Tiếng khán giả vỗ tay vang lên, đó là tán thành thật lòng Lâm Khả Tụng được nhất.
"Cô thật sự rất tuyệt." Anna Lệ Tư tiến lên ôm Lâm Khả Tụng
Lúc này, 12 vị bình thẩm từ phía sau đi ra, khi bọn họ biết được kết quả cuối cùng, đều không hẹn mà cùng cảm thán.
Bọn họ đều cảm thấy đáng tiếc thay Lâm Khả Tụng.
Mà điều này cũng làm cho bàn tay của Victor đang nắm chặt cúp trở nên trắng bệch.
"Victor, anh rất tuyệt. Anh đã vượt xa sự chờ mong và dự đoán của mọi người dành cho anh. Thời của chúng tôi không có một người nào có thể đạt tới độ cao như anh. Nhưng đây là một cái □□... Anh còn một đoạn đường dài cần phải đi." Winston muốn bắt tay với Victor, "Theo thời gian trôi qua, con mắt của anh càng thêm bao la hơn, mà anh cũng... không lại sai vào thời khắc quyết định."
Victor ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt Winston: "Tiên sinh, anh ám chỉ cái gì? Tôi không xứng được chiếc cúp này sao?"
Winston nở nụ cười, đáy mắt là một loại cơ trí được tích lũy theo thời gian: "Nếu anh nhận thức bản thân, cũng không nói như vậy với tôi."
Victor lại muốn nói cái gì, bàn tay Winston lại đặt nhẹ nhàng lên ngực của anh ta: "Đứa nhỏ, phương thức nhận thức bản thân tốt nhất chính là hiểu đối thủ của cậu, cân nhắc đối thủ của cậu tới trình độ nào, bản thân vẫn là ở phía sau đối thủ, cũng không phải đợi người ngoài đánh giá, mà nguồn gốc ở biểu hiện của chính cậu."
Giờ phút này, David cầm tay Lâm Khả Tụng: "Cô làm cực kỳ tốt, ngay cả thất bại trong cuộc tranh tài nhưng gan gà ngâm tương cũng rất tuyệt. Khi tôi biết Giang tiên sinh cũng là đạo sư của cuộc tranh tài này, tôi kinh ngạc nghĩ không biết anh ta sẽ chỉ dẫn đệ tử như thế nào... Nhưng nhìn cô hôm nay, tôi sẽ nói, quả thật đây là đệ tử chỉ có Giang Thiên Phàm có thể dạy."
Hốc mắt Lâm Khả Tụng ướt át, cô vốn nghĩ rằng những lời David nói chỉ vì muốn an ủi cô, nhưng ánh mắt của anh lại có vẻ chân thành như thế.
Lúc này, Khiết Tây Tạp · Quintin đi tới, tao nhã mà tự tin, so với Irri Ti càng thêm xinh đẹp và mạnh mẽ.
Cô vươn tay ra trước mặt Giang Thiên Phàm: "Lâu rồi không thấy anh, tôi vẫn nhớ mãi không quên món chim cút nhồi gan ngỗng của anh. Không nghĩ tới đệ tử anh cũng đạt tới trình độ như vậy. Bất quá cực kỳ đáng tiếc, vẫn là Victor phát huy tốt hơn."
"Ừ. Hi vọng Victor có thể đi xa hơn."
"Đương nhiên Victor có thể đi xa hơn rồi. Chỉ là không biết Khả Tụng, tương lai cô có kế hoạch gì sao? Giang tiên sinh có kế hoạch tốt cho tương lai của cô không? Vẫn nói biểu hiện hôm nay của cô chỉ là sao băng xẹt qua chân trời, đã cháy hầu như không còn rồi hả?"
Đương nhiên Lâm Khả Tụng có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Khiết Tây Tạp · Quintin. Cô ta cho rằng tiền đồ của Lâm Khả Tụng không thể dài lâu như Victor được.
"Cảm ơn cô đã quan tâm. Đường của tôi tôi sẽ tự mình đi, không cần người khác trù tính cho tôi."
Xuyên qua bờ vai của Khiết Tây Tạp · Quintin, Lâm Khả Tụng có thể thấy Irri Ti đang rời khỏi bữa tiệc, cô đã từng trả lời, Lâm Khả Tụng nhớ rất rõ ràng.
"Này, tôi là Luke, cô còn nhớ tôi đúng không?" Luke vươn tay đến trước mặt Lâm Khả Tụng, muốn bắt tay với cô.
"Đương nhiên nhớ rõ... Thật xin lỗi, trong cuộc tuyển chọn đó đã cho anh nếm... canh địa ngục của tôi..." Lâm Khả Tụng nhớ tới trận đùa dai kia bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
"Cũng không có gì. Tôi chỉ muốn nói tôi có một nhà hàng ở Newyork, đương nhiên nó vừa mới đạt được đánh giá xếp thứ hai, chỉ là nếu cô nguyện ý, mà Giang tiên sinh cũng không có ý kiến, tôi rất mong cô có thể tới nhà hàng của tôi."
Luke lấy ra tấm card, đưa đến trước mặt Lâm Khả Tụng.
Điều này làm cho Lâm Khả Tụng hết sức kinh ngạc, tuy nhiên Luke cũng không phải bậc thầy nấu nướng gì, nhưng làm mỹ thực gia lại nổi tiếng mười phần. Anh mở nhà ăn tất nhiên đối với đội ngũ thẩm định tuyển chọn là thập phần nghiêm khắc, nhưng bây giờ anh... là đang tuyển cô sao?
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng xuống, vốn Khiết Tây Tạp · Quintin và Victor đang chụp ảnh với nhóm người truyền thông cũng không thể không đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Vốn dĩ bọn họ còn có vài phần hoài nghi Lâm Khả Tụng nhưng cuối cùng, ngược lại là cú lội ngược dòng cuối cùng của Lâm Khả Tùng, nhưng Luke vậy mà vươn ra cành ô - liu cho Lâm Khả Tụng? Như Luke là nhà bình luận mĩ thực nghiêm khắc, là không biết dùng sự nghiệp của mình tới tuyên truyền.
Lâm Khả Tụng nhìn về chỗ của Giang Thiên Phàm, cô không biết chính mình được danh thiếp của Luke lại có vẻ không biết lượng sức.
"Khả Tụng, sao em lại không nhận danh thiếp của Luke tiên sinh? Như vậy rất không lễ phép."
Giọng nói Giang Thiên Phàm lạnh ngắt, nhưng trong giọng nói lại có một tia ôn nhu.
Lâm Khả Tụng vội vàng nhận danh thiếp của Luke.
Luke chớp chớp mắt cười chuẩn mẫu mực, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Tôi biết Giang tiên sinh cực kỳ nghiêm khắc, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần luyện tập nhiều một chút, cô có thể một mình đảm đương rồi."
Lúc này, tổng biên tập Winston cũng đi tới bên cạnh Luke, ông vươn tay ra, sau đó ra hiệu bằng mắt cho Lâm Khả Tụng.
"Giang tiên sinh, tổng biên tập Winston ở trước mặt anh, muốn bắt tay với anh!" Lâm Khả Tụng khẩn trương nhắc nhở.
Giang Thiên Phàm đưa tay mình ra, tổng biên tập Winston nở nụ cười: "Thành thật mà nói, từ đâu tôi liền ôm tâm tình cậu sẽ cự tuyệt lời mời của cuộc thi đấu, cho nên lúc cậu đồng ý tôi thật sự rất vui mừng. Tài nấu nướng của cậu cao siêu, đây là chuyện ai cũng biết. Nhưng tới trình độ càng cao, tài nấu nướng càng khó có thể biểu đạt. Để đệ tử của cậu bắt kịp câu, là chuyện rất khó. Cho nên... Khả Tụng có thể đi đến ngày hôm nay, làm cho tôi rất kinh ngạc."
"Cảm ơn, tôi xem sự tán thành dành cho Khả Tụng là khen tặng tôi."
"Khen tặng của tôi cũng có giá. Bữa tối trưởng thành của con gái tôi đã không kịp rồi, nên tôi chỉ có thể tha thiết mời Khả Tụng tới nhà tôi, cùng tôi và người của tôi chuẩn bị bữa tối sinh nhật này. Đậu phụ tôm đông lạnh, chim cút nhồi gan ngỗng và kem sơn tra hương thảo, là bữa ăn chúng tôi tha thiết mơ ước. Tôi nghĩ... cậu không ngại đi?"
"Nghe qua đây là lời mời chính thức." Giang Thiên Phàm nói.
Truyền thông ở đây không khỏi bắt đầu kinh ngạc.
《 Mỹ thực gia 》 Winston, tổng biên tập luôn luôn nghiêm khắc, ngay thẳng, tác phong tinh tế tỉ mỉ. Các nhà bình thẩm khác có thể nói những lời khen tặng trước mặt các đại sư, nhưng Winston tuyệt đối không phải loại người như vậy.
"Tôi... tổng biên tập Winston, người cảm thấy tôi thật sự có thể chứ?" Lâm Khả Tụng rất nghiêm túc nhìn đối phương.
Cô biết chính mình thuần thục, thậm chí thuần thục đến mức ngay từ đâu cô cũng không tưởng tượng được, cô bước vào một cái lĩnh vực cô chưa từng đặt chân đến.
"Ừ..." Tổng biên tập Winston cau mày lại, lập tức nở nụ cười, "Ba tháng trước khẳng định cô không được. Nhưng cô bây giờ, tôi tin tưởng cô có thể làm cho con gái của tôi một bữa sinh nhật rất hoàn mỹ."
"Thật sự rất cảm ơn!" Lâm Khả Tụng thật không ngờ bản thân bại bởi Victor, lại có nhiều người chú ý tới cô như cũ.
"Như vậy tôi xem như lời "cảm ơn" của cô là đồng ý." Winston cười với truyền thông, trả lời vấn đề của bọn hắn.
Có truyền thông muốn tiến lên hỏi Giang Thiên Phàm, Meire khẩn trương dẫn bọn họ rời khỏi hiện trường.
Ngoài cửa phòng nghỉ ngơi, tay Tống Ý Nhiên bỏ trong túi, dựa vào tường, cùng đợi Lâm Khả Tụng. Anh nhét một bó Mãn Thiên Tinh và ấn Daisy nhỏ vào lòng Lâm Khả Tụng.
"Có nhiều người muốn mời em như vậy, so với bọn họ, nhà ăn của anh sợ không đáng nhắc tới rồi."
Anh nghiêng đầu, ánh mắt lườm Lâm Khả Tụng bị Giang Thiên Phàm nắm tay.
"Nhà ăn của anh đương nhiên khác! Chỉ cần anh không lo lắng em nổ tung phòng bếp của anh, em..."
Lâm Khả Tụng cảm thấy Giang Thiên Phàm giống như kéo kéo người cô.
Tống Ý Nhiên nở nụ cười, anh đi lên phía trước, cúi đầu, cố ý thổi một hơi vào mặt Lâm Khả Tụng: "Em thử xem em có thể nổ tung không!"
Lâm Khả Tụng sờ sờ cái mũi, nghe thấy âm thanh của chú từ sau truyền đến.
Ông cùng với nhóm bạn ông đến đây. Khi Lâm Khả Tụng thấy đi phía sau của chú còn có Lâm Tiểu Tuyết đang cúi đầu, không khỏi kinh ngạc.
"Tiểu Tuyết? Sao em lại tới đây?"
Lâm Tiểu Tuyết bĩu môi: "Đều đã trận chung kết, tôi không đến cổ vũ cho chị... Em là người kém cõi như vậy sao?"
"Đi đi! Lần này Khả Tụng giành được thành tích tốt, chúng tôi muốn đến chúc mừng."
Trận đấu kết thúc, trong lòng Lâm Khả Tụng vốn còn có chút cô đơn, nhưng tiếng động ồn ào như vậy, toàn bộ lại yên ổn.
Một đống người vây quanh cái bàn, bọn hắn không ngừng hỏi Giang Thiên Phàm về các loại vấn đề nấu nướng, mấy đầu bếp bốn mươi tuổi như là học sinh tiểu học lấy vở ghi lại mỗi một câu nói của Giang Thiên Phàm. Vẫn là Lâm Tiểu Tuyết chịu không nổi, lớn tiếng nói một câu: "Còn có thể ăn cơm hay không?"
Tống Ý Nhiên đứng dậy, thu tất cả vở cùng bút đi.
"Như vậy... Giang tiên sinh, cậu thật sự ở cùng một chỗ với Lâm Khả Tụng sao?" Một người bạn của chú Lâm hỏi.
"Nếu muốn đeo nhẫn mới tính ở cùng một chỗ, tôi có thể đi đính ước ngay bây giờ."
Giang Thiên Phàm trả lời làm cho xung quanh một mảnh an tĩnh, phong thái của anh cả thay đổi cũng không thay đổi qua, mà trái tim Lâm Khả Tụng cũng đập điên cuồng.
Tối hôm đó, Lâm Khả Tụng kéo Giang Thiên Phàm đi dạo phố dài.
Đèn đường chiếu vào trên người bọn họ, Giang Thiên Phàm bên cạnh yên tĩnh mà tốt đẹp.
Trong lòng cô không yên, bởi vì cô không biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì.
Trong đầu nhớ lại những lời Irri Ti từng nói với mình, cô không ngừng đánh giá chính mình bại bởi Victor sẽ bị ảnh hưởng.
Mà giờ phút này, trong một chiếc xe đang chạy, Victor không có tí ý cười ngồi ở ghế sau, bên cạnh anh làm Quintin phu nhân.
"Victor, cúp của cậu đâu? Sao tôi không thấy cậu mang theo nó? Ngày mai có tạp chí muốn phỏng vấn cậu, cậu phải mang theo nó chụp ảnh."
"Tôi để nó lại cho tổng biên tập Winston rồi." Victor nhàn nhạt nói.
"Cậu nói cái gì? Cậu để nó lại cho Winston rồi hả? Tại sao?"
"Bởi vì quả thật tôi không bằng Lâm Khả Tụng."
"Cái gì?" Quintin phu nhân lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Cũng bởi vì Winston nói những lời kia với cậu sao? Ông ta là người như vậy."
"Tôi cảm thấy được mình không bằng Lâm Khả Tụng vì tôi đã nếm đồ ăn của cô ấy làm!" Đột nhiên Victor nghiêng mặt qua Quintin phu nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...