Edit: Aya Shinta
Nếu Bùi Tuân muốn tắm gội cho Cố Thanh Trạch để trị liệu, hai người tất phải cùng nhau, nhưng những thau tắm trước đó đều là Cố Thanh Trạch dùng một mình, y cũng không thích dùng chung với người khác, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn một suối nước nóng thiên nhiên sau ngoạ tẩm, chẳng qua là lộ thiên.
Không trung còn có tuyết rơi, Cố Thanh Trạch muốn từ bỏ, không biết Bùi Tuân lấy ra một viên dạ minh châu từ chỗ nào, đột nhiên ném tới không trung, lập tức, trên vị trí của hắn, chậm rãi phủ lên một tầng màng màu xanh biển, giống như kết giới trong thoại bản, bao phủ toàn bộ suối nước nóng ở trong đó.
Con ngươi vốn bình tĩnh của Cố Thanh Trạch xẹt qua vài phần kinh ngạc, "...... Thần y, đây là vật gì?"
"Đây là đồ vật của quê nhà ta, gọi là dạ lâm." Hắn không lo lắng đồ vật ở hậu thế bị Cố Thanh Trạch nhìn thấy, Bùi Tuân nhàn nhạt giải thích, "Vật ấy cách tuyết ở ngoài kết giới, hơn nữa người ở trong dạ lâm, ngẩng đầu, có thể thấy được cảnh đêm, giống như màn đêm đang buông xuống."
"Thế gian to lớn, quả thực việc lạ gì cũng có." Cố Thanh Trạch nhẹ nhàng gật gật đầu, ngoài miệng tuy nói như vậy, trên mặt lại không có thái độ khiếp sợ bao nhiêu.
Trầm mặc một lát, y nói: "Còn mời thần y xoay người, bổn vương muốn thoát y nhập tắm."
Khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú ẩn trong hơi nước, càng mông lung, càng đẹp đến mức làm người khác không rời mắt được, hơi nhấp môi vẽ nên sự dụ hoặc không tên, Bùi Tuân ổn định lại tâm tình, cưỡng bách mình xoay người sang chỗ khác.
Tiếng y phục ma xát như lông chim nhẹ phẩy qua trái tim Bùi Tuân, đến mức hô hấp hắn đều rối loạn, hắn nặng nề mà hít sâu hai ngụm khí, áp sự khác thường nơi đáy lòng xuống.
Hồ Thất: Cầm thú.
Bùi Tuân: Cái gì ta cũng chưa làm đâu! Đây cũng kêu cầm thú?
Hồ Thất: Nếu ngài làm, vậy kêu cầm thú cũng không bằng.
Bùi Tuân:...... Đó là tiểu tức phụ của ta!
Hồ Thất: Hiện tại không phải.
Ánh mắt Bùi Tuân trầm trầm: Rất nhanh thì sẽ phải thôi.
Nghe được tiếng nam tử phía sau thi triển võ công để vào nước, còn cùng với vài tiếng hô đau khó có thể nghe thấy.
Động tác của Bùi Tuân hơi ngừng lại, nửa giây sau, mới cởi y phục trên người ra, hai chân dài chậm rãi rảo bước tiến vào trong suối nước nóng.
Cố Thanh Trạch lơ đãng ngước lên máy mắt, bộ dạng Bùi Tuân không mảnh y phục đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đập vào mi mắt, đầu tóc đen như mực rũ ở sau người, che khuất bộ vị làm người mơ màng, đường cong trên thân thể thật tinh tế, da thịt thắng tuyết, mờ mịt trong sương mù, so với bông tuyết bay bay ngoài kết giới còn phải trắng nõn tú mĩ hơn.
Đối phương có, y cũng có, nhưng vì sao......
Cố Thanh Trạch lại là theo bản năng mà nghiêng mặt qua, một tia khác thường xẹt qua trong lòng, rất nhanh, nhanh đến mức y không có lưu tâm, không thể nào phản ứng lại.
Con ngươi sâu thăm thâm Thúy của Bùi Tuân dừng ở trên người Cố Thanh Trạch, toàn thân người kia chỉ lộ ra một cái bả vai, khung xương Cố Thanh Trạch nhỏ hơn một ít so với nam nhân khác, làn da như bạch ngọc, xương quai xanh tinh xảo, làm người ta......
Vì tránh cho mình trở thành cầm thú như trong miệng Hồ Thất, trước sau thì Bùi Tuân vẫn duy trì khoảng cách cùng Cố Thanh Trạch, hắn tùy tay lấy ra một cái túi ngân châm ( đổi được từ Thương thành Thời không ), lấy hai ngân châm, nói với Cố Thanh Trạch: "Vương gia, ta cần phải thi châm cho ngài, có chút đau, ngài có thể ngẩng đầu nhìn đỉnh dạ lâm, có sao trời...... Nhìn sự vật tốt đẹp, sẽ giảm bớt vài phần đau đớn."
Nghĩ một chút, Bùi Tuân chỉ thi châm ở nửa người trên cho y, nếu là nửa người dưới, nhưng hắn...... Không thể khống chế được mình.
Đối với lời Bùi Tuân nói, Cố Thanh Trạch lười phải đi cự tuyệt, liền theo lời ngẩng đầu, "Được."
Nguyên bản tưởng rằng là bầu trời đêm trong trạng thái tĩnh, có mấy ngôi sao, cũng không có gì hiếm lạ, chỉ là...... Bỗng nhiên có mấy vì tinh tú xẹt qua, dường như rất giống thật, lúc này Cố Thanh Trạch mới toát ra vài phần khiếp sợ, liên tục thật lâu sau, với y, đã khó tiếp thu được.
Nếu nói cho y, dạ lâm này chiếu ra không trung tinh tế, sợ rằng Cố Thanh Trạch phải bị dọa, đương nhiên, việc đó thì nguyên soái đại nhân sẽ không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...