Editor: Mèo Lười
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, lại trở về cuộc sống bận rộn học tập. Câu nói "thư tình" ngày đó của Thẩm Trí Viễn giống như thành một câu nói đùa, không hề nói lại lần thứ hai.
Đáng nhắc tới là, trong lần thi lần này Thẩm Trí Viễn thành công đạt tiêu chuẩn tất cả các môn, Hạ Lưu cũng dưới sự trợ giúp của hệ thống quân mà trở thành thủ khoa. Tất cả đều rất hoàn mỹ, bọn họ đối với vấn đề "yêu sớm" cũng không trực tiếp trả lời, mà là dùng thành tích để tránh thoát khỏi nguy hiểm bị cô giáo gọi lên văn phòng lần nữa.
Trên đường đạp xe đạp về nhà, Hạ Lưu ngáp một cái, Thẩm Trí Viễn ở ghế sau bộ dáng như một cô vợ nhỏ ôm túi sách lưu loát đọc tiếng Anh rồi nêu ví dụ.
"Sai rồi, ở đó là was chứ không phải is" Hạ Lưu mở miệng sửa cho đúng.
Thẩm Trí Viễn có chút nhàm chán xoa xoa đầu, thở dài: "Tại sao điểm kiểm tra vẫn không cao được chứ?"
"Thành tích hiện nay của cậu như vậy là muốn thi đại học Havard sao?" Hạ Lưu không chút lưu tình thổ tào, dừng một chút lại lành lạnh bổ sung một câu: "Người xưa thường nói phải biết tự lượng sức mình, hiểu không?"
"... Cô gái ngu ngốc, cô đừng có xem nhẹ tôi" Thẩm Trí Viễn rầm rì lẩm bẩm nửa ngày, tròng mắt đen nhánh híp lại thành một đường, trên mặt tràn đầy nụ cười, mang theo một chút ngạo ý, "Ai nha, không phải cô sẽ vào đại học A sao? Tôi chính là muốn thi vào đại học B bên cạnh đại học A đấy!"
Nói như thế với kiểu đúng lý hợp tình, không hề có ý tứ hàm xúc ngượng ngùng gì.
Hạ Lưu nghe xong một bên lái xe một bên tiếp tục gào thét: "Vì sao lại muốn thi vào trường bên cạnh trưởng đại học của tôi?"
"Bở vì..." Thẩm Trí Viễn nhất thời nghẹn lời, sau nửa ngày ấp a ấp úng mới đỏ mặt nói thầm: "Bởi vì tôi thích, không được sao?!"
Trên mặt thiếu niên xuất hiện đóa mây hồng mập mờ, tay cầm cặp sách không tự chủ nắm chặt, chỉ sợ tiếng đập "thình thịch" không ngừng của trái tim đang loạn nhịp sẽ truyền đến tai của thiếu nữ ngồi trước mặt.
Thích đại học B thực ra có lý do khác, chính là muốn gặp người trước mắt này.
"Được rồi! Nếu mục tiêu của cậu là đại học B, vậy mục tiêu của tôi cũng là đại học A vì nó bên cạnh đại học B"
Hạ Lưu nói rất vân đạm phong khinh, Thẩm Trí Viễn sau lưng thật lâu cũng không nói gì. Thật lâu sau, cô mới nghe được một tiếng "hừ", cùng với tiếng nhắc nhở độ hảo cảm tăng lên của hệ thống.
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 89]
Mỗi ngày đều là như thế, không ngừng tiến tới phía trước vì tương lai của bản thân. Mặc dù mục tiêu rất xa, nhưng dưới sự cố gắng tập trung từng chút từng chút mà đến gần.
Có thể có được vô hạn những tính toàn cho tương lai cùng với sự chờ mong vô cùng tốt đẹp, đây chính là chỗ đẹp nhất của thanh xuân.
Đó là ngày trước khi tốt nghiệp trung học một ngày, Hạ lưu và Thẩm Trí Viễn từ ba tháng trước đã sớm tham gia lớp học buổi tối. Thói quen bình thường của Hạ lưu đều là đọc sách bên ngoài ban công của trường, Thẩm Trí Viễn cũng bị cô ảnh hưởng nên cũng làm theo.
"Này, Lưu ngốc, cô xem bên kia!"
Thẩm Trí Viễn đột nhiên bỏ sách xuống rồi chỉ vào một nơi rất xa mà gọi Hạ Lưu. Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn lên, một mảnh đỏ rực như lửa từ từ rủ xuống, bầu trời phía Đông đã thành màu tím lam của đêm hè, phía Tây cũng nhiễm lên sắc thái cực kỳ diễm lệ.
"Rất đẹp!"
Hạ Lưu đẩy đẩy mắt kính, thần tình khẩn trương vừa rồi cũng dần dần thả lỏng. Cô cong cong khóe môi, nở nụ cười thật sự thỏa mãn.
"Lúc tôi ở hành tinh M78, nhìn thấy hành tinh mới thật sự là đẹp chứ..." Thẩm Trí Viễn dựa vào ghế, vắt chéo hai chân lười nhác nói.
"Hành tinh... M78?"
Hạ Lưu mang ánh mắt dò hỏi dừng lại trên mặt Thẩm Trí Viễn, cô lặp lại câu đó làm câu hỏi. Người kia thế này mới ý thức được bản thân lại một lần nữa lỡ lời, chỉ là...
Hắn đột nhiên rất muốn biết một vấn đề.
"Nếu tôi không phải là con người, cô có thể... không thích tôi hay không?"
Hạ Lưu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thẩm Trí Viễn, không khách khí trả lời: "Đừng nói với tôi giống như bây giờ tôi thích cậu như vậy"
"..." Biểu hiện trên mặt Thẩm Trí Viễn có chút rối rắm, hắn nghẹn nửa ngày mới phản bác: "Sao cô có thể không tôi được chứ!"
Hạ Lưu nhìn hắn, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng. Cô ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn chiều tà, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần, nhẹ giọng nói: "Nếu biết, vậy cậu còn hỏi tôi làm gì?"
"Hả?" Trong lúc nhất thời Thẩm Trí Viễn không hề có phản ứng. Hắn ngây ngẩn nhìn Hạ Lưu, người kia thở dài, mở miệng mắng "Ngu ngốc"
[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độhảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 95]
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ!
"Hừ, tôi biết cô thầm mến bản thiên tài..." Thẩm Trí Viễn sau nửa nửa ngày rầm rì mới lặng lẽ quay đầu nhìn Hạ Lưu đang nhắm mắt, hỏi lại một lần nữa: "Cô còn chưa trả lời tôi, nếu tôi không phải là loài người..."
Giọng nói Thẩm Trí Viễn không tự nhủ nhỏ xuống, có lẽ chính hắn cũng hông dám hỏi, lại càng không dám nghe câu trả lời của cô.
"Cậu là ma cà rồng sao? Hay là người sói?" Hạ Lưu hỏi hắn, vấn đề này có vẻ có chút buồn cười.
"Hạ Lưu ngu ngốc! Cô đang suy nghĩ đến cái gì vậy?" Thẩm Trí Viễn vừa mới thấy không khí nặng nề thì lập tức bị tan biến, ngữ khí của hắn trở nên hung dữ: "Nếu tôi là người ngoài hành tinh, tôi nói là nếu! Như vậy cô sẽ còn thích tôi hay là không!?"
Hạ Lưu cũng không mở mắt, ngữ khí rất bình thản: "Người ngoài hành tinh à? Vậy cậu sẽ quay lại hành tinh của cậu sao?"
Không có đáp án trực tiếp, Thẩm Trí Viễn cũng có chút giật mình. Cục di dân sở dĩ đưa hắn đến Trái Đất là bởi vì hiện tại tài nguyên thiên nhiên trên hành tinh M78 dần dần khô kiệt, hơn nữa hành tinh cũng sắp hủy diệt. Vì muốn giữ lại huyết thông cuối cùng cho nên mới phải chọn ra một đám người trẻ tuổi đi đến những hành tinh khác.
Cho nên...
"Có lẽ không có cách nào để quay để trở về"
"Vậy cũng không đúng, nếu người ngoài hành tinh nhưng sẽ không đi, lại không hề nhìn ra sự hác biệt nào cả, vậy có gì khác với người Trái Đất chứ?"
Hạ Lưu chậm rãi nói, cười cười: "Cậu thật sự xem truyện tranh quá nhiều rồi, lại còn có thể ảo tưởng mình là người ngoài hành tinh.
"..." Rõ ràng hắn chính là người ngoài hành tinh nha. Thẩm Trí Viễn có chút buồn bực: "Tóm lại ý tứ của cô chính là nói thích tôi, không sai đi!"
"Tôi cũng không hề nói" Hạ Lưu lại nhắm nghiền hai mắt, đầu tựa vào trên ghế, trong ánh hoàng hôn lại có vẻ trầm tĩnh như nước.
Đột nhiên Thẩm Trí Viễn đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cúi lưng, nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng cô, vừa chạm đã rời, giống như một cánh lông vũ rơi vào bên môi.
Sau khi hạ cánh xong, Thẩm Trí Viễn lại giả vờ như không có chuyện gì quay đầu nhìn về phía xa xa, căn bản không hề muốn làm theo lời kịch như trong truyện tranh thiếu nữ.
"..."
Hạ Lưu mở mắt, mê mang lại khiếp sợ nhìn hắn.
"Chuyện kia, tôi nghe nói... nữ sinh lúc bị hôn nếu không có... khụ khụ, không trao tặng một cái tát thì chính là... hoặc là người đó quá ngây thơ hiền lành, nếu không chính là thích nam sinh kia" Thẩm Trí Viễn cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh một chút, đáng tiếc dường như không có hiệu quả.
"Này, Lưu ngốc, cô tuyệt đối chính là thích tôi!"
Thẩm Trí Viễn đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Lưu, dưới ánh đèn từ trong phòng học truyền ra, con ngươi xinh đẹp của hắn long lanh, cất giấu trong đó là một số cảm xúc chưa từng nói ra bằng lời.
Đó là bí mật của hắn, hắn chính là muốn nghe đối phương tự mình nói ra.
"Vì sao tôi lại không phải là loại người ngây thơ hiền lành?" Hạ Lưu chú ý đến điểm khác biệt, đột nhiên liền hỏi.
Lúc này nụ cười của Thẩm Trí Viễn có chút cứng ngắc, dĩ nnhiên là đã học được một chút kỹ năng tổn thương người khác từ Hạ Lưu, hơn nữa còn có thể vận dụng đến. "Bởi vì cô rất bạo lực"
"..." Hạ Lưu yên lặng nhìn chằm chằm Thẩm Trí Viễn một lúc lâu, hỏi hắn: "Cậu chắc chứ?"
Ngữ khí của cô không tốt lắm, miễn cưỡng lại mang theo ý tứ hàm xúc nguy hiểm khó hiểu. Tay cố xoay bút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đợi lát nữa sẽ gõ lên đầu hắn.
Uy hiếp, đây chính là uy hiếp trắng trợn!
"Được rồi, cô chính là tiểu đáng yêu chọc người yêu thích" Thẩm Trí Viễn vẫn là nhận thua, trong ngoài không đồng nhất khen Hạ Lưu.
~~~o0o~~~
Trước khi thi đại học không khí đột nhiên trở nên không hề khẩn trương. Có lẽ là vì áp lực quá lớn cho nên muốn bùng nổ, cùng có thể là vì tương lai mờ mịt và hưng phấn, toàn bộ học sinh cấp ba đều trở nên điên cuồng.
Vào tiết học thứ hai của buổi tự học, ở lầu đối diện không biết là ai bắt đầu hô lên: "Lục Diệp, em thích anh!"
Bắt đầu từ câu này, tiếp theo liền có vô số người bắt đầu hô lên. Có rất nhiều nội dung, cũng có người như chỉ để phát tiết, cả trường như chảo dầu trên lửa, lập tức sôi trào hừng hực.
Trên ban công còn có người ném giấy, những tờ đề cương như những bông tuyết bay bay, chúng mang theo tất cả áp lực cùng vui sướng, đặt những ký ức tươi đẹp hoặc đau thương vào trong không khí, chậm rãi bốc hơi, sau đó tiêu tán.
Có người đang khóc, có người đang cười, hôm nay tất cả đều sắp qua đi, nghĩ lại thời gian không ngờ lại trôi qua nhanh đến vậy, chỉ trong chớp mắt lại sắp rời khỏi nơi đây, phải gánh lấy hành trang trên lưng đi đến những nơi xa xôi.
"Thẩm Trí Viễn"
Hạ Lưu nhón chân lên, trong không gian ồn ào náo động nà dùng giọng nói nhỏ như thì thầm nhẹ nhàng nói một câu vào tai hắn.
"Em thích anh"
Trong vô số tiếng la hét, chỉ có câu này là câu hắn nghe rõ nhất.
Thẩm Trí Viễn có chút kích động, rõ ràng là một người ngoài hành tinh đã sống rất lâu, nhưng lại giống như một đứa trẻ ba tuổi ghé vào ban công lớn tiếng hét: "Hạ Lưu, anh thích em!"
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]
[Chúc mừng bạn thành công công lược nam chính người ngoài hành tinh Thẩm Trí Viễn! Nhiệm vụ này độ khó khăn là B, độ hoàn thành là 100%]
[Có muốn rời khỏi thế giới thanh xuân vường trường? Yes or No]
[Yes]
[Chúc mừng bạn rời khỏi thế giới thanh xuân vương trường, tổng cộng độ hoàn thành của nhiệm vụ là 100%]
Mấy tiếng nhắc nhở liên tục vang lên, trong nháy mắt, trước mắt Ha Lưu đã không còn những tiếng la hét, ồn ào của đám học sinh nữa.
(Mèo Lười: Đoạn tiếp theo chính là Hạ Lưu của thế giới này:v)
Ngày thi đại học vận khí rất tốt, khoa học xã hội đều thi ở trường, mà trường thi của Thẩm Trí Viễn và Hạ Lưu lại là liền kề nhau.
Hạ Lưu giống như vú nuôi thu thập tất cả mọi thứ của Thẩm Trí Viễn xong, hai người liền không chút kiêng kỵ mà cùng nhau ra căn tin trường ăn trưa. Mặc dù chủ nhiệm lớp vẫn không cảm thấy tốt lắm, nhưng là...
Bọn học đã có thể xem là đã tốt nghiệp, hai chữ "yêu sớm" đã gần như phải biến mất khỏi từ điển rồi.
Thi rất tốt, Hạ Lưu vừa ra trường liền gặp phải Thẩm Trí Viễn, tâm trạng của hắn thoạt nhìn cũng rất tốt, cười híp mắt nhìn Hạ Lưu.
"Đi thôi, thi xong thì về nhà!" Hạ Lưu ý bảo hắn đuổi kịp, Thẩm Trí Viễn lại lắc lắc đầu, kiên quyết không theo "Đừng trở về nhà!"
"Thì đại học xong, chúng ta nên hẹn hò!"
"..."
"Còn muốn đi đến rạp chiếu phim! Muốn đi trượt patin! Muốn đi đánh điện tử, nhiều quá a! Lưu ngốc đi nhanh thôi!"
"Chờ chờ một chút, Thẩm thần kinh có phải anh lại vụng trộm xem truyện tranh thiếu nữ?!"
"A, bản thiên tài anh tuấn như anh sao có thể lén lút xem chứ, rõ ràng là quang minh chính đại mà xem!"
Thanh xuân a, chính là tốt đẹp như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...