Tìm Em Ở Đa Chiều Không Gian


Người đàn ông ngồi bên cạnh, cởi áo khoác ngoài đắp lên cho cô, bàn tay khẽ lau những giọt nước mặt còn đọng lại, có lẽ vì quá mệt nên cô cứ thế thiếp đi, mặc kệ bản thân không một chút phòng bị.

Ngôn Triết Kì nhớ lại đoạn lúc anh đi theo Giang Vân Ni đến nơi này, thật kì quái vì nó khiến anh hơi cảm thấy nhức đầu, từng món kỉ vật hay bộ trang phục kia đều làm đầu anh hiện về những hình ảnh đứt đoạt, có lẽ có chính xác là một phần quá khứ của anh về kiếp đó.

Có lẽ càng chắc chắn hơn thì bộ áo phượng bào đó, chính là trang phục ngày đại hôn của anh và nàng, tất cả về buổi lễ ấy lại càng hiện về.

Gương mặt nàng đỏ hồng thật xinh đẹp còn anh miệng không thể ngừng cười vì trong ngày vui nhất của cuộc đời mình, đứng lên chính điện nhìn biết bao đại thần cung chúc mừng, diễu hành nhìn chúng dân trăm họ ở đâu ai ai cũng dải những cành hoa tươi ngọt ngào chúc trăm năm hạnh phục, đầu bạc răng long.

Ôm nàng thật chặt trong vòng tay mà tự nhủ cả đời này chỉ nàng là duy nhất.


Khi đến cạnh bức tranh, nỗi chua xót ấy lại càng trực trào ở trong tim, bức tranh ấy đúng là nàng rồi, làm sao có thể quên được, cả đời cả ngàn kiếp cũng không thể nào xoá nhoà đi hình bóng thướt tha, kiềm diễm của nàng được.

Nhưng khi trông thấy Giang Vân Ni chạm vào bức tranh ấy, cô dần khóc lóc, cái khóc đau đớn thống khổ đã làm anh nghĩ tới khoảng thời gian nàng một mình lạnh lẽo, chịu đựng cơn đau bệnh tật mà anh lại không thể ở bên cạnh, không cho nàng một chút hồi âm hi vọng, nhìn dáng vẻ của Giang Vân Ni lúc đó đã khiến anh ân hận, chua xót nàng đến phát điên, chỉ biết ôm chầm lấy cô để xoa dịu.

Khi ôm lấy cô, cả người anh cảm thấy được an ủi phần nào, kiếp trước đã chẳng trọn vẹn, nợ nàng muôn vàn tình yêu thương thì giờ đây dù có chết cũng sẽ không buông đôi vai nàng yếu mềm này, không để nàng chịu bất kì một nỗi ấm ức nào nữa hết, tìm kiếm nàng đã khó, chữa lành nỗi vết thương cho nàng thì lại càng khó hơn.

Nhìn Giang Vân Ni nằm bên cạnh, anh hiểu ông trời đang cho anh thấy người con gái này chính là Hoàng Hậu của anh ở kiếp trước, chỉ có cảm xúc ùa về như vậy mới khiến cho người ở kiếp này mới có thể cảm nhận được một cách chân thật nhất.

Anh không hiết khi tỉnh lại cô có nhớ gì về điều ban nãy hay không nhưng chung quy một điều rằng anh đã tìm được lại đúng người, cho dù cô đối với anh không cảm xúc thì mọi sự dịu dàng của cuộc đời này đều sẽ dành cho một mình cô mà thôi.

Giang Vân Ni không biết mình đã thiếp đi biết bao lâu, chỉ cảm giác mình đang ngồi trên một chiếc ghế êm ái, cả cơ thể đang được choàng một lớp áo dày ấm áp.

Đột nhiên cô như có lại ý thức, choàng người dậy nhìn xung quanh, một gương mặt quen thuộc quay lại nhìn cô không chút cảm xúc bất thường nào.

“Ngôn Tổng, sao anh lại ở đây? Sao tôi lại ở đây?”
“Cô Giang bình tĩnh, hôm nay tôi có cuộc khảo sát thực tế về trường quay ở đây, không ngờ lại gặp cô vì quá lao lực mà ngất nên đã mạo phạm đưa cô lên xe nghỉ ngơi”

“Tôi…bị ngất đi sao?”
Giang Vân Ni ngờ ngợ đưa tay lên chạm vào đôi mắt sưng húp của mình mà thắc mắc, rõ ràng là mình đã khóc mà, vì sao lại khóc, có phải liệu cô đã bị linh hồn của vị Hoàng Hậu kia ám vào người khiến cho bản thân chịu đựng nỗi thống khổ hay không
“Cô đã khóc, tôi biết chắc cô đã đọc qua câu truyện về các vị ở thời đó, có lẽ cô đã rất đồng cảm với vị Hoàng Hậu đó mà đã khóc”
“Đúng, tôi cảm giác mình đang là vị Hoàng Hậu đó, khoing biết vì sao nước mắt cứ rơi đến tức tưởi”
“Quả là tiểu thuyết gia, sự đồng cảm của cô rất chân thật, nếu để viết nên những tác phẩm hay phải chăng cô đã đặt mình vào chính nhân vật”
“Đúng vậy, tôi đã cùng cười, cùng khóc với nhân vật của mình rất nhiều…”
“Không biết…hai người đó đã gặp lại nhau chưa nhỉ?”
“Tôi nghĩ, họ là mối nhân duyên ngàn đời ngàn kiếp, dù ở đâu vẫn sẽ tìm được nhau mà thôi.

Có lẽ họ đã tìm lại được rồi”
Chiếc xe chạy thật nhanh ngược chiều gió, những cánh hoa rụng xuống đường được một lần nữa lại bay lên không trung, thoả mãn một lần nữa được tung hoành bay theo gió, rồi lại nhẹ nhành rơi xuống chờ từng đợt gió, chiếc xe đi qua lại được bay lên lần nữa.

Nó giống như mọi kí ức chỉ cần được chạm lại một lần nữa sẽ lại mở ra một mong ước mới.


Trở về nhà cũng đã là tầm chiều tối, về ngày hôm nay cảm giác tựa như một giấc chiêm bao tỉnh dậy vẫn u mê chưa thể hiểu nổi
“Cảm ơn anh Ngôn tổng, nếu không gặp được anh chắc hôm nay tôi không biết sẽ như thế nào?”
“Không sao, cô Giang, hãy nhớ ngày tới chúng ta có công tác”
“Được chào anh!”
Chiếc xe vừa lăn bánh rời đi, Giang Vân Ni ngoảnh lại nhìn, thật kì lạ là từ trước tới giờ coi với người đàn ông này đều có cảm giác gì đó vừa xa nhưng lại cũng thật gần.

Truyện Bách Hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận