Edit: Châu || Beta: Bông
Chụp xong, trên đường về nhà, Sầm Tuế Tuế vẫn ngất ngây.
Chuyện gì xảy ra với mình thế nhỉ? Sao trong đầu toàn nghĩ đến Giản Sóc là sao? Lẽ nào mình đã…??? Cô lắc mạnh đầu, lẩm bẩm, “Sầm Tuế Tuế, mày quá lắm rồi đấy!”
“Gì thế?” Khương San nghiêng đầu, “Em nói gì thế?”
“Không ạ, không có gì.” Sầm Tuế Tuế cười, “Em cứ hay lầm bầm thế thôi.”
Khương San bật cười, dặn, “Tuế Tuế, ở trong xe thì không nói, nhưng sau này khi em nổi rồi, lúc ở bên ngoài nhất định phải chú ý đấy.”
“Dạ?” Sầm Tuế Tuế mờ mịt, “Em tự lầm bầm còn phải chú ý sao?”
“Đương nhiên.” Khương San giải thích, “Nếu không sẽ có một số người, chỉ cần nghe được một từ thôi, là có thể viết ra truyện ngắn một ngàn chữ.”
Sầm Tuế Tuế: “…Thật là đáng sợ QAQ.”
“Ha ha ha ha, chị Tuế Tuế, kỳ thực cũng không sao đâu.” Ân Tiểu Nguyệt cong mắt, “Sau này ra ngoài cứ đeo khẩu trang là không sợ.”
Sầm Tuế Tuế sáng mắt, “Đúng!” “Ha ha ha ha!”
Mấy người trên xe cùng cười.
“Mà Tuế Tuế này, có chuyện này chị muốn bàn với em.”
“Gì ạ?”
Khương San lấy di động, chuyển tiếp một tệp tin cho Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế nhận lấy, sau đó mở ra.
“Hả? Là show truyền hình à?”
“Rất mạo hiểm đấy.” Khương San nói, “Em xem trước đi, xem xong rồi nói tiếp.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Vâng.”
Tập tin Khương San gửi là một chương trình truyền hình thực tế, tên là 《Có dám không?》, là một chương trình mạo hiểm.
Sầm Tuế Tuế biết chương trình này, đã phát được ba năm, năm nào cũng được khen ngợi, danh tiếng tương đối khá.
Lần này 《Có dám không?》 gửi cho Sầm Tuế Tuế chương trình mạo hiểm hai ngày một đêm ở Tùng Lâm.
Năm vị khách quý cố định dẫn dắt hai khách mời mới, sinh tồn trong rừng hai ngày một đêm.
Trong rừng, có thể bình an vượt qua mà xảy ra vấn đề gì, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm, những thứ này đều không biết trước.
Khách quý còn cần mang theo thiết bị quay chụp của bản thân, ghi lại hoạt động trong hai ngày một đêm, cách mỗi ba tiếng lại có 20 phút phát trực tiếp.
Sau khi ghi hình, vị khách nổi tiếng nhất trong buổi phát sóng trực tiếp trong vòng hai ngày sẽ nhận được phần thưởng lớn từ nhóm chương trình.
Sầm Tuế Tuế nhìn hai lần, “Chị San San, sao chương trình… lại tìm em nhỉ?”
“Tìm em thì sao?” Khương San nói, “Có người tìm em tham gia chương trình là rất bình thường mà.”
“Chị đừng trêu em.” Sầm Tuế Tuế đóng điện thoại, cười lắc đầu, “Người khác không biết, chứ chị thì biết thừa còn gì? Em chỉ là diễn viên nhỏ vô danh, vì làm mất lòng người ta mà hai năm qua toàn đóng vai quần chúng, năm nay khó lắm mới đổi vận, có một tác phẩm điện ảnh là 《Tìm Em》, thì chưa xong, còn một cái là người phát ngôn thương hiệu cho Tinh Nguyệt, thì cũng chưa chụp xong.
Em không hề nổi tiếng, sao chương trình lại tìm em chứ?”
Nghe vậy, Khương San dở khóc dở cười “Tuế Tuế, em thật quá không tự tin.”
“Chị ơi, không phải không tự tin, mà đó chính là hiện thực.” cô đối mắt với Khương San, giọng lạnh nhạt, “Thật ra, có tài nguyên ai lại không muốn nắm? Người dựa vào vận may không phải là không có, nhưng rất ít thôi.” “Nếu như không có lợi ích khác, em thật sự không nghĩ ra, chương trình đứng hạng nhất nhì liên tục ba năm liền, sao phải mời một nghệ sĩ không hề bắt mắt chút nào như em.”
“Thôi thôi.” Khương San kéo tay cô, “Em đó, thật quá khôn khéo.”
Sầm Tuế Tuế thấy thế, nở nụ cười nhẹ, “Anh Sóc thu xếp à?”
“Đúng.” Khương San cũng không giấu, “Sáng sớm, lúc Thôi Linh lên cơn ấy, chị nhận được điện thoại của trợ lý Đường, tổng giám đốc Giản cho rằng thích hợp với em.”
“Chị San San.” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, “Chương trình kia, hạn chót trả lời là bao giờ ạ?”
Khương San sững sờ, “Em không định nhận à?”
Sầm Tuế Tuế hơi nhíu mày, “Em phải suy nghĩ thêm.”
“Được, ngày kia phải trả lời bên kia.”
“Vâng ạ.” Sầm Tuế Tuế cười yếu ớt.
Cảm ơn chị San San.”
Khương San vỗ vào cánh tay cô, “Đừng khách sáo.”
Không bao lâu đã về đến nhà Sầm Tuế Tuế.
Cô tạm biệt Khương San và Ân Tiểu Nguyệt, lấy khẩu trang và mũ rồi xuống xe.
Trong nhà rất yên tĩnh.
Cô đặt khẩu trang và mũ ở cửa, đi tới sô pha chỗ phòng khách, ngồi phịch xuống.
Mấy giây sau, cô lại lấy di động ra, nhìn thư mời của chương trình lần nữa.
Sau đó, cô để tay lên ngực suy tư.
Tiết mục này danh tiếng được, người xem nhiều, coi như có kém, lên được tiết mục này cũng được nổi theo.
Một diễn viên, sợ nhất là không được lên hình, không ai biết đến.
Nhưng mà… Sầm Tuế Tuế, đi cửa sau như thế có hay không?
“Ôi…” Sầm Tuế Tuế ném di động xuống, thả lỏng.
Tình hình bây giờ, nói thật là giống không giống với lúc trước.
Lúc đó cô cho rằng, Giản Sóc có thể cho mình nhiều tài nguyên đương nhiên là rất tốt, nhưng rồi cô lại dừng bước, cảm thấy như thế đối với người khác là không công bằng.
Sầm Tuế Tuế đứng dậy, lên lầu trở về phòng.
Sau nửa giờ tắm rửa sạch sẽ, cô lấy khăn mặt lau tóc.
Thật đúng lúc, cô vừa ra đến thì điện thoại di động vang lên.
Giản Sóc gọi.
Bất giác, gương mặt cô hiện lên ý cười, giọng nói cũng mềm mại hơn.
“Anh Sóc.”
“Tuế Tuế à” Giản Sóc cười khẽ, “Nghe giọng em thấy vui hơn hẳn.”
Sầm Tuế Tuế mở loa ngoài, hai tay dùng khăn lau tóc, “Vâng, vui lắm ạ.”
“Về nhà chưa?”
“Rồi ạ.” cô dừng tay, “Anh à, chương trình kia…”
Giản Sóc cười nhẹ, “Anh còn tưởng em không định hỏi anh.”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên, “Anh biết là em sẽ hỏi à?”
Giản Sóc ừ, “Như tính em ấy, anh nghĩ em sẽ hỏi.”
“Anh này, em thấy em cứ đi cửa sau, giờ thấy hơi chột dạ, làm sao bây giờ.” Sầm Tuế Tuế hơi nản.
Giản Sóc nghĩ một lát, “Tuế Tuế, hôm nay quay chụp thế nào? Có hài lòng không?”
“Cực kỳ tốt” nhắc đến quay chụp, tâm tình cô khá hơn nhiều, “Thầy Lương rất tốt, có điều lúc quay chụp lại như biến thành người khác ý, mắng luôn mồm, giống hệt đạo diễn Lâm, ha ha ha!”
“Mắng em rồi hả?”
“Đương nhiên là không!” Sầm Tuế Tuế cười, “Mắng Hoa Ánh, nhưng em cho rằng cũng không tính là mắng, Hoa Ánh và thầy Lương là bạn, khi nói chuyện thì tự nhiên thoải mái hơn.”
“Thế còn em?” Giản Sóc hỏi lần thứ hai, “Em có hài lòng không?”
“Em á?” cô sửng sốt.
“Ừ.”, “Anh chỉ muốn hỏi em, em có hài lòng không?”
“Em…” Sầm Tuế Tuế thoáng chần chừ, rồi lập tức cau mày, “Chắc là hài lòng.”
Giản Sóc hiểu, “Tuế Tuế, Essar gọi điện thoại cho anh, hôm nay em cố ý để Thôi Linh ghi thù lên người mình.
Với lại, anh cũng vừa hỏi Khương San, em do dự chuyện tiết mục mới”
Cô không phản bác, chỉ ừ, rồi không nói gì khác.
Giản Sóc nói tiếp, “Tuế Tuế, chắc em đang nghĩ, chỉ cần có chương trình nào mời em, thì chính là anh đi cửa sau cho em?”
Sầm Tuế Tuế há mồm, không lên tiếng, nhưng Giản Sóc nhìn ra ý cô từ sự im lặng.
Anh bất đắc dĩ.
“Tuế Tuế, anh là ai?”
“Anh Sóc.”
“Ngoài ra?”
“CEO của tập đoàn Ức Cảnh.”
“Còn gì nữa không?”
Sầm Tuế Tuế dừng một chút, nói nhỏ, “Chồng em.”
Giản Sóc cười khẽ, “Vậy thì đúng rồi.
Sầm Tuế Tuế, em phải biết, với em, trước tiên anh là chồng em, rồi mới đến CEO Ức Cảnh, anh biết em không thích đi cửa sau như vậy, nhưng em à, không ai thật sự có thể dựa vào vận may mà có được tất cả những thứ này.
Khác nhau là ở chỗ, có người chỉ muốn dùng thủ đoạn không đứng đắn đoạt lấy tài nguyên, ví như Thôi Linh mượn tay thím ba cướp quyền phát ngôn, không chỉ em không thích, mà anh cũng cực ghét loại hành vi này.
Còn có người, chỉ cần may mắn và cho một cơ hội, thì người đó có thể nắm chắc cơ hội đó, tự mình vươn cao.
Em hiểu ý anh không?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới Giản Sóc không nhìn thấy, liền lên tiếng trả lời, “Em hiểu ạ.”
“Tuế Tuế, anh không cho em đi cửa sau, anh chỉ là người cho em cơ hội.” Giản Sóc vô cùng kiên trì, “Em không dùng thủ đoạn không đứng đắn để lấy được quyền đại diện phát ngôn cũng như lời mời kia, cũng không cướp của người khác.
Anh là chồng em, vợ chồng chúng ta là một.
Anh dùng khả năng của mình, giúp em lựa chọn kỹ càng tài nguyên như này cũng không có gì sai, em không cần có tâm lý gánh nặng.
Em lấy được vai nữ chính là vì em thích hợp, quyền phát ngôn của Tinh Nguyệt cũng là tự em chinh phục được Essar,《Có dám không?》 đúng lúc thiếu khách mời, phim điện ảnh thì chưa công chiếu, em và Thẩm Chấn Hiên lên chương trình, vừa khéo tuyên truyền cho phim, thế không tốt sao?”
Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Cả em và Chấn Hiên à?”
“Đúng, em và cậu ta cũng tham gia.” Giản Sóc thấy hơi ghen, cố ý nói, “Sao vừa nhắc đến Thẩm Chấn Hiên, thái độ em thay đổi liền vậy?”
“Ha ha ha ha ha!” cuối cùng cô cũng bật cười, “Nào có, em ngạc nhiên thôi mà.”
Giản Sóc cong môi, “Đã như vậy, có tham gia chương trình không?”
“Có” Sầm Tuế Tuế nắm tay, tự cổ vũ mình, “em nhất định sẽ nỗ lực hết sức!”
“Đừng cố quá.” giọng anh êm dịu, “Buổi tối nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn phải tiếp tục chụp đấy.”
Sầm Tuế Tuế “Ồ” một tiếng, “anh biết lịch quay chụp của em à?”
“Anh biết.” Giản Sóc bật cười, “Nghỉ sớm một chút nhé, trước khi ngủ đừng chơi điện thoại di động.”
“Vâng”
“Ừ, ngoan, tối mai anh về rồi.”
Sầm Tuế Tuế “Hả?”, “Đường Tống nói tối anh mới xong việc mà, đừng đi vội thế chứ?”
“Không sao đâu.” Giản Sóc nói, “Anh sẽ thu xếp.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế mềm mại, “Anh cũng nghỉ sớm một chút nha…đừng làm muộn quá.”
“Ừ.”
“Bye bye…”
“Ừ.”
Sầm Tuế Tuế cúp điện thoại, vui mừng ngâm nga, sau đó vào buồng tắm sấy tóc chuẩn bị đi ngủ.
Còn Giản Sóc, sau khi cúp điện thoại thì lăn ra giường như hết hơi.
Đường Tống cầm chén nước và thuốc, rất lo lắng, “Sếp, hay là đi bệnh viện ạ?”
“Không sao.” Giản Sóc vung tay, ngồi dậy, “Đưa thuốc đây.”
Đường Tống đưa tới, “Sếp, sốt đến ba chín độ tám.”
Giản Sóc uống thuốc xong, “Cậu ra ngoài đi, nếu sáng mai không hết sốt thì sẽ đi bệnh viện.”
“Vâng.” Đường Tống cầm cốc, quay đi, ra đến cửa lại xoay người lại, “Đêm nay em ngủ trong sảnh, nếu như không thoải mái, sếp gọi em nhé.”
Giản Sóc đã nằm xuống đắp kín chăn, “Ừ, biết rồi.”
Đường Tống thở dài, đi ra.
Giản Sóc nhắm mắt lại, nhưng lông mày vẫn cau lại vì không thoải mái, mặt đỏ khác thường, nhưng trông lại có vẻ tái nhợt yếu đuối.
Lúc mơ màng ngủ, anh còn thấy mừng, may là sốt không ảnh hưởng đến cổ họng, nếu không thì không biết phải giấu Tuế Tuế thế nào.
’
–
Giản Sóc uống thuốc, sáng hôm sau nhiệt độ xuống còn ba bẩy độ rưỡi.
Đường Tống cầm nhiệt kế, cảm khái lên tiếng, “Sức mạnh của tình yên thật là vĩ đại.”
Giản Sóc hừ một tiếng, không nói gì.
“Buổi tối tôi sẽ không đi đâu, cậu đi đi.”
“Dạ?” Đường Tống do dự, hỏi, “Sếp phải đi về à?”
Giản Sóc ừ, “Tôi hơi không yên lòng về Tuế Tuế.”
Đường Tống hơi bĩu môi, “Vâng, em biết rồi.”
Giản Sóc cầm cà vạt, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Buổi sáng, Sầm Tuế Tuế khá vui vẻ.
Lúc Khương San tới đón, cô đang vừa hát vừa làm bữa sáng.
“Chị San San ăn cơm chưa?” Sầm Tuế Tuế quay đầu nhìn Khương San, “Nếu chưa, em lấy cho chị.”
Khương San lắc đầu, “Chị ăn rồi, em chỉ lấy cho mình thôi.”
“Vâng” cô gật đầu, lại hỏi Ân Tiểu Nguyệt có ăn hay không.
Ân Tiểu Nguyệt cũng ăn rồi.
Sầm Tuế Tuế bưng điểm tâm, ngồi đối diện hai người, vui vẻ ăn.
Khương San hỏi, “Tuế Tuế, hôm qua nghĩ xong chưa?”
“Rồi ạ.” Cô gật đầu, “Em tham gia.”
“Quá tốt rồi.” Khương San cười, “Để chị trả lời chương trình.”
“Vâng.” cô uống nửa cốc sữa, “Uống thế thôi…” “Uống thế thôi còn đâu bỏ, ăn no rồi bụng to ra, một lát chụp ảnh không đẹp.”
Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, thả cốc xuống, “Xong.”
Kết thúc bữa sáng, Sầm Tuế Tuế cùng Khương San và Ân Tiểu Nguyệt ra ngoài.
Cô và Hoa Ánh một trước một sau đến studio, hai người hàng ngày hay đấu võ mồm, không khí trong phòng chụp rất tốt.
Hôm nay, Khương San không dám đi đâu, lúc gọi điện thoại cũng chỉ chỉ ra ngoài một lúc, việc hôm qua vẫn làm chị thấy sợ, chỉ lo lại có đồ vớ vẩn nào đến gây phiền toái.
Cũng may, quay chụp thuận lợi đến kỳ lạ, không có ai quấy rối, Sầm Tuế Tuế và Hoa Ánh càng hiểu nhau hơn so với hôm qua, việc quay chụp xong lúc bốn giờ chiều, trước thời gian.
“Chị San San, chị không cần đưa em về đâu, em đi trung tâm thương mại.”
“Đi trung tâm thương mại à?” Khương San cau mày, “Mua gì? Chị đi cùng?”
Sầm Tuế Tuế cong mắt, “Hôm nay anh Sóc về, em định mua cho anh ấy món gì đó.”
Khương San nghẹn.
Đúng là một mớ thức ăn cho chó! Có điều người ta đi mua quà cho chồng, mình đi theo đúng là không tiện.
Chị gật đầu, “Mũ khẩu trang có chưa?”
Sầm Tuế Tuế giơ túi lên vỗ vỗ, “Có đủ rồi ạ.”
“Tốt.” Khương San cười, “Có điều Tuế Tuế này, đừng quá khinh thường danh tiếng của mình nhé, đi sớm về sớm, chị sợ có người nhận ra em đấy.”
“Vâng, em biết rồi.”
Xe dừng ở trung tâm thương mại, Sầm Tuế Tuế vẫy tay với hai người, “Mai gặp nhé”
“OK, bye bye.”
Sầm Tuế Tuế đội mũ, cầm khẩu trang, cô nghĩ, đang là mùa hè, đội mũ còn có thể lý giải là để che nắng, chứ đeo khẩu trang, vừa nhìn là biết có vấn đề, ngược lại càng làm người ta chú ý.
Vào trung tâm thương mại, Sầm Tuế Tuế lên thẳng tầng ba, khu đồ nam.
Quần áo của Giản Sóc hầu hết là hàng đặt riêng, nên cô không định mua, cũng sợ mình mua không đẹp.
Xem xét một hồi, cô quyết định mua cà vạt.
Qua hai gian hàng, ngang qua một tủ kính, cô thấy một hình mẫu trong tủ kính, cà vạt trên áo sơ mi trắng của ma – nơ – canh làm cô sáng mắt.
Sầm Tuế Tuế vội vã đi vào, chỉ vào hình nộm, “Xin chào, phiền lấy cho tôi cái cà vạt như mẫu này.”
“Nhân viên, lấy cái cà vạt xám nhạt kia cho tôi xem đi.”
Giọng Sầm Tuế Tuế và giọng một cô gái khác đồng thời vang lên.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương.
Mắt Sầm Tuế Tuế bỗng trợn to, “Là cô à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...