Tìm Cho Tôi Một Tia Sáng


Tuy rằng đã một tháng kể từ ngày cậu dọn đến đây nhưng Trần Dụ vẫn chưa thể nào thích nghi được với lối sống của chủ nhà.
Mấy tuần trở lại đây Dụ Minh thường xuyên đưa các cô bạn gái về nhà của mình mở tiệc, vấn đề này không ảnh hưởng đến cậu quá nhiều vì trong căn nhà này cậu chỉ sống vỏn vẹn trong căn phòng nhỏ của mình.
Nói không ảnh hưởng là thế nhưng thật chất là quá ồn ào, cười nói rất khoái chí mà không hề suy nghĩ sẽ ảnh hưởng đến người khác, cứ vài phút là có một hai cô gái hét lên um sùm.

Trần Dụ cảm thấy đám người này thật không ý tứ gì cả.
Không có ý tứ.

Có đôi lần ra khỏi phòng để lấy nước, mỗi lần như thế đều phải trực tiếp đối diện với họ cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Trần Dụ không nhìn họ nhưng tất cả họ lại nhìn cậu với ánh mắt đầy bất ngờ.

Tôi là tội nhân à? Nhìn dữ thế?
Một cô gái khi nhìn thấy cậu thì mắt liền sáng đèn và mở to như cái đèn pha tức tốc hỏi Dụ Minh: "Nuôi trai hả mày." Cô gái đó vô cùng phấn khích.
Cậu không nghe rõ là Dụ Minh đã nói những gì với cô gái đó nhưng cậu nghe được từ "thuê phòng" còn lại cậu không nghe thấy gì hết.


Đúng! Ngoài vấn đề giữa chủ nhà và người thuê nhà ra thì giữa họ không có vấn đề gì khác.
Tai sao lại lại suy nghĩ nhiều thế nhỉ?
Trần Dụ nhanh chóng trở về phòng, cậu thở phào nhẹ nhõm khi đã tránh khỏi những ánh mắt tò mò, loại ánh mắt nhìn đăm đăm người khác như thế khiến cậu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, không có liêm sỉ.

Gần đây bạn trai cũ của Trận Dụ thường xuyên làm phiền cậu, tuy đã chặn mọi thông tin liên lạc thậm chí cậu còn đổi cả số điện thoại nhưng không hiểu sao cậu bạn trai cũ vẫn có thể tìm được, may mắn là chưa tìm ra chỗ ở hiện tại của cậu.
Cậu với con người này thật sự không còn gì để nói.
Hôm nay cuối tuần Dụ Minh không ra ngoại Trần Dụ lấy làm lạ, cũng không biết là đã gặp phải vấn đề gì mà gương mặt của y không ngừng nhăn nhó, trông rất bực bội.
Trần Dụ đặt máy tính lên bàn rồi ngồi xuống sô pha uống một ngụm nước, thấy Dụ Minh bực bội nên cậu cũng không đá động đến mà tập chung làm việc.

Không gian cả căn phòng trở nên im lặng, được hai phút thì tiếng chuông cửa vang lên và cùng lúc đó thái độ khó chịu hiện rõ ràng hơn của Dụ Minh trỗi dậy, y ta nhìn về phía cửa vò đầu bực tức: "Mẹ nó! Gì nữa đây?" Vẫn đứng yên không chịu ra mở cửa, "Con Mẹ nó." Y văng tiếng chửi thề.
Trần Dụ chỉ nhìn Dụ Mình một cái rồi dán mắt vào máy tính của mình, dường như cơn bứt bối đã lên tới cực điểm, không chịu đựng được nữa Dụ Minh đập mạnh lên bàn một cái khiến cho nước trong ly văng ra tứ tung khắp bàn.

Trận Dụ cũng vì thế mà giật hết cả mình.

"Sao thế?" Trần Dụ rút khăn giấy ra lau sơ qua máy tính của cậu.
Dụ Minh chỉ tay về phía cửa mắng: "Thằng hâm nào không biết, sáng giờ cứ ấn chuông tìm người mãi, bực bội vãi."

Nghe đến Trần Dụ dường như nhận ra điều gì đó mà sững người, không phải là bạn trai cũ đến tìm Trần Dụ đấy chứ?
Không thể nào, làm thế nào mà cậu ta có thể tìm được chỗ ở mới của Trần Dụ.
Quả thật nếu không ra mở cửa thì Trần Dụ cũng không tin vào mắt mình, đúng thật là bạn trai cũ của cậu, lúc cánh cửa được mở ra cậu nhìn thấy thân hình tiều tụy cùng với gương mắt đầy góc cạnh ốm mo của bạn trai cũ khiến cậu suýt nữa đã không nhận ra hắn ta.

Cũng đúng, loại người như hắn có như thế cũng đáng đời.
Trần Dụ hốt hoảng đóng sầm cửa lại, mặt đối mặt với Dụ Minh.
"Người quen hả?" Dụ Minh thấy Trần Dụ như người mất hồn bèn hỏi.
"Bây giờ không quen nữa." Trần Dụ chậm rãi đi đến sô pha, "kệ anh ta đi."
Không sao hiểu nổi con người của hắn ta, rõ ràng cả hai đã không còn gì để nói, ngay từ đầu đã nói rõ là sẽ không tìm đến nhau, không làm phiền nhau.
Vậy hắn ta đến đây để làm gì?
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu của Trần Dụ, lúc này đây cậu thật sự không biết nên làm thế nào đây.
Trần Dụ ngồi trên sô pha suy nghĩ đến thất thần ngay cả khi trên trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi li ti cậu cũng không hề nhận ra.

Tiếng chuông cửa lại vang lên đột ngột mấy lần nữa, lần này Dụ Minh trực tiếp ra mở cửa.

"Muốn gì?" Dụ Minh cộc cằn hỏi.
"Trần Dụ, tôi tìm Trần Dụ." Hắn ta hỏi, "anh là gì của Trần Dụ?"
Dụ Minh đáp "không gì" liền đóng sầm cửa lại.
Quay vào trong Dụ Minh nhăn nhó với Trần Dụ vì bực bội: "Giải quyết nhanh đi, không thì tìm chỗ ở khác đi." Dụ Minh bỏ vào phòng.
Giờ đây Trần Dụ không biết phải giải quyết như thế nào cậu không muốn gặp hắn ta và càng không muốn nói chuyện với hắn, cậu biết nếu vấn đề này không được giải quyết thì có lẽ cậu phải dọn ra khỏi đây thật, cậu không muốn dọn đi vì hiện tại nơi này rất tốt, có một sự thật không thể phủ nhận chính là không thể tìm được nơi nào tốt hơn ở này, tuy nhiên vấn đề hiện tại rất phiền phức cậu không thể nào giải quyết một cách triệt để.
Nhìn biểu hiện của Dụ Minh có lẽ anh ta sẽ tống cậu ra khỏi đây sớm thôi nếu như tình trạng này cứ tiếp diễn.

Hắn ta là một tên ngu xuẩn đầu óc đần độn rất khó để nói chuyện, với tình trạng hiện tại của hắn đối mặt với hắn có khi chuốc họa vào thân.
Vì vấn đề này mà mấy ngày hôm nay công việc của Trần Dụ bị trì hoãn không ít, cậu dành đa số thời gian để tìm chỗ ở mới tuy nhiên không tìm được nơi thích hợp, giá thuê cao quá cậu không đủ để trả với đồng lương ít ỏi như hiện tại.

Giờ đây cậu thật sự bí bách.
Đã có một suy nghĩ buông xuôi len lỏi nảy ra Trần Dụ sẽ dọn về ở nhờ cô bạn thân để sắp xếp lại công việc rồi sẽ chuẩn bị về quê.

Mặc dù cậu không thích về quê chút nào hết nhưng hiện tại cậu không còn nơi nào để đi.

Quê của Trần Dụ là một vùng đất hẻo lánh người dân ở đây vô cùng lạc hậu, nếu thật sự trở về cậu thật sự phải đối mặt với vô vàn khó khăn.

Trần Dụ thở dài trước số phận cậu thật sự chấp nhận buông bỏ.

Đã ba ngày rồi Dụ Minh không trở về khiến cho Trần Dụ cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ta, cậu chuẩn bị cơm để nhận lỗi và cũng để chào tạm biệt đồng thời cũng cảm ơn Dụ Minh đã giúp đỡ mình trong suốt thời gian thuê nhà, tuy rằng Dụ Minh không hẳn là giúp đỡ cậu nhưng Trần Dụ vẫn phải cảm ơn anh ta vì đây là phép lịch sự tối thiểu.
Mẹ của Trần Dụ mắc bệnh hen suyễn và tim mạch, dạo gần đây do lao động nhiều nên căn bệnh cứ tái diễn nhiều lần, cậu phải gửi tiền thuốc men về cho bà, trong tình cảnh của cậu lúc này quả thật là rất khó khăn.
Áp lực đè nặng lên vai cậu ngày một nhiều hơn.
Những năm qua cậu tự mình gánh vác tất cả, bà Trần không hề gửi cho cậu một đồng xu nào, ngược lại cậu phải gửi về cho bà ấy.

Bà Trần tuy là mẹ của Trần Dụ nhưng bà lại đối xử với cậu vô cùng tệ bạc, bà ta chỉ biết lấy tiền từ chỗ cậu, nếu cậu không phải do bà ta sinh ra thì cậu đã bỏ xoá bà từ lâu rồi, chắc là từ cái ngày mà ông Trần mất.
Cuối cùng Dụ Minh cũng trở về, y nhìn Trần Dụ đang bận bịu trong bếp thì liền hỏi: "Sao nấu nhiều thế?" Nghe thấy lời Dụ Minh hỏi Trần Dụ rửa tay rồi bài chén dĩa ra, "Anh ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa, định một chốc nữa ra ngoài ăn." Dụ Minh nhìn cậu trả lời.
Trần Dụ bới cơm ra chén: "Vậy thì ăn luôn đi, em nấu nhiều lắm."
Dụ Minh kéo ghế ngồi xuống: "Ừa, cảm ơn."
Trong thời gian ăn uống cả hai không nói gì nhiều mà tập trung ăn, cảnh tượng này khiến Trần Dụ cảm thấy mình đang dùng tiệc với các vị lãnh đạo cấp cao hàng đầu thế giới, mãi một lúc sau thì Trần Dụ mới lên tiếng: "Em sẽ trả phòng."
Nghe thấy lời của Trần Dụ khiến Dụ Minh đang ăn phải ngước lên nhìn vì không hiểu tại sai Trần Dụ lại trả phòng: "Sao thế?" Dụ Minh uống một ngụm nước rồi nói tiếp, "Nếu tháng này kẹt quá thì tháng sau thanh toán cũng được mà."
Trần Dụ nhìn Dụ Minh có chút bất ngờ bởi vì chính Dụ Minh kêu cậu dọn khỏi đây sao bây giờ lại xem như không có gì như thế: "Không phải a kêu em dọn đi sao?" Trần Dụ khó hiểu hỏi.
Dụ Minh nghiêng đầu hỏi vặn lại: "Khi nào?
"Mấy ngày trước." Trần Dụ đáp.
Dụ Minh xoa đầu cười cười: "Lúc đó bực mình quá nên nói vậy thôi, em để bụng làm gì."
Quả thật là khó hiểu thật, biết là bực bội nên mới nói ra những lời như thế nhưng thật chất Dụ Minh không nghĩ nhiều đến thế, không ngờ Trần Dụ vì lời nói này của cậu mà trằn trọc mấy ngày liền, nghĩ đến đây Dụ Minh cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu nhóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận