Editor: Mèo Lười
Đây chính là hôn lễ long trọng nhất trong Thí Thần OL.
Từ hệ thống mua hoa hồng phủ kín phố Trường An, bang Tỉnh Mộng còn mặc trang bị thống nhất đứng hai bên đường duy trì trật tự. Hạ Lưu còn rất có khí chất thổ hào dùng tửu lâu lớn nhất kinh thành trong 24 giờ, để chờ tân nương tới.
Lúc Cố Vân Thiên onl, khung tin nhắn riêng cùng thông báo muốn thêm hắn làm hảo hữu như nổ oanh. Hắn nhanh chóng xóa hết tất cả, chỉ còn lại ba tin nhắn của Hạ Lưu.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Tiểu Vân Vân, lát nữa nhớ đến Di Hồng lâu.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Lễ phục cùng những thứ khác đều đã đưa đến cho ngươi, nhớ mặc đấy.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Sau này ngươi còn muốn cái gì, ta đều sẽ tìm cho ngươi.
Trong bưu kiện còn kèm theo rất nhiều trang bị, từ trang sức đến áo quần đều thống nhất một màu đỏ thẫm, thậm chí còn có thêm một cái trứng màu trắng.
[Trứng Phượng Hoàng băng] đã bắt đầu ấp trứng, Phượng Hoàng băng có thể đạt được vật cưỡi cấp thần thú.
Cố Vân Thiên hơi sững sờ, đột nhiên không biết phải nói gì cho phải.
[Chúc mừng bạn đạt 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 51]
Nếu như người được nhận là một cô gái, đối mặt với thế công ôn nhu như vậy của hạ Lưu, sợ là đã sớm rung động. Khỗ nỗi hắn lại là một chàng trai, tuy nói không có khả năng sẽ không vui, nhưng nếu muốn hắn ăn cơm mềm thì không có khả năng. Hắn liền trực tiếp mở khung tin nhắn riêng, gửi một tin nhắn cho Hạ Lưu.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Đợi chuyện này xong ta liền sẽ trả mấy thứ này cho ngươi.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Đây là sính lễ, sao phải trả lại chứ.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Chúng ta không phải thành thân thực.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Chung quy đây cũng là lần đầu tiên của ngươi, mặc kệ thế nào ta cũng muốn đối tốt với ngươi một ít mới được.
Chẳng những như thế, Hạ Lưu còn giảng thuật với Cố Vân Thiên lần đầu tiên kết hôn của phụ nữ quan trọng đến cỡ nào, thái độ rất thành khẩn, hơn nữa lại còn rất kiên quyết không chịu thu hồi những trang bị kia.
Đối mặt với Hạ Lưu bá đạo và tà mị như vậy, Cố Vân Thiên càng không có cách nào có thể từ chối.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Sau khi hôn lễ hết thúc ta liền mang tiểu Phượng Hoàng của ngươi đi luyện cấp, về sau ngươi một con phượng hoàng, ta một con phượng hoàng, sát cánh cùng bay, có phải rất lãng mạn hay không?
Cố Vân Thiên nhất thời bật cười, nếu là lúc trước khi chưa biết Hạ Lưu là nữ kia, hắn nhất định sẽ nghĩ cô biến thái. Nhưng bây giờ đã biết rồi, hắn lại cảm thấy những lời này của Hạ Lưu rất đáng yêu.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Được, ta đến Hoàng Hạc lâu tìm ngươi.
Đối với Hạ Lưu mà nói, người đàn ông Cố Vân thiên này chính là một trạch nam tính tình tốt, dù luôn trêu đùa hắn cũng sẽ không tức giận, ngẫu nhiên lừa dối hắn hai câu liền có thể lừa hắn.
Nói ví dụ như...
Giống như bây giờ, tiểu nữ hiệp khách một thân mặc trang bị đỏ thẫm trực tiếp dùng kỹ năng truyền tống của sư đồ đến trước mặt cô. Tuy rằng biết người điều khiển nhân vật kia là nam, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn cười.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Nương tử, có nguyện ý cùng tướng công ra ngoài gặp người không.
Tay cầm chuột của Cố Vân Thiên dừng lại, hắn nhịn không được kéo gần hình ảnh, cẩn thận nhìn Kiếm Tiên trước mắt.
Bình thường Hạ Lưu luôn là trang phục trắng cả người và cây sáo ngọc, là trang bị cấp thần lợi hại nhất toàn phục, phụ gia hiệu quả cũng không tầm thường. Bất kể là lực công kích hay lực phòng ngự đều đủ khiến cho một đám người điên cuồng công kích Hạ Lưu vì một thân trang bị này.
Đương nhiên, đối với bản thân Hạ Lưu mà nói, chức năng lợi hại nhất của bộ trang bị này là... xinh đẹp.
Đúng, chỉ cần trang bị có hiệu quả này, liền có thể mê đảo tất cả muội tử cùng nhân yêu. Mà lúc này Hạ Lưu lại nhuộm tất cả trang bị thành màu đỏ thẫm, không còn cảm giác tiên khí phiêu phiêu như trước, mà nhiều hơn vài phần tà mị cùng... cảm giác vui vẻ.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên:... Mau ra cử hành cho xong hôn lễ.
Làm xong thì hắn cũng không cần tiếp tục ở nơi này làm nhân yêu.
Nhưng ý nghĩ này của Cố Vân Thiên tất nhiên Hạ Lưu sẽ không hiểu được, người kia cười híp mắt lại tàn nhẫn bổ thêm một đao vào lòng hắn.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Thì ra nương tử đã sớm không chịu nổi rồi sao?
Đối với hành vi đùa giỡn lưu manh của Hạ Lưu, Cố Vân Thiên đã sớm thành thói quen. Hắn cũng lười đôi co với cô, không nhanh không chậm điều khiển nữ hiệp khách hồng y trong màn hình lên Phượng Hoàng lửa của Hạ Lưu.
Nếu trong thế giới võng du người cũng phân đẳng cấp mà nói, Hạ Lưu có lẽ sẽ thành vương giả khu mười một.
Vô số người nghênh đón cô cùng tân nương của cô, kênh thế giới sớm đã bùng nổ, các loại lời nói như "bang chủ phu nhân mau sinh hầu tử cho bang chủ" không ngừng xuất hiện.
Cố Vân Thiên gả cho người, mà người cưới hắn lại là nữ.
Nói như vậy cũng không khỏi quá kỳ quái, nhưng loại chuyện ly kì này lại thật sự xảy ra trên người của hắn.
Hạ Lưu đang an vị bên cạnh hắn, còn cố ý quấy rầy hắn trong tin nhắn riêng, nói ra vài lời khiến hắn bất ngờ.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Tiểu Vân Vân, nói cho tỷ tỷ biết, ngươi có phải là đại thần khu nào không?
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Vì sao lại hỏi như vậy?
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: Vì thao tác của ngươi rất lợi hại, tuyệt đối không phải là trình độ của người mới. Nói thật, nếu ta cùng ngươi đều dùng một loại trang bị, hai chúng ta cùng PK, ta tuyệt đối sẽ bị ngươi ngược đến chết.
Cố Vân Thiên được người bên cạnh biểu dương nhất thời cảm thấy Hạ Lưu thật đúng là một cô gái tốt, ít nhất cũng rất thành thật.
[Chúc mừng bạn đạt 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 54]
Tài khoản này vốn là hắn giúp em gái luyện cấp, mà hắn, đại khái cũng sắp trở về tài khoản đại thần kia.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Tài khoản này chỉ là nhân vật nhỏ.
Thần xui quỷ khiến, hắn lại đem chuyện này nói ra.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Ta từng nói với ngươi ta là nam, đó là sự thật. Ta vốn chơi ở khu sáu, tài khoản này là của em gái ta.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu:...
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Cần giọng nói để nghiệm chứng không?
Cố Vân Thiên vốn cho rằng Hạ Lưu như vậy sẽ tiếp thu sự thật mà không đùa giỡn lưu manh, hai người cũng có thể dùng giới tính bình thường của mình để trao đổi.
Nhưng trước giờ Hạ Lưu đều không nghĩ sẽ phối hợp vấn đề này với Cố Vân Thiên.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: vậy lúc ta nói ta là nữ, vì sao lúc ấy ngươi liền tin, cũng không hoài nghi ta?
Nhìn tin nhắn xuất hiện trên màn hình, Cố Vân Thiên trầm mặc, thật lâu cũng chưa có trả lời.
Hắn cũng không biết đấy là vì sao.
Vì sao lại bái người này làm sư phụ, vì sao lại tiếp thu những yêu cầu cố tình gây sự của cô. Mà cô lại khống chế rất phù hợp, vừa có thể để cho hắn khuất phục, vừa có thể khiến cho hắn không thể nổi giận. Phảng phất như đã là bạn tốt hơn mười năm, lý giải hết tất cả của hắn.
Phượng Hoàng lửa bay qua thành Trường An, bay qua am Nguyệt Lão, cho đến khi nhìn thấy tòa nhà cao tầng mà Hạ Lưu phải trả giá cao mới mua được xong, mới nho nhã hạ xuống.
Nhưng hai người mặc áo lễ phục màu đỏ thẫm trên Phượng Hoàng lửa lại không hề có ý định bước xuống, váy cứ tung bay, âm nhạc tạo bối cảnh là tiếng địch ngân nga, mạc danh kỳ diệu khiến người khác cảm thấy thư giãn.
Đại khái trầm mặc khoảng mười phút, rốt cuộc Cố Vân Thiên cũng nhận được tin nhắn của Hạ Lưu.
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Luu: 187xxxx....
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Đây là gì?
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: số điện thoại của ta, người có dám gọi điện thoại cho ta không? Ta cam đoan sẽ không xuất hiện tình huống một phút khấu trừ 30 đồng tiền của ngươi.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên:...
Đây căn bản không phải vấn đề về phí, mà là vấn đề liên quan đến khoảng cách.
Trong thế giới chân thật vấn đề khoảng cách có vô số loại phương thức để giải quyết, gần một chút thì có thể đi bộ, xa hơn một chút thì có thể ngồi xe, xa hơn một chút nữa thì có thể là máy bay hoặc thuyền. Loại khoảng cách kia cho dù biển sâu mênh mông hay núi sâu cũng có thể vượt qua. Nhưng, khoảng cách của hai người bọn họ, lại là giữa hư cấu và chân thật.
Trong lòng Cố Vân Thiên đã sớm có dự cảm, chỉ cần hắn thật sự gọi vào số kia, như vậy, quan hệ của hắn cùng Hạ Lưu sẽ từ những con số liệu kia đi đến hiện thực.
Hạ Lưu không có ý tứ xuống khỏi lưng Phượng Hoàng lửa, Cố Vân Thiên cũng vậy. Hai người họ giống như bắt đầu một cuộc tỷ thí về lòng kiên nhẫn, mà tiền đặt cược lại có liên quan đến tương lai.
Cố Vân Thiên nhẹ nhàng thở dài, hắn nhìn con số kia, cuối cùng vẫn đưa tay về một hướng khác của sô pha, cầm lấy điện thoại vào trong tay.
Chậm rãi bấm từng số từng số vào, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm gì đó mới bấm nút quay số.
Sau khi bấm nút gọi, thật lâu vẫn không ai nghe máy. Cố Vân Thiên cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, một tiếng "tít" vang lên, giọng nói của một cô gái mang theo ngữ khí dò xét truyền vào trong tai hắn.
"Tiểu Vân Vân?"
Vẫn là cái xưng hô khiến người khác không thể kháng cự kia. Cố Vân Thiên không lời chống đỡ, nhưng cũng may hắn đã nghe liền mấy ngày cũng đã tạo thành thói quen, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm, là tôi"
Hạ Lưu ở đầu dây bên kia rõ ràng là bị kinh hách, nửa ngày vẫn không nói chuyện. Cố Vân Thiên cũng rất kiên nhẫn chờ cô, cũng không thúc giục. Thật lâu sau, Hạ lưu mới tiếp tục mở miệng: "Thế nhưng lại thật sự là nam!"
"..."
Cố Vân Thiên bị chất vấn về phương diện giới tính lặng lẽ sờ mũi, rất nghiêm túc lặp lại lời nói của Hạ Lưu: "Ừm, tôi thật sự là nam"
Hạ Lưu cười khẽ, tiếng cười rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Cố Vân Thiên nghe rõ ràng. Cô hỏi hắn: "Tiểu Vân Vân, nhưng là anh cũng đã gả cho tôi rồi đấy. Làm thế nào bây giờ, đến bây giờ tôi mới biết được nương tử của mình lại là nam cơ"
Lời này nghe có chút mập mờ, nhưng cũng là sự thật. Như là một câu nói đùa thông thường, lại làm cho tim của Cố Vân Thiên chậm nửa nhịp.
Phú nhị đại ngây thơ ấy à, thật đúng là không chịu được đùa giỡn.
Hắn trầm mặc một lát, sau đó trả lời Hạ Lưu: "Cô có thể hưu thê"
"Luyến tiếc, làm sao bây giờ?"
Giọng nói của Hạ Lưu rất ôn nhu, cho dù đã đi qua sự truyền tống của sóng điện cũng có thể cảm nhận được cảm giác ôn hòa khiến người thích kia. Hoàn toàn không hề có ý tứ hàm xúc như hảo hán ở trong trò chơi, từng câu từng từ đều khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Vốn là một cuộc trò chuyện sẽ rất xấu hổ nhưng lại lấy không khí đặc biệt hài hòa để triển khai, rõ ràng ngoại trừ trò chơi thì sẽ không có liên hệ gì khác, nhưng hai người lại luôn có đầy đủ đề tài để nói chuyện.
Hắn rất ít khi tâm sự như vậy cùng người khác, làm thiếu gia Cố gia, bọn họ lúc nào cũng nói chuyện thận trọng với hắn. Nhưng tuy rằng hắn rất cao hứng, thế nhưng khoảng cách lại quá xa.
Cứ tùy ý nói đùa như vậy, nghe một người khác cùng trò chuyện về đồ ăn vặt hay các tin bát quái về minh tinh gì đó với bản thân, thì ra đã rất lâu rồi hắn vẫn không trải qua.
[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo vảm là 60]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...