Tìm Được Điều Đã Mất

8.

"Thẩm Giai, cậu làm nhiều như vậy đều vô ích, cậu không phá được hạnh phúc của tôi."

Có đôi khi, con người thật sự là động vật buồn cười.

Ví dụ như là Chu Tiếu trước mặt tôi này, cô ta đã dựa vào lời nói dối để chiếm được Từ Khôn, vẫn lo lắng là tôi có mơ ước anh ta hay không.

"Cô nói dối như vậy, tôi không bằng cô được, dựa vào dối trá mới được yêu, trong lòng cô không hoảng hốt sao?"

Tôi nhíu mày, một chút hư tình giả ý cũng lười nói.

Chu Tiếu vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

"Tôi nói thật hay nói dối không quan trọng, quan trọng là... Từ Khôn tin tôi."

Điều này, vậy mà lại đúng.

Tôi đoán từ trước đến giờ Từ Khôn vẫn chưa tìm hiểu sự thật của câu chuyện.

Thật ra lời nói dối của Chu Tiếu vốn không đáng tin, ba mẹ cô ta đều là nhân viên công vụ bình thường, nhà cũng chỉ thuộc bậc trung.

Thật sự có thực lực để giúp đỡ Từ Khôn ra nước ngoài du học tiêu xài, Chu Tiếu có thành tích ưu tú ngang hàng như vậy sao lại không tự đi?

Muốn may áo cưới cho người khác, phải biết thêu thùa mới được chứ.

"Thẩm Giai, cậu quá tự phụ rồi, vốn không hiểu đàn ông, cậu cho là cậu săn sóc anh ta sẽ biết ơn sao? Không phải, đàn ông chỉ thích cậu chịu nghe anh ta nói, làm chuyện mà anh ta muốn."

Chu Tiếu có vẻ chắc chắn mình nắm chắc phần thắng.

Bởi vì dù sao cô ta cũng quá hiểu Từ Khôn, cũng quá hiểu tôi.

Mà thôi, dù sao cũng nhờ một câu nói dối của cô ta, có vẻ như khiến tôi mất đi Từ Khôn, thật ra cũng chỉ là Tái ông mất ngựa, trong họa có phúc.

Khinh thường tranh chấp với Chu Tiếu, tôi nhanh chóng đi mất.

"Thẩm Giai, cậu nhớ rõ, lần này cậu thua tôi." Chu Tiếu kêu gào sau lưng tôi.

Tôi không quay đầu lại.

Tôi vậy mà lại nghe thấy sự nức nở trong lời nói của cô ta.

Thật ra năm đó Chu Tiếu rất xuất sắc, nếu không chúng tôi cũng sẽ không làm bạn lâu như vậy.

Không tùy ý như Từ Khôn, thành tích của chúng tôi đều đứng thứ nhất thứ hai.

Tôi thứ nhất, cô ta theo sát đằng sau.

Trong ấn tượng, cô ta luôn là người khiêm tốn lại thành thật.

Ai biết trong xương cốt lại cất giấu nhiều sự đen tối như vậy.

Rốt cuộc phải tự ti đến mức nào mới dùng cách này để chứng minh chứ?


Có lẽ Chu Tiếu cũng không yêu Từ Khôn.

Gần như là tôi lập tức trở lại bình thường.

Nhưng mà lại không ngờ tới vừa sắp ra khỏi nhà họ Từ rồi, thì lại có một con khỉ ngốc đột nhiên xuất hiện chặn đường.

"Thẩm Giai, có phải em xem tình cảm là trò đùa quá đáng rồi không?"

Từ Khôn kéo tôi, vừa đến đã chụp mũ cho tôi.

Tôi thấy buồn cười, cái tên ngu xuẩn này, thật đúng là một đôi mà.

Rõ ràng anh ta không để ý đến tình nghĩa mười năm, nói hủy hôn là hủy hôn, bây giờ còn có mặt mũi chỉ trích tôi?

"Không phải tôi lấy tình cảm làm trò đùa, là vì cậu anh quá ưu tú, tôi không bỏ qua được."

"Tôi thấy em bị kích thích nên mới túm lấy cậu tôi làm người thay thế."

Từ Khôn đúng là nói khoác mà không biết ngượng, vậy mà lại không biết xấu hổ lẫn lộn đầu đuôi.

Nếu nói anh ta có mấy phần giống Cố Hằng Viễn thì còn miễn cưỡng xem là tiếng người.

Nói Cố Hằng Viễn giống anh ta?

Xem ra tên nhóc Từ Khôn này không chỉ có vấn đề đạo đức, đầu óc cũng có bệnh.

"Từ nhỏ mỗi lần em đến nhà tôi, em phải đến phòng sách của cậu đợi tôi, mỗi một khi tôi nói cậu tôi dạy tôi cái gì, em lập tức sẽ tìm cậu để học, em vốn là muốn theo kịp bước chân của tôi..."

Lời nói của Từ Khôn không chỉ để lộ sự tự luyến của anh ta, còn kéo ký ức của tôi quay lại.

Đúng là rất thần kỳ, chuyện như vậy, trong đầu tôi cũng là một loại thuốc giải.

Không sai, tôi rất thích đến phòng sách của cvh, nhưng không phải vì đợi Từ Khôn.

Phòng sách của cvh có rất nhiều sách, hơn nữa quyển nào anh cũng đều đọc rất chăm chú.

Tôi đã từng thử lấy một quyển trên giá sách ra, anh gần như có thể lập tức giảng lại nội dung trong đó.

Có rất nhiều điều tối nghĩa khó hiểu, sau khi được anh chỉ dạy, tôi đều có thể hiểu được.

Trước đây đến công ty anh thực tập càng chứng minh điều này.

Tôi phải thừa nhận có đôi khi bản thân rất tự phụ, nhưng khi đối mặt với Cố Hằng Viễn, tôi tự biết không bằng, mỗi lần được anh chỉ dạy tôi đều nghe rất chăm chú.

Thật ra có đôi khi tôi cũng sẽ tiếc hận, bên cạnh Từ Khôn rõ ràng có một người đầy kinh nghiệm như vậy, anh ta chỉ cần học được vài phần da lông, nhất là sau khi lớn lên, trừ vẻ ngoài có vài phần giống Cố Hằng Viễn thì tính cách thua xa ngàn dặm

Đợi đã, sao tôi lại nghĩ nhiều như vậy chứ?

Có một số việc, bây giờ tôi lại mới suy nghĩ cẩn thận.

Từ Khôn nhìn tôi nhíu mày, cơ bản không hiểu được sự thật mà tôi ngộ ra.

"Thẩm Giai, có phải là em bị kích thích rồi không?" Anh ta lo lắng nhìn tôi, trong ánh mắt thậm chí còn có sự thương tiếc.


Tôi nghiêm túc, một lần nữa nhìn Từ Khôn.

"Anh nói đúng, tôi đúng là đang tìm người thay thế." Nhưng mà chắc chắn không phải là thay cho anh.

Từ Khôn có vẻ hiểu lời tôi nói, lại như là chưa hiểu gì.

Cuối cùng tôi sâu xa liếc nhìn anh ta một cái, xoay người thoải mái rời đi.

Chẳng bao lâu anh ta sẽ ý thức được mình là một con khỉ ngốc to lớn.

Bời vì, trước hôn lễ tôi sẽ tặng anh ta và Chu Tiếu một món quà lớn.

9.

Nửa tháng sau.

"Tối nay anh có việc, có thể không ở cạnh em." Cố Hằng Viễn gọi điện đến.

Đặt điện thoại xuống tôi mới ý thức được hóa ra mấy hôm nay anh đều cùng tôi ăn cơm.

Ban đầu đến quán ăn mà tôi thích, sau đó lại đổi thành nơi anh thường ăn.

Chúng tôi cứ như ngày càng hiểu đối phương, có đôi khi tôi lo anh bận rộn, muốn tự ăn, nhưng mà lần nào anh cũng đều có thể căn đúng giờ, để mỗi bữa ăn của tôi đều không phải cô đơn một mình.

Anh còn nói: "Tuy là sau này còn rất dài, nhưng bây giờ dù một giây anh cũng không muốn bỏ qua."

Có lẽ là quen có Cố Hằng Viễn bầu bạn, tối nay tôi vậy mà lại không có hứng ăn.

Gần chín giờ, chuông cửa bỗng vang lên.

"Ai vậy?"

Tôi cảnh giác đứng dậy, thật cẩn thận đi đến cửa.

"Là anh."

Lòng tôi bỗng nhẹ nhõm, tôi mở cửa, người đàn ông trước mặt cầm theo hộp đồ ăn gói kỹ, cười nhìn tôi.

"Được đó, vẫn có chút ý thức đề phòng." Anh xoa xoa đầu tôi.

Mùi thức ăn kéo đến lập tức làm tôi thèm ăn.

Nhưng mà tôi không chỉ thèm cơm, còn thèm người.

Chưa đợi tôi hỏi, Cố Hằng Viễn đã chủ động thông báo về chuyện tối nay.

"Tên nhóc Từ Khôn trúng chiêu, Chu Tiếu muốn hôm nay hai nhà chính thức gặp mặt quyết định thời gian đính hôn."

Cố Hằng Viễn nói cho tôi biết, lễ cưới của Từ Khôn vào ngày 21.


Tôi cười, không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy.

...

Tôi tri kỷ nhắn tin cho Từ Khôn hẹn gặp vào tối 20.

"Thẩm Giai, ngày mai tôi sẽ đính hôn, giữa chúng ta, xin lỗi." Từ Khôn cứ như là một tên ngốc đa tình, tự cho là tôi vẫn còn si tình quyến luyến anh ta.

"Không đúng, trước đó chúng ta vẫn còn nợ nần."

Trong lúc Từ Khôn vẫn còn đang ngẩn ra, tôi lấy hết bằng chứng hóa đơn lệ phí trước đó ra.

Trong đó còn có hai huy chương vinh danh gia đình của các cựu sinh viên.

Dù những thứ khác có thể làm giả, nhưng mà trên huân huy chương là tên bằng tiếng anh của tôi và Từ Khôn.

Hơn nữa tôi chắc chắn Chu Tiếu không thể lấy ra được cái này.

Bởi vì gần đây chỉ có thể gửi bằng đường bưu điện, trên Ins có rất nhiều người khoe, thiếu niên 5G như Từ Khôn nhất định hiểu rõ.

"Chuyện này, điều này không thể nào..."

Bằng chứng trước mặt tôi như núi, Từ Khôn đã gần như sụp đổ.

"Tiền mặt hay quẹt thẻ, tôi chỉ nhận thanh toán bằng tiền."

Tri kỷ lấy máy POS đã chuẩn bị trước ra, còn có mã QR sáng chói.

"Giai Giai, anh không biết, xin lỗi, anh cũng bị lừa."

Anh ta vội vàng giải thích, nhưng tôi lại không nghe lời sám hối của anh ta.

"Trả tiền, chuyện khác, không bàn nữa."

Tiền đã vào tài khoản, trong thẻ tôi nháy mắt có thêm bảy chữ số.

"Giai Giai, huy chương đó là thật sao?"

Chuyện đến nước này, Từ Khôn có vẻ như vẫn còn đang giãy dựa.

Tôi cũng cười lạnh một tiếng.

"Từ Khôn, anh nên sửa cách xưng hôn đi, tôi không phải Giai Giai, tôi là mợ anh."

10.

Từ Khôn vẫn còn nói gì đó với tôi, tôi lại đọc tin nhắn Wechat mà Cố Hằng Viễn gửi đến, tôi cầm điện thoại di động lên, cong môi: "Cậu cháu hối mợ về nhà, chúc cháu tân hôn hạnh phúc trước."

Nói xong tôi nghênh ngang đi, không hề để ý đến Từ Khôn đã sớm chạy mất.

....

Sau khi về nhà, tôi đưa quà đã sớm chuẩn bị xong cho Cố Hằng Viễn.

Ngắm hộp đồng hồ trước mặt, Cố Hằng Viễn cầm lấy, từ từ mở ra.

"Ở đâu ra?"

Anh biết hàng, tất nhiên là biết giá trị của đồng hồ này.

"Tặng cho anh đó, yên tâm, là tiền của em." Cái đồng hồ này tôi đã nhắm đến từ lâu, một khi lấy được tiền của Từ Khôn tôi sẽ lập tức đi mua.


Cố Hằng Viễn nhìn tôi một cái, lại nhìn đồng hồ một cái.

Anh rất kiêu ngạo mở hộp ra, lại đưa tay cho tôi: "Đeo cho anh."

"Được."

Tôi lấy đồng hồ ra, đi đến trước mặt anh.

Nhưng mà tôi vẫn chưa đeo xong, cả người đã bị anh ôm vào lòng.

"Giai Giai, so với đồng hồ, anh càng muốn người hơn." Tên đàn ông già này, giọng nói âm trầm lại dễ nghe, cực kỳ cuốn hút.

"Cố Hằng Viễn, anh thích gì ở em?"

Vấn đề này tôi đã sớm muốn hỏi từ lâu.

Tuy nói tôi không bao giờ muốn tự ti như Chu Tiếu, nhưng mà đối mặt với Cố Hằng Viễn, tôi vẫn luôn giảm chút sức mạnh.

Dù là ai cũng sẽ không thấy tôi với "mợ Cố" có liên quan đến nhau rồi.

Có vẻ như trong tiềm thức của mọi người, một người xứng với Cố Hằng Viễn sẽ không phải là một cô gái trẻ như tôi.

"Ai nói anh thích em."

Cố Hằng Viễn nhìn đồng hồ, miễn cưỡng trả lời tôi, tôi lại như con thỏ nhỏ xù lông, lập tức xông lên: "Anh không thích em, còn muốn cưới em, anh trêu chọc em sao?"

Chết tiệt, tên khốn Từ Khôn kia quả nhiên vẫn giống cậu của anh ta.

Chuyện hủy hôn này chẳng lẽ là truyền thống nhà bọn họ sao?

"Nhỏ ngốc, thích chỉ là mê luyến nhất thời, sẽ không duy trì được bao lâu."

Anh cứ như là đang dỗ động vật nhỏ vậy, dịu dàng xoa gáy tôi: "Anh sẽ không dùng hạnh phúc cả đời đánh cược và ý loạn tình mê nhất thời."

Từ Cố Hằng Viễn, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, thế nào mới là quyết định.

Anh có tất cả phần cứng mà mọi người đều có, còn có cả một tấm lòng kiên định.

Tôi có thể nói ra một chuỗi dài lý do yêu thích anh.

Bây giờ tôi cũng càng ngày càng mong chờ đáp án của anh.

"Còn về câu trả lời mà em muốn á..."

Cố Hằng Viễn bị một chuỗi tiếng mở cửa ngắt lời.

"Giai Giai, sao con không nghe điện thoại vậy?"

Điện thoại di động của tôi lúc chiều đã hết pin, nhưng mà vì đòi tiền Từ Khôn, còn mua đồng hồ cho Cố Hằng Viễn nên xem thường chuyện này.

Ba mẹ tôi vì lo lắng nên bất ngờ đến thăm, đúng lúc nhìn thấy Cố Hằng Viễn đang ôm tôi trong lòng.

Tôi có thể cảm nhận được bầu không khí có vẻ như trở nên xấu hổ.

"Ba, mẹ, chào hai người, con là chồng chưa cưới hiện giờ của Thẩm Giai, Cố Hằng Viễn."

Cố Hằng Viễn tự nhiên hào phóng đứng dậy, khom người về phía ba mẹ tôi một cái.

Vẻ mặt của ba mẹ tôi, nhất trí một cách khác thường.

"????"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận