Edit: Aya Shinta
"Nhi thần tuân chỉ." Giọng nói Cố Thanh Trạch vẫn duy trì ôn nhuận như cũ, chỉ là lần này lại thêm vài phần tức gian không dễ phát hiện, y dừng một chút, nhìn thấy mỏi mệt giữa trán hoàng đế, lại nói: "Không quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui."
"Thần y." Lưng y chậm rãi thẳng lên, bước chân dịch nhẹ, tiếng nói nhàn nhạt lộ ra vài phần lười biếng nhàn đạm: "Đi thôi."
Bùi Tuân liếc mắt nhìn bóng dáng Cố Thanh Trạch một cái, không nhanh không chậm mà hành lễ với hoàng đế, "Thảo dân cáo lui." Tiếp theo, mới nâng bước đuổi kịp Cố Thanh Trạch.
Vết thương ở chân Cố Thanh Trạch tuy đã lành, nhưng không thể đi quá lâu. Bùi Tuân nhìn nam tử phía trước đi như bay, vội vàng chạy chậm tiến lên đi dìu y, Cố Thanh Trạch bất động thanh sắc mà đẩy tay hắn ra, mắt nhìn thẳng: "Bổn vương tự mình biết đi."
"...... Vương gia, hai chân ngài tuy đã khôi phục, nhưng gần đây lại không thể đi lại quá nhiều, vẫn nên chờ xe ngựa lại đây đi." Trên mặt Bùi Tuân đúng lúc lộ ra vài phần thái độ quan tâm, "Nếu không vết thương cũ lại tái phát, chờ thảo dân về Dược Vương Sơn, liền không có ai có thể chiếu cố ngài."
Cố Thanh Trạch quay đầu lại nhìn lướt qua Bùi Tuân, dường như vẫn chưa để lời hắn lọt vào tai mình, tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt Bùi Tuân hơi trầm xuống, bước nhanh đi đến phía sau Cố Thanh Trạch, duỗi tay điểm huyệt đạo y, ngữ khí vừa nhẹ vừa vội, có chút ôn nhu, lại có vài phần bất đắc dĩ: "Vương gia, đắc tội!"
Cố Thanh Trạch chỉ cảm thấy thân mình vừa chuyển, liền rơi vào cái ôm ấp tản ra ấm áp cùng mùi thuốc nhàn nhạt.
"Bùi Tuân, ngươi làm gì!" Sắc mặt Cửu vương gia luôn luôn đạm nhiên như nước, lần đầu tiên trên mặt tràn ra vài phần tức giận, còn có một mảnh đỏ ửng bên tai không dễ thấy được.
Trước công chúng, thế nhưng y bị một nam tử ôm công chúa. Lại không thể tưởng được, đường đường đồ đệ thần y lại dĩ hạ phạm thượng như thế.
"Vì suy nghĩ cho hai chân của Vương gia, thứ cho ta thất lễ." Bùi Tuân sâu kín mà liếc mắt nhìn khuôn mặt giận tái đi của Cố Thanh Trạch một cái, biểu tình sinh động như vậy thế nhưng so với Cửu vương gia ngày thường cấm dục lại ôn nhuận, đẹp hơn không ít.
Hắn thu tầm mắt, ôm Cố Thanh Trạch hướng về phía xe ngựa, hoàn toàn không màng ánh mắt thái giám cung nữ chung quanh, vẻ mặt bằng phẳng lại chính trực.
Nhưng thật ra Cố Thanh Trạch trong lồng ngực hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng biểu tình trên mặt lại cực kỳ sinh động có vẻ đáng yêu hơn rất nhiều, "Làm càn! Bùi Tuân, bổn vương lệnh cho ngươi lập tức thả bổn vương xuống." Y hít sâu một hơi, ngữ khí hơi có chút thỏa hiệp: "Bổn vương tự mình đi, không, ta chờ xe ngựa ở đây."
Bùi Tuân hơi hơi cúi đầu, ánh mắt thâm thúy vọng vào trong mắt Cố Thanh Trạch, cánh môi dày mỏng vừa phải hé mở, câu ra một độ cong thật đẹp, ngay cả chất giọng, đều có vài phần từ tính, mê hoặc lòng người: "Không, ta bế đến nghiện rồi."
"...... Ngươi!" Cố Thanh Trạch nhăn mày thật chặt, thấp giọng nói: "Bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi."
Tay đang ôm Cố Thanh Trạch hơi hơi chặt lại, Bùi Tuân giương môi, cười khẽ: "Ta đều là vì muốn tốt cho vương gia, vương gia lấy oán trả ơn, không khỏi mất phong độ đại tướng."
Thời điểm Bùi Tuân nói lời này, cả người Cố Thanh Trạch đều kinh ngạc, Bùi thần y trong ấn tượng của y, từng cử chỉ lời nói triển lộ ra làm người ta phải trầm trồ khen ngợi phong hoa khí độ, tuyệt không phải gia hỏa mồm miệng lanh lợi, hành vi vượt phép trước mắt đây.
"Ngươi nói không tha cho ta, là muốn giết ta sao?" Bùi Tuân mặt mày mỉm cười, chân bước không ngừng, "Như thế, ta đây liền về Dược Vương Sơn, vương gia muốn giết ta, liền phái người ở trên đường giết ta đi, hoặc là diệt Dược Vương Sơn, tùy ngài vui vẻ."
Hồ Thất:...... Nguyên soái đại nhân, ngài lộ đuôi cáo rồi!
Bùi Tuân: Cảm ơn nhắc nhở. Công lược cao lãnh, vẫn nên nhanh chóng dùng ngay biện pháp bức bách thì tương đối tốt, ngươi cảm thấy không? Ta muốn nghe ý kiến của ngươi.
Hồ Thất: Ta cảm thấy loại như Cố Thanh Trạch, phải chậm rãi công lược, nước ấm nấu ếch, lâu ngày sinh tình mới tương đối tốt đấy?
Bùi Tuân: Nghe rồi, nhưng không tính toán dùng.
Hồ Thất: Ngài ngài ngài, không phải ngài nói muốn nghe ý kiến của ta sao?!
Bùi Tuân:...... Cũng chỉ là nghe một chút.
Hồ Thất: ―― hệ thống đã chặn ngài, có việc hai tiếng sau hẵng nhắn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...