phụ nữ duy nhất ở đây, cậu bé dẻo miệng ạ.” Margaret mỉm cười tay nhận bông hồng từ cậu bé, bà quay lại gặp Armand. “Cậu mới về.”

“Ồ anh về rồi à “ Destin vui mừng chạy đến bên anh. “Thay đồ đi, em muốn cho anh xem cái này”

“Cái gì thế?” Armand tò mò nhìn cậu, anh thấy hôm nay bộ đồ cậu lạ quá. Cái áo không có tay, dây kéo phía trước bỏ vô quần.

“Anh thay bộ nào đơn giản ấy, mình đi ra vườn ”

“Ừ,” Armand chuẩn bị quay ra, anh nhìn bà “Ồ Margaret,dì và chú Gates sẽ ăn tối cùng chúng tôi tối nay nhé?”

“Hay lắm, ta dọn ngoài hiên nhé?” Anh gật đầu bước đi . Ngay khi anh ra khỏi, bà nhìn Destin.

“Dì có nghĩ là anh ấy nghe thấy không?” Destin hỏi, bà nhún vai không biết, Destin mỉm cười ra cửa chờ Armand. Cậu không phải chờ lâu, anh bước xuống với quần jean áo thun tay ngắn. Armand chưa kịp hỏi gì đã bị cậu lôi ra ngoài vườn, anh im lặng dõi theo, mắt nhìn cặp chân trần trơn mướt của cậu. Họ đi ra xa tòa biệt thự đến một nơi mà anh không nhận ra dù vẫn trong khu đất nhà anh. Destin dừng lại, ra hiệu cho anh cùng quỳ xuống “im lặng nhé.”. Anh thấy cậu bé nằm sấp luôn, quan sát chăm chú cái ao nhỏ trước mặt. Anh nhìn theo không thấy gì lạ ngoài 1 con vịt đang bơi lội và nước.

“Nhìn kìa,” Destin thì thầm, tay chỉ cô vịt đang đi lên bờ.

“Chỉ là 1 con vịt thôi, Destin.” Armand cười.

“Đợi đến khi nó đi ấy,” Destin nói làm anh cũng chăm chú nhìn theo. Cô vịt đi đến 1 cái tổ có 3 con vịt con trong đó “Chúng dễ thương không?”

“Ừ,” Armand đáp, dù mắt anh hiện giờ chỉ nhìn Destin. Anh sẽ không bao giờ quên vẽ mặt ngây thơ này. Càng nhìn nó anh càng xao xuyến. Giơ tay ra, anh nắm tay cậu khiến cậu chú ý đến anh.Anh cúi xuống chậm trãi vùi mặt mình vào cổ Destin. “Em thơm mùi tự nhiên quá.”

“Armand.” Destin nói, cảm thấy tay anh đang kéo khóa áo cậu xuống. Nhắm mắt lại cậu cảm nhận bàn tay đang vuốt ve ngực mình. Armand hôn lên cổ cậu, tay kia luồn ra sau gáy ngửa đầu cậu ra cho vùng cổ bộc lộ thêm , lưỡi anh khám phá vùng da ấy.

Armand di chuyển tay mình xuống bụng cậu bé, môi mình chọc ghẹo môi cậu . Tay anh cứ đi xuống tiếp mở khóa quần tìm kiếm vùng nhạy cảm bên dưới , Destin cong người lên.

“Armand.” Cậu bé rên rĩ khi lưỡi anh đi xuống nâng niu 2 ngực , người cậu hòa nhịp cùng tay anh, nhưng rồi cậu chợt tỉnh ra :


“Khoan đã Armand…. dừng lại…không phải ở đây, không phải trên đất dơ này.”

“Anh xin lỗi.” Armand thì thầm, bỏ tay anh ra, anh ôm cậu vào lòng. “Anh không muốn làm em sợ.”

“Anh không làm em sợ,” Destin nói, dựa đầu vào ngực anh. “Em chỉ không muốn lần đầu của mình ở nơi dơ này.”

“Ồ,” Armand nhận ra, anh ôm chặt cậu thêm.

“Và em chưa sẵn sàng lắm” Destin thú nhận, cậu ngồi dậy quay lưng lại. “Em xin lỗi, em…”

“Không sao đâu,” Armand thình lình đứng dậy, anh ôm cậu theo, tay anh vuốt nhẹ tóc cậu. “Cám ơn em.”

“Vì điều gì ?” Destin hỏi, đẩy anh ra để nhìn vào mắt.

“Vì đã chỉ anh xem những chú vịt,” Armand nói, tay sờ mặt cậu và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ ấy.

“Em có thể xin anh một máy quay fim không?” Destin hỏi, thấy anh nhướng mày lên .

“Được chứ “ Armand cười, đây là món đồ đầu tiên cậu bé xin anh . Với tay kéo khóa áo cậu lên lại , anh nói “ “Chúng ta về thôi, Margaret chắc đã chuẩn bị xong bữa tối ”

“Vâng” . Họ cùng nhau đi về. Armand cố nhìn khắp vườn xem cái gì làm cậu say mê thế. Khi đến trước hiên nhà, chồng dì Margaret đã ở đó, trông ông trẻ hơn khi bỏ bộ quần áo tài xế . Destin ngồi xuống bàn, tay chống cằm .

“Cậu ấy thường làm thế sao ?” Gates hỏi Armand .

“Vâng,” Armand trả lời nhìn bác Gates rồi nhìn lại Destin.

“Margaret kể cậu ấy thường nghĩ gì nói đó ” Gates nhận xét bằng cái giọng đều đều như lúc mình lái xe.

“Tôi cũng thấy thế.” Armand đồng ý, Destin nhìn hai người.

“Rốt cuộc cậu ấy sẽ nói chứ ?” Gates hỏi lại thấy Destin cúi đầu đỏ mặt.

“Vậy Destin, em đang nghĩ gì thế ?” Armand chọc làm cậu liếc nhìn anh sau đó lại cúi xuống nhìn 2 bàn tay . Mặt cậu đỏ bừng từ tai xuống cổ.

“Em.. um…” Destin ấp úng không muốn cho họ biết tự nãy giờ cậu không chú ý mẫu đối thoại giữa hai người, tâm trí cậu cứ nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy .

“Không sao đâu,” Armand nói, vừa lúc Margaret dọn thức ăn lên bàn. Bà ngồi xuống giữa Destin và Gates , mắt bà quét một lượt .

“Có chuyện gì thế ?” Bà hỏi

“Không có gì ạ,” Destin cười. “ Đàn vịt con đang lớn dần và chúng bắt đầu mất lông tơ.”

“Chúng dễ thương lắm” Margaret đáp, thấy Destin đỏ mặt, bà nhìn Armand. Cả buổi ăn tối diễn ra trong im lặng. Sau bữa ăn một hồi lâu , Destin gõ cửa văn phòng Armand

“Gì thế ?” anh nhìn lên khỏi đống kế họach trên bàn, thấy Destin ló đầu vào

“Anh có từ điển nào không? Trong thư viện không có.”

Armand gật đầu, Destin đi vào lấy “Anh sẽ làm việc muộn à?”

“Ừ, anh phải hoàn tất mấy bản kế hoạch này.”

“Vậy, chúc anh ngủ ngon nhé.” Destin tính quay đi thì Armand gọi.

“Đến đây nào “ . Cậu từ từ tiến đến anh, không biết chắc Armand muốn gì.

“Lại gần hơn nữa.”

“Được rồi ” Destin nói, tiến gần hơn. Armand với tay vuốt má cậu bé, hôn một nụ hôn ngắn rồi bỏ ra.“Ngủ ngon”

Destin gật đầu trở về phòng mình. Ngồi xuống cậu mở từ điển ra bắt đầu học bài. Khi học xong cậu leo lên giường, cậu lại nghĩ về anh và sự thay đổi tình cảm của mình. Cậu đã sẵn sàng để bước tiếp 1 bước trong mối quan hệ 2 người chưa ? cậu đã tìm thấy vị cứu tinh rất kiên nhẫn của mình hay là chỉ kiên nhẫn trong 1 tháng thử thách này ? đặt tay dưới đầu , cậu nhắm mắt lại, cảm thấy mình rất mệt. Ngáp dài một cái, cậu đi vào giấc ngủ, nhưng trước khi ngủ , cậu lại nhớ về lời đồng ý mua máy quay fim cho mình của Armand. Điều đó có nghĩa là 1 chuyến đi mua sắm nữa với Adam ?

XXXXX

Armand nhìn Adam đang vào văn phòng. Adam đặt một cái lồng chim xuống bàn rồi nhìn anh chờ đợi. Anh biết Adam đang chờ sự đồng ý của mình nhưng thật sự anh đang cố nén cười.

“Anh đang đùa , đúng không?” Armand cuối cùng nói, Adam nheo mắt lại. “Okay, Anh không đùa, nhưng thành thật mà nói, Adam sao anh có thể để chị ấy sai anh như thế ?”

“Bởi vì chỉ có cái chết mới chia lìa chúng tôi, và nếu tôi không tìm một nơi ở cho cái này thì…” Anh chỉ tay vào cái lồng. “Cái chết sẽ đến sớm để chia lìa chúng tôi.”

Armand cười sặc sụa, vợ Adam đã bảo anh phải giải quyết vấn đề này trước khi họ rời thành phố đi du lịch vào tuần tới. Armand cố gắng nín cười khi Adam nhăn mặt lại .

“Tôi không biết chỗ nào cả.”

“Nhưng anh có Destin, và vậu ấy rất yêu thú vật.” Adam nói với giọng nài nỉ.

“Bao giờ anh đi ?” Armand hỏi, ngừng cười lại

“Thứ hai, nhưng cô ấy muốn cuối tuần này thu dọn hành lý. Và cô ấy muốn con chim được đem ra khỏi nhà để lũ trẻ không khóc đòi khi khởi hành. Adam chỉ tay vào con vẹt đang kêu líu lo trong lồng .

“Được rồi, tôi sẽ hỏi cậu ấy.” Armand nói, thấy anh mỉm cười. Nhấc điện thoại lên, anh gọi về nhà .“Margaret có Destin ở đó không?”

“Có, cậu ấy đang học, để tôi đi gọi,”

“Hello?” giọng Destin vang lên.

“Destin, Adam nhờ chúng ta chăm sóc dùm con vẹt của anh ấy trong lúc đi vắng, cậu đồng ý không?” Armand hỏi, chỉ nghe tiếng thở đều đều bên đầu kia điện thoại, anh chờ vài phút.

“Em nghĩ không sao,” Destin nhỏ nhẹ nói.

“Okay, anh sẽ sớm mang nó về nhà,” anh đáp

“Vậy thôi nhé, bye,”

“Bye,” Armand cúp máy “Có ai trông nhà dùm anh chưa ?.”

“Có rồi,” Adam cầm cái lồng và rời khỏi phòng. Quay trở lại công việc Armand lướt qua bản kế hoạch mới nhất về 1 khách sạn ở California. Anh tự hỏi Destin có muốn đi California tắm biển không ?

XXXXX

Armand trở về nhà muộn hơn anh mong đợi, nhưng vẫn còn sớm cho bữa tối. ít nhất anh có thể ăn tối cùng Destin và hỏi han ngày làm việc hôm nay của cậu ấy. Bước vào nhà, anh nghe tiếng Magaret đang nói chuyện với ai trong bếp, anh vô xem thì thấy bà đang nói chuyện với con két trong khi tay thì chùi kính cửa ngoài hiên.

“Hey,” Armand chào làm bà giật mình.

“Hello.” Bà mỉm cười.

“Destin đâu, ở ngoài sân à? ” Armand hỏi, mắt nhìn con vẹt

“Không, cậu ấy đang dọn phòng. “

Nghe thế anh bỏ đi lên phòng cậu.Anh thấy cậu đang chùi giá sách, tất cả quyển sách cậu để trên giường .

“Em biết mình có người quét dọn mà,” Armand nói.

“Nhưng em thích tự làm hơn,” Destin nhìn anh, Armand đi vào ngồi xuống giường. Anh quan sát cậu, Destin đang nhón chân lau kệ sách. “Hôm nay anh về sớm thế.”

“Đó là lợi thế khi làm giám đốc đấy,” Armand nhặt 1 quyển sách lên xem, có cái gì rơi ra, anh cúi xuống nhặt nó. Destin quay lại.

“Đừng, để em nhặt cho.” Destin tính nhặt thì Armand đã nhanh tay hơn.

“Không sao, anh lụm được rồi.” Armand nhìn vào bức anh, trong ảnh là một cậu bé cỡ 13 tuổi ( nhìn vào anh biết là ai ngay) và 2 bé gái nhưng anh không biết 2 cô bé là ai. Anh nhìn lên thấy Destin đang tròn mắt kinh dị nhìn anh “Destin?”

“Họ là em gái của em” Destin khẽ đáp“ . Annabelle là đứa bên phải, 4 tuổi, và Ashley là đứa bên trái , 3 tuổi.”

“Vậy hiện giờ chúng 9 và 10 tuổi ?” Armand nhớ lại hồ sơ điều tra về gia đình Destin, nhưng không có thông tin nào nói cậu có anh chị em cả “Chúng đâu rồi ?”

“Không biết, tụi nó được nhận nuôi 1 tháng sau khi vào trại mồ côi.” Destin quay lại kệ sách “Không ai muốn nhận nuôi một thằng bé 12 tuổi với thái độ xấu cả.”

“Anh xin lỗi , Destin, anh sẽ tìm chúng cho em.”

“Đừng !” Destin quay lại. Cậu thấy Armand ngạc nhiên, cậu tránh ánh mắt anh. Hai em gái luôn là nỗi lo lắng trong lòng Destin . Người quản lý trại trẻ mồ côi không cho cậu biết ai đã nhận nuôi họ, cũng như gia đình đó có tốt không? Bà chỉ nói cậu không được ai nhận nuôi “ Anh có thể chỉ điều tra xem chúng đang sống ở đâu, gia đình đó có tốt không, chúng có hạnh phúc không thôi nhé?”


“Dĩ nhiên rồi,” Armand nhìn vào lưng cậu, anh đã biết chút ít về mẹ Destin và giờ có thêm manh mối về 2 em gái.

“Tại sao?” Destin hỏi

“Bởi vì đó là quyền được biết của em.” Armand trả lời, nghe tiếng cười nhỏ.

“Không, tại sao mẹ không yêu tụi em nhiều, đủ để sống với tụi em ?” Destin bật khóc . “Khi ba chết, mẹ đã không muốn sống nữa, bà nói với em đó là sự lãng mạn được đi theo người mình yêu cho đến chết.”

“Anh không biết ,” Armand đứng dậy lại gần ôm cậu.

“Em yêu bà lắm,” Tay Destin choàng qua eo anh. “Em yêu mẹ nhiều lắm nhưng bà vẫn ra đi”

“Anh rất tiếc ,” Armand ôm chặt thêm, nghe tiếng nức nở của cậu , và cũng nhanh như cắt, Destin vùng ra, quay lại xếp sách lên kệ . “Destin?”

“Em sẽ không khóc cho bà ấy,” Destin nói, “Em sẽ không khóc cho người phụ nữ đã quá trẻ con mà từ bỏ trách nhiệm chăm sóc cho 3 đứa con mình.”

“Destin,” Armand với tay ra liền bị cậu gạt lấy. Anh nhìn cậu lui xa ra một bên phòng, anh không muốn bỏ đi, nhưng có gì đó báo anh biết cậu cần ở một mình “Anh xuống dưới nhà đây, anh sẽ gọi em khi bữa tối .”

“Được rồi,” Destin đáp, vẫn lo dọn dẹp. Armand đi ra đến cửa, anh dừng lại nhìn tấm ảnh trên tay . Có quá nhiều đau khổ trong cậu bé mà không thể xóa bỏ được. Về phòng mình anh mở hồ sơ của Destin ra xem. Mẹ Destin tên là Rosalie Rarry nhưng không thấy tên bố hay những họ hàng khác . Cậu cũng có giấy khai sanh nhưng đều do mẹ đứng tên . Anh mở xem tiếp nhưng không thấy ghi chú gì về mẹ cậu và Destin đã nói mẹ cậu ấy qua đời rồi .

“Armand?” Margaret nói nơi cửa ra vào.

“Vâng?”.

“Bữa tối đã chuẩn bị xong,” bà báo.

“Tôi sẽ đi gọi Destin,” Armand đứng dậy .

“Cậu ấy đã vào bếp rồi.” Margaret nói.

Họ cùng vào , anh thấy Destin đang ngồi huýt sáo với chú chim .

“Cháu đói rồi,” Destin nói khi họ vừa vào, Armand ngồi xuống bàn ăn nhìn cậu

“Việc học ra sao rồi?” Armand hỏi, cậu mỉm cười.

“Vẫn tốt đẹp dù hơi chán vì không có việc gì làm sau buổi học. Em đã cắt tĩa vườn hồng gần như khôi phục nó về tình trạng ban đầu , như khi bà anh còn sống ấy. ...Thế dự án mới của anh như thế nào rồi ?”

“Cũng tốt đẹp” Armand trả lời, nhận thấy sự thay đổi lớn trong thái độ của cậu. “Em không có nhiều bài tập sao?”

“Không , Terrance cho rất ít , em hầu như đã làm xong, bây giờ chỉ tìm thứ gì để đọc thôi”. Destin thấy anh gật đầu. “Anh có nhiều việc trong dự án mới của công ty không?”

“Ừ, Có, anh đã mang chúng về nhà làm.”

Họ lại rơi vào im lặng .Khi họ dùng bữa xong, Margaret đặt một ổ bánh xuống trước mặt Armand, Destin nhìn chăm chú, anh ngạc nhiên hỏi “Cái gì đây?”

“Bánh tạc đấy,” Margaret nháy mắt với Destin. Armand nhìn họ vài phút rồi lấy dao cắt một miếng ăn thử .

“Ngon lắm” Anh khen, Margaret mỉm cười vỗ lên vai Destin

“Destin làm nó đấy” Bà thông báo rồi quay đi.

“Em làm nó sao?” Armand hỏi, cậu nhìn lên.

“Vâng, và trước khi anh tính khen thì em nói cho anh biết, đây là món duy nhất em biết làm” Destin trả lời “Mẹ rất thích ăn và bà chỉ em cách làm đấy.”

“Ừ, nó rất ngon” Armand khen , thấy cậu bé lại cúi đầu xuống. Destin cười , cậu thấy 1 niềm hạnh phúc tràn khắp ngực. Ít nhất cậu có thể làm vui lòng 1 người . Sau bữa ăn, Armand về văn phòng, còn Destin phụ Magaret dọn dẹp sau đó cậu cũng về phòng ngủ.

…………………

“Margaret?” Destin hỏi, thấy bà vẫn đứng tại bếp lò, trời trễ lắm rồi, đáng lẽ giờ này bà phải về căn hộ của mình chứ.( vẫn nằm trong khuôn viên biệt thự) .

“Chào cháu, dì đang pha trà cho Armand.” Bà mỉm cười nhìn cậu đang mặc bộ pyjamas mà xanh lợt. “Sau đó dì sẽ về xem tivi.”

“Cháu đem đi cho,” bà mỉm cười đưa tách trà cho cậu “Ngủ ngon nhé.”

“Dì cũng ngủ ngon”

Destin chào bà rồi đi về phía văn phòng làm việc. CẬu gõ cửa nhẹ, nghe tiếng Armand mời vào.Cậu mỉm cười bước vô, đặt ly trà xuống.

“Cám ơn em.” Armand nhìn lên

“Không có chi” Destin nói, tiến ra phía sau lưng anh nghía xem anh đang làm gì. Cậu xem vài phút trong khi Armand uống trà. Khi anh đặt ly xuống, cậu tính đi ra thì Armand nắm tay kéo cậu ngồi vào lòng mình.

“Destin,” Armand nhẹ nhàng hôn cậu. Tay luồn vô tóc cậu bé, anh cắn nhè nhẹ môi dưới. Ngả đầu cậu ra, anh đặt những nụ hôn nhỏ lên cổ , trong khi tay còn lại anh mở nút áo Destin “Armand,” Destin kêu nhỏ khi anh hôn xuống ngực cậu . Một tiếng rên khẽ thoát ra khi miệng Armand khám phá 2 núm vú . Destin tính ngăn lại thì Armand giữ tay cậu đưa cao lên. Môi anh cứ tiến về phía dưới. “Em có vị ngọt như mặt trời ấy

.” Armand thì thầm, tay di chuyển kéo quần cậu xuống , Anh đặt cậu lên bàn . Một nụ cười nở ra khi anh ngắm nhìn thân hình cậu.

“Armand.” Destin thấy mình bị trần trụi dưới cái nhìn của anh.

“Shush,” Armand nói, cúi xuống hôn lên “Chỗ ấy “ . Anh nghe cậu rên lên , tay Destin nắm chặt cạnh bàn. “Uhmm…” Destin nhắm mắt cảm nhận sự dâng trào trong mình khi Armand đẩy nhanh tốc độ, một tay anh đưa xuống nắm lấy phía sau cậu .Destin lên tới đỉnh cảm xúc, cậu thở mạnh, mồ hôi túa đầy cả người. Armand nhìn lên cậu thấy nước rơi ra từ 2 bên khóe mắt. Anh hoảng hốt, anh không muốn làm cậu khóc, chỉ muốn cho cậu sự khoái lạc. Anh lau nước mắt cho cậu

“ Anh xin lỗi, làm ơn đừng khóc, anh không muốn làm tổn thương em.” Armand thì thầm .

“Anh không làm tổn thương em” Destin trả lời không biết tại sao mình khóc. Nó giống như một sự giải thoát nỗi bức bối trong lòng . Vẫn nằm trên bàn Armand, cậu nhìn lên trần nhà “Kinh nghiệm tình dục đầu tiên của em rất khác với lần này.”

“Ồ,” Armand nói, hướng lên chống khủy tay cạnh cậu bé “Chỉ khi em chắc chắn em không sao, anh không muốn làm em đau vì anh sẽ không dừng lại “

“Em không bao giờ kêu anh dừng lại,” Destin nói khi Armand hôn cậu, cậu vòng tay quanh cổ anh cho nụ hôn tiến sâu hơn . Khi Armand bỏ ra , cậu ngồi dậy mặc đồ lại. Destin tính bước xuống bàn thì Armand ngăn lại “Gì thế?”

“Cám ơn em,” Armand nói, tay anh sờ nhẹ môi cậu, anh hôn thêm một lần nữa rồi chợt ngưng lại khi nghe tiếng gõ cửa. Anh ngạc nhiên khi thấy Adam bước vào.

“Tôi hy vọng không làm gián đoạn chuyện gì, tôi đã cố gọi.” Adam cười tay chỉ vào điện thoại

“Em đi đây “ Destin nói rồi cậu đi ra.

“Được rồi Adam, anh muốn gì ?” Armand nhướng mày hỏi

“Gayle Rogers có gọi bảo cô ấy sẽ về thành phố thứ bảy này, và sẽ gặp anh tại khách sạn, cô ấy cần biết rõ ngay tối nay anh có chịu không hoặc là tới tuần sau nữa cô ấy mới về” Adam nói. “Cô ấy chỉ cho tôi hạn tới 10 giờ .”

“Dĩ nhiên là đồng ý rồi” Armand đáp. “Anh biết đó, Destin muốn ra ngoài, cậu ấy có thể đi với chúng ta tới buổi họp hôm thứ bảy .”

“Vâng, cũng được.” Adam cầm điện thoại gọi trong khi Aramnd ra ngoài sảnh kêu Destin xuống. Khi Adam gọi điện thoại xong và ngồi trước bàn, Destin cũng ngồi xuống ghế kế anh. Armang ngồi về chỗ cũ.

“Destin tụi anh có một cuộc họp với nhà thiết kế nội thất vào thứ bảy này , em có muốn đi cùng không vì em đang chọn lớp quản lý kinh doanh.” Armand nói “Đây sẽ là kinh nghiệm tốt cho em, em sẽ thấy cách cô ấy làm việc.”

“Được ạ “ Destin nói, mắt liếc Adam. Nếu người đàn ông này vào sớm hơn, anh ta có thể thấy mình và Armand đang…..Destin đỏ mặt lên. Cậu phải ngưng nghĩ về nó .

“Tốt, vậy quyết định thế đi.” Armand đáp.

“Okay,” Destin đứng dậy. “Chúng ta xong chưa, em mệt rồi.”

“Rồi, chúc em ngủ ngon.” Armand chào.

“Ngủ ngon Destin,” Adam chào, cậu bé rời phòng. Khi cánh cửa đóng lại, Adam quay qua nhìn Armand. “Mọi thứ ổn chứ?”

“Rất tốt,” Armand nói, quyết định không làm phiền Adam tìm hai em gái của Destin cho đến khi anh đi du lịch về .

“Okay, vậy tôi về đây ” Adam đứng lên, Armand tiễn anh ra ngoài. “Tôi thực sự xin lỗi nếu đã cắt ngang chuyện gì”

“Anh không có cắt ngang chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Armand nhìn xe Adam chạy đi rồi bước vô nhà.

XXXXX

Destin cuộn mình lại cố không nhớ về cảm giác cái miệng Armand trên người mình . Cậu có thể biết mình đang đỏ mặt lên dù chỉ đang ở 1 mình. Cậu cố nhắm mắt ngủ dù biết mình sẽ không ngủ nổi khi những hình ảnh ấy cứ hiện lên trong đầu.

Đang ngủ lơ mơ thì cậu giật mình dậy vì 1 tiếng động vang lên . 6g30p sáng, cậu khó mà ngủ lại được. Nầm sấp xuống cậu lấy gối che đầu thì cửa mở ra. Armand bước vô ngồi xuống bên giường cậu.

“Em dậy rồi” Tiếng Destin vọng dưới gối

“Anh biết, và em gần như thức cả đêm,” Armand trả lời, anh thấy đầu cậu ngẩng lên khỏi gối, 2 mắt thâm quầng. “Anh xin lỗi.”

“Không phải lỗi tại anh,” Destin đáp. “Tối qua Em nhớ mẹ và hai em gái của mình thôi”

“Ồ,” Armand nói. “Vậy em cố ngủ tiếp đi, anh sẽ hủy buổi học hôm nay.”

“Đừng,” Destin ngồi dậy. “Đừng lo, em không sao mà.”

“Được rồi,” Armand đứng lên rời phòng. “Anh gặp em dưới nhà nhé.”

“Okay,” Destin tắm rửa, rồi đi xuống lầu vào bếp, cậu cầm tách café Margaret đưa, cám ơn bà ,cậu ngồi xuống bàn ăn sáng.

“Em ổn thiệt chứ ?” Armand hỏi, cậu mỉm cười yếu ớt.

“Em ổn mà,” Destin trả lời, cậu bỏ bữa ăn sáng vì dạ dày hơi buồn nôn , cậu thấy Armand tiến về mình.

“Anh hôn em được không?” Destin gật đầu. Nụ hôn rất ngắn vì Armand chỉ chạm nhẹ má cậu.” Anh gặp lại em sau nhé.”

“Okay,” Destin trả lời, nhìn anh đi ra, cậu quay lại thấy Margaret đang lo lắng cho mình, cậu nói. “Cháu vào thư viện đây, cám ơn tách café của dì.”

Destin đi vào thư viện, mở sách ra, chuẩn bị làm bài. Nhưng cậu chỉ ngồi nhìn bài, dù cậu không thật sự thấy trước mặt nhưng cái cảnh ngày trước 1 cậu bé 12 tuổi năn nỉ mẹ mình đừng bỏ rơi con cứ hiện ra. Bà không đau ốm gì cả, ít nhất là lúc đầu thì không.

“Chào buổi sáng,” Mr. Terrance bước vô thư viện.

“Chào buổi sáng,” Destin giật mình nhìn lên thấy Terrance đặt 1 đống sách xuống bàn. Họ bắt đầu bài học Destin cố chú ý nhưng đầu cậu chỉ quanh quẩn về những điều khi nãy.

“Chuyện gì thế ?” Terrance hỏi, nâng cằm Destin lên. “ Có phải tên già Armand giữ cậu suốt đêm không?”

“Đừng đụng tôi,” Destin gạt tay đi. Cậu đứng dậy, mắt mở to ngac nhiên nhìn gia sư của mình “Bài học kết thúc hôm nay.”

“Không ngạc nhiên gì khi không ai cần cậu cả,” hắn nói to lên, chạm vào nỗi đau của cậu. Destin quay ra đi thẳng vào nhà bếp . Cậu dừng tại cửa thấy Margaret đang nói chuyện với Adam và bác Gates, mắt cậu nhìn bà.


“Destin?” bà lo lắng hỏi.

“Tại sao bà ấy không cần cháu? Tại sao cháu luôn bị bỏ rơi?” cậu khóc, không chờ câu trả lời cậu chạy ra khỏi phòng. Khóa cửa phòng mình lại, cậu đi đến cánh cửa thông với phòng Armand , cậu khóa nó lại luôn.

“Destin!” Margaret gõ cửa, cậu có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng bà nhưng hiện giờ cậu chỉ muốn một mình.

“Cháu không sao. Maggie, cháu chỉ cần ngủ thôi.” Cậu gọi ra. “Cháu xin lỗi, hãy xin lỗi với Terrance dùm cháu, cháu sẽ gặp ông ấy vào thứ hai.”

“Cháu chắc chứ?” bà hỏi.

“Dạ.” cậu thay đồ rồi nằm xuống giường nhưng không cách nào ngủ được. Cậu đứng dậy đi qua phòng Armand lấy cái gối của anh rồi về phòng mình, cậu nằm xuống ôm gối , cuối cùng cậu rơi vào giấc ngủ.

.............

“ Mọi người nghĩ xem ta có nên gọi cho Armand và kêu anh ta về nhà không?” Magaret hỏi ADam và chồng mình.

“ Tôi gọi rồi, anh ta bảo chừng nào dì nói chuyện xong với Destin thì gọi cho anh ấy “ Adam nhìn bà “ Armand bảo Destin không ngủ được tối qua, và thậm chí Terrance kể khi hỏi thăm Destin có chuyện gì không ổn sao, cậu bé đã tấn công anh ta.”

“ Ý cậu bé là gì khi ám chỉ bị bỏ rơi ?” Gates nói .

“Em không biết, chỉ biết bố mẹ cậu bé đều đã qua đời.” Margaret cầm điện thoại lên liên lạc vào văn phòng Armand . “Chào cậu, tôi đây.”

“Chuyện gì xảy ra với cậu bé vậy?” Armand lo lắng

“Cậu bé quá mệt và ngủ rồi,” bà hy vọng đó là sự thật.

“Dì có chắc là tôi không cần về nhà chứ?” Armand hỏi.

“Vâng, nếu có gì thay đổi tôi sẽ gọi cho cậu.” Margaret cúp máy, quay trở lại 2 người, bà xua họ ra ngoài và chuẩn bị soup cho Destin khi cậu thức dậy .

XXXXX

Armand bước lên cầu thang về phòng mình thay đồ ra. Ngày mai anh có buổi họp với Gayle lúc 10 giờ .Anh rất mệt mỏi. Khi Adam trở về văn phòng kể cho anh nghe thêm vài chi tiết mới về Destin, ah rất muốn chạy nhanh về nhà, anh muốn biết chuyện gì tác động tới tính tình cậu gần đây. Ngồi xuống giường, anh để ý thấy gối của mình biến mất. Lắc đầu anh tranh luận xem có nên đi thăm xem cậu ngủ hay chưa, cuối cùng chịu thua trước nhu cầu muốn gặp cậu, anh bước lại cửa thông với 2 phòng. Anh thấy nó không khóa . Mở cửa nhẹ nhàng, anh tìm cậu bé, thấy cậu đang ôm gối anh ngủ rất bình yên . Quay trở lại vô phòng, anh tắt đèn leo lên giường . Ít nhất cậu cũng đang ngủ, Và nếu sáng mai mọi chuyện ổn, anh sẽ dẫn cậu theo cuộc họp với mình. Có lẽ cậu bé cần ra ngoài để thay đổi không khí. Lăn mình qua 1 bên, anh lên danh sách những người sẽ lái xe cho Destin .Khi Armand thức dậy vào sáng hôm sau, anh vẫn còn mệt nhưng có nhiều chuyện cần làm. Vào nhà tắm đứng dưới vòi nước nóng, anh không ngừng ngáp. Tắm xong anh cạo râu rồi thay dồ, thay xong anh lại gõ cửa phòng Destin, nghe tiếng cậu bé trả lời , anh mở cửa vào, và cố gắng nín cười.

“Có chuyện gì sao ?” Destin hỏi, nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc.

“Có.” Armand nói thấy Destin ngạc nhiên. Trong khi bộ vest rất vừa người Destin, cậu trông như đang giả trang vậy. Nó không phù hợp với cậu tý nào “Nó không hợp với em.”

“Bộ vest á ?” Destin hỏi lại, Armand đi đến tủ đồ lục tìm quần áo khác cho cậu.

“Thôi nào, cởi bộ đó ra đi.” Armand nói, vẫn đào bới trong tủ đồ. Cuối cùng, anh tìm được cái quần ưng ý, anh thảy ra cho cậu rồi quay lại tìm tiếp cái áo, khi tìm xong anh quay ra ngó cái quần minh chọn cho cậu. Destin đang mặc quần vải da bó sát người.

“Ngưng nhìn em như thế đi,” Destin nói nhỏ xấu hổ làm Armand phì cười .

“Xin lỗi ,” Anh đưa cậu cái áo. Mặc áo vô xong, Destin đứng giang tay ra chờ anh nhận xét . “Đẹp hơn rồi đấy.”

“Vậy ta đi thôi”

Họ vào nhà bếp, Magaret cũng vừa chuẩn bị xong bữa sáng.

“Chào hai người ,” bà tặng nụ hôn lên từng người rồi dọn thức ăn ra.

“Adam sẽ đến đây sớm,” Armand thông báo.

“Em tưởng anh ấy đã đi du lịch rồi chứ?”

“Thứ hai lận, và anh ấy muốn kiểm tra xem con chim khỏe không trước khi đi .” Armand trả lời nhìn Destin đang chơi với con vẹt . 10 phút sau thì Adam tới

“Chào cả nhà,” Adam chào, tay nhận tách café từ Margaret. Anh hướng sự chú ý của mình về Destin thấy cậu trông đã ổn hơn so với hôm qua.

“Ta đi thôi chứ ?” Armand nói khi hai người dùng điểm tâm xong, họ đứng dậy ra ngoài xe.

“Gayle nói cô ấy sẽ không gặp ai ngoại trừ cậu,” Adam dẫn giải “Cô ấy cũng biết dự án Grand Hotel được chuẩn bị sớm cho cô ấy.”

“Ừ,” Armand đáp.

“Gayle hỏi ta có thể để cô ta tự quyết định đội ngũ nhân sự riêng cho mình không ,” Adam nhìn Armand

“Cô ấy sẽ được toàn quyền.” Armand cười.

“Đây không phải lần đầu tiên cô ấy làm việc này, ngoài ra dự án Grand Hotel cũng khá đơn giản.”

“Ừ, chỉ khi anh nói đơn giản với cô ấy thôi.” Adam cười nhỏ. “Vậy còn Destin, cậu học hành như thế nào rồi ?”

“Cũng tốt ạ” Destin trả lời, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Adam gật đầu không hỏi tiếp vì thấy cậu không chú tâm lắm. Khi xe tới khách sạn, mọi người xuống xe, họ im lặng đi vào đại sảnh nơi có hai phụ nữ đang chờ tại đó .

“Gayle, rất vui lại được gặp cô.” Armand đi đến bắt tay một trong hai người

“Armand,” cô mỉm cười chào, mắt nhìn Destin.

“Chào bà Smith,” Armand bắt tay người kế bên “ Cả hai người đều biết Adam, còn đây là Destin, và cậu ấy cũng tham dự cuộc họp với chúng ta.”

“Destin, rất vui được biết cậu.” Gayle đến chào cậu

“Chào cô ,” cậu bắt tay Gayle sau đó đến bà Smiths. Gayle vào khu vực ghế ngồi, khi mọi người đã yên vị, cô mở hồ sơ ra và bắt đầu nói.

“Well tôi đã xem qua hết mọi thứ và theo ý kiến của tôi,Armand , đây sẽ là 1 vụ kinh doanh lớn . Tôi đang nghĩ sẽ chia đôi các căn phòng ra và thiết kế lại chúng cho xứng đáng ”

“Được ” Armand gật đầu, nhìn vô giấy tờ cô đưa cho anh xem.

“ Tôi biết giá cả khá cao, nhưng chúng ta sẽ làm cho mọi thứ vào đúng quĩ đạo và nhà bếp cần sửa chữa nâng cấp hoàn toàn.” Gayle nói mắt nhìn thấy Destin đang ngắm nghía khuôn viên đại sảnh Khách sạn.

“Đồng ý.” Armand đáp.

“ Tôi cũng nghĩ ta cần tu sửa lại phong cảnh bên ngoài , tôi sẽ liên hệ với những người tôi biết và thông báo anh sau.” Cô thấy Destin đứng dậy và đi dạo xung quanh. “Cậu ấy dễ thương nhưng hình như hơi lơ đãng.”

“Nhìn cậu ấy như thế chứ không phải vậy đâu,” Armand nói. “Cô có thể cho cậu ấy theo sau học hỏi không ? Destin đang học môn quản lý kinh doanh. Tôi sẽ trả tiền công thêm .”

“Được thôi, và không cần trả tiền công đâu,” Gayle đồng ý nhìn Destin lúc này đang đi lại gần một bồn hoa giả ở trung tâm đại sảnh . “ Nhưng đợi tôi làm xong bản kế hoạch đã, anh có thể gởi cậu ấy đến văn phòng tôi sau thứ ba.”

“Chắc chắn rồi,” Armand gọi to . “Destin?”

“ Thứ ba được ạ.” Destin nói mà không biểu lộ gì cho thấy mình lắng nghe cuộc nói chuyện từ nãy giờ.

“Có muốn đi dạo 1 vòng không, Destin, trong lúc Armand xem lại giấy tờ?” Gayle hỏi cậu bé.

“Vâng ạ ” Destin theo cô đi dọc hành lang nhỏ dẫn ra khu vực hồ bơi. Cô chú ý thấy cậu bé cố ý tránh xa nước. Cậu đi vòng quanh ngắm nhìn những bức tranh và bức tường nhỏ tạo ra từ nước giữa hồ bơi.

“Cậu nghĩ sao về chúng ?” cô hỏi, cậu nhún vai không rõ lắm.

“Nó hỗn tạp quá,” Destin quay lại nhìn cô. “quá nhiều màu sắc làm khó đập vô mắt người xem.”

“Ừ,” cô trả lời, cậu tiếp tục đến xem một bức tranh hoa treo trên tường. Đi đến kế bên cậu, Gayle nhìn tranh rồi nhận xét “Bức này đẹp quá.”

“Vâng” Destin cười nói. “Thiên nhiên luôn biết cách phối màu .”

“Hum, vậy là cậu rất thích thiết kế ?” cô hỏi

“Em không biết, em chưa bao giờ nghĩ đến cả. Armand thì luôn cố gắng đảm bảo em có cơ hội tự thể hiện mình”

“Thế bản thân cậu muốn làm gì ?”

“Em không biết, em chưa nghĩ về điều đó. Dù vậy, em thích làm việc ngoài trời nên chắc em sẽ tìm một công việc có thể để em làm bên ngoài. Armand có 1 vườn hồng rất đẹp, chị nên thỉnh thoảng đến xem đi, và một ao nhỏ với đàn vịt nữa .”

“Nghe có vẻ hay đấy” cô mỉm cười thấy sự hồn nhiên của cậu. “Em sống chung với anh ta phải không?”

“Um hum. .. em là người của ảnh.. um...”

“Ừ, chị cũng nhận ra ”

“ Thế…sao chị lại đồng ý cho em theo sau học hỏi ? Chị không dùng em để được thân thiết hơn với Aramnd chứ ?” Destin nói, mắt nhìn ra ngoài cửa kính.

“Ồ, không có đâu, chỉ là em có vẻ rất hứng thú với khách sạn này” cô nói, cậu quay lại nhìn cô cười nhẹ

“Thật sao, em tưởng em hơi lơ đãng chứ ? “.Họ vừa đi về đại sảnh vừa trò chuyện, cậu cười to hơn “ Thành thật mà nói, hôm nay em hơi lơ là một chút. Có điều gì đó ở khách sạn này khiến người ta muốn giữ nó lại.”

“Giống như nó là đặc biệt, đúng không?” cô hỏi lại, cậu gật đầu.

“Thế nó có thể hoạt động lai được không?”

“Nó sẽ hoạt động lại vào một ngày gần đây .” Họ vào tới đại sảnh thấy Armnad đang đứng chờ.

“Ngay khi cô đưa bản kế hoạch chi tiết đến văn phòng tôi, chúng ta sẽ bắt tay thực hiện ngay .” Armand nói trong khi Destin vẫn đi tiếp ra ngoài khách sạn, cậu nói vọng vô.“Em đợi ở bên ngoài nhé “

“Tôi thích cậu bé,” Gayle nhận xét. “Cậu ấy khá ngây thơ.”

“Vâng .” Armand mỉm cười, chào tạm biệt Gayle rồi ra xe. Adam cũng chào tạm biệt , anh bước theo vô xe theo

“Anh có về khách sạn chính không, Armand?” Adam hỏi

“Không, tôi sẽ dẫn Destin đi mua máy quay fim .” Armand nói, Adam gật đầu . Họ chở anh tới khách sạn rồi Armand chỉ bác Gates lái xe đến shop. “Em vui chứ?”

“Vâng ạ,” Destin nhìn anh. “Em xin lỗi, hôm qua vì mệt quá nên mới xử sự như thế.” Destin cúi mặt xuống. “Và chuyện về mẹ là 1 sự khó chấp nhận với em.”

“Hãy tâm sự với anh khi em cần , nhé.” Armand nhỏ nhẹ.

“Vâng ạ.”

Khi xe tới nơi, Gates mở cửa cho hai người . Cậu nhìn lên bảng hiệu cửa hàng rồi nắm tay Armand cùng đi vào trong . Khoảng 1 tiếng sau, họ tìm được máy quay fim ưng ý, cùng sách hướng dẫn , 1 máy in và các chương trình cần thiết cho máy vi tính của cậu .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui