Sau khi giật mình tỉnh dậy, trong đầu nàng mơ hồ 2 chữ “ Tử Thu” và “Nam Cương”
Rất mơ hồ, nhưng nàng cảm nhận được những ngày tháng gần đây dường như ngủ không hề ngon, luôn nằm mơ kì quái rồi tỉnh giấc.
Hôm nay cũng vậy, thật là khó chịu. Có lẽ nàng nên thức dậy, tập qua loa vài động tác thể dục cho ấm người, rồi lại chui vào chăn ngủ xem có ngon hơn không.
Lúc bước xuống giường, nàng có nhìn qua vào gương, giật mình hốt hoảng.
- Ôi! Lại là mụn! – Nàng vội vã lại gần chiếc gương, chăm chăm nhìn vào tấm gương đồng.
Đúng là mấy hôm ăn ngủ không ngon, mụn lại càng mọc, không được, phải bôi thuốc.
Thế là nàng tìm lọ thuốc trị mụn mà y cho nàng, thuốc đó lần trước bôi rất công hiệu.
Bôi thuốc xong, nàng ngắm ngía lọ thuốc rồi tự mỉm cười. Có khi nào, Tử Thu, y là y dược đa năng của nàng không.
“ Nam Cương”
Sao trong đầu nàng cứ quanh quẩn hai chữ này. Tìm Tử Thu ư? Có một linh cảm gì đó.
Nàng phải xuống phía nam tìm Tử Thu, nhưng lại không biết đi đâu. Nam Cương, chắc là ở phía nam, thôi cứ thử tìm đại vậy, biết đâu lại đúng.
….
….
Sáng hôm sau, nàng mang điểm tâm cho Tử Thiên. Đứng bên ngoài, nàng ngó vào. Thì ra hắn cũng tự làm được một số việc.
Lúc này hắn đã bước xuống giường, có vẻ chân tay đã linh hoạt trở lại.
Hắn tự khoác lên mình một chiếc áo ngoài màu trắng. Màu trắng ấy, dường như rất thanh khiết, với vóc dáng của hắn, càng đem lại cái khí chất thoát tục kì lạ. Có điều, màu trắng cũng khiến người ta nhớ đến băng tuyết lạnh lẽo …
Đôi mắt của hắn vô hồn, tất nhiên rồi… cảm giác nhìn hắn bây giờ có phần thê lương.
Nhưng cái cảm giác khi nhìn vào hắn bây giờ, vừa lạ lẫm nhưng dường như có chút quen thuộc xa xăm nào đó…
Nàng cứ lặng lẽ quan sát, không biết rằng hắn có thể “cảm nhận” sự tồn tại của nàng ở đây. Điều mà nàng ngạc nhiên, hắn có thể không mấy khó khăn quay lại giường, ngồi xuống bình thản chờ đợi.
Đúng vậy, nàng không ngờ được, hắn có thể “cảm nhận” mọi vật, dù không nhìn thấy. Hắn có thể tìm cách định hình, xác định tương đối mọi vật bằng cách riêng, đó là huy động các giác quan còn lại. Việc đó hắn đã tập từ khi còn nhỏ, khi bị nhốt trong những nơi u tối…
- Xem ra ngươi có thể tự ăn, ăn xong thì chuẩn bị nhanh lên, chúng ta đi Nam Cương!
Hắn im lặng một lát suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Ngươi muốn đi Nam Cương tìm đệ đệ sao? Đó là nơi nào ngươi biết không?
- Không biết!
- Một nơi rừng sâu nước độc, vốn không có mấy người đến đó…
- Huynh ấy đi tìm thuốc, cũng có thể đến đó chứ sao? – Nàng đáp lại.
Hắn không nói gì nữa, cố gắng tập trung để ăn. Xem ra dù sao thì vẫn rất hạn chế khi bị mù, có điều chỉ có con quái vật như hắn mới bình thản như thế thôi. Đỡ mất thời gian, nàng sẽ xếp đồ của hắn vậy.
– Đồ đạc của ngươi ở đâu, cần mang bao nhiêu quần áo, ta xếp cho nhanh!
- Đừng tùy ý động vào đồ đạc của ta! – Hắn lạnh lùng có vẻ đe dọa, khiến nàng khó chịu.
- Được rồi, vậy ngươi tự xếp lấy, đừng mang thừa quần thiếu áo đấy, tưởng ta muốn dây vào ngươi sao? – Nàng không thèm làm việc tốt đó nữa, tính quay đi.
Quả nhiên hắn vẫn bình thản vô thái độ.
Lúc sau khi nàng xếp xong đồ đạc của mình, cáo biệt sư phụ và các huynh tỉ, cũng đã thuê một xe ngựa, quay lại thấy hắn vẫn loay hoay, khiến nàng sốt ruột. Tử Thiên, nàng ghét thái độ kiêu ngạo của hắn, đã không làm được mà vẫn không chịu nhận sự giúp đỡ của người khác.
- Vương gia à! – Giọng nàng sốt ruột – Ngươi làm ơn cất cái tự cao của ngươi đi một chút, ngươi nghĩ lại xem bây giờ ngươi đang ở hoàn cảnh nào, không phải ta muốn giúp ngươi, mà là ta không muốn lỡ việc của ta!
Nói rồi nàng xông đến, xem trong gói của hắn có những thứ gì rồi định gói lại.
Trong lúc này thì hắn im lặng, sau đôi mắt vô hồn có chút trầm tư. Cô gái này, là sốt sắng đi tìm đệ đệ của hắn thôi.
Nàng phát hiện trong túi của hắn, đồ đạc đã gấp ngăn nắp, quần áo, tư trang, tiền bạc đủ cả, xem ra hắn mù rồi nhưng vẫn khá ổn, có điều, nàng lại thấy một thứ làm nàng không mấy vừa mắt: Cái ngọc bội hình bán nguyệt lúc trước.
- Không phải ngươi sẽ vứt cái này đi sao? – Nàng hỏi.
Hắn đoán ra là nàng nói đến ngọc bội, môi hắn cười nhạt:
- Trước khi nó trở thành vật vô dụng, lát nữa ra ngoài ngươi có thể đem cầm lấy một số tiền lớn, đi Nam Cương không gần như ngươi nghĩ đâu!
- Ngươi thật nhẫn tâm đó, ngọc bội của mẫu thân mà cũng từng vứt bỏ, giờ lại dám đem bán! – Nàng lại gói nó lại vào túi, buộc túi lại.
Ngọc bội ư? Không bán nó cũng không phải là không nhàn hạ đến Nam Cương, hắn thừa biết. Chẳng qua hắn không muốn giữ nó vì cái ý nghĩa của nó, tuy nhiên từ ngày nàng đem trả hắn vẫn phân vân có nên vứt không.
- Phải rồi! – Nàng sực nhớ ra điều gì – Không phải ngươi là vương gia sao? Ngươi gọi thêm một hai gia nhân của ngươi đi theo hầu hạ, phục dịch ngươi, ta chỉ là đi cùng thôi, không muốn phiền toái, như vậy có thể đi nhanh hơn.
Nàng nói ra dường như rất vô tư, nhưng lòng hắn tự hiểu, việc đó hắn cũng đã tính. Cô nương này, khi đã nhẫn tâm dứt bỏ có khi nào cũng sẽ nhẫn tâm hơn hắn. Hắn cũng là không muốn chạm đến nàng nữa, nên cũng không muốn dù là tình thế ép buộc nàng chăm sóc, ở gần hắn, càng khó tránh cảm giác mông lung nào đó. Nàng đối với hắn, có khi cũng sẽ trở thành độc dược, không thể uống.
Tử Thiên chỉ do duy nhất người ở trong phủ là lão nô bộc lần trước nàng đã gặp ở phủ đi theo hắn.
Nàng hồn nhiên leo lên xe ngựa, xe ngựa không lớn, đi ba người cũng là vừa.
- Xuất phát nào! – Nàng hào hứng gọi người phu đánh xe bên ngoài.
Không hiểu sao lúc này nàng đang cảm thấy đây là một chuyến ngao du thú vị, đúng vậy, cứ phải tận hưởng đi đã, suốt dọc đường, nàng không ngừng thỏ đầu ra ngoài cửa xe ngắm nhìn quang cảnh. Còn hắn, chỉ yên lặng, khép đôi mắt trầm tư, gương mặt lạnh lẽo.
Nàng không để ý lão nô bộc của hắn thỉnh thoảng cũng nhìn nàng, rồi quay sang nhìn chủ nhân của lão, trong lòng cũng mơ hồ nghi hoặc. Cô nương này, từng hai lần xuất hiện trong phủ, với một người như vương gia, mỗi lần sau khi nàng trở về, thái độ càng khác thường, khiến cho lão không khỏi tò mò. Nhất là sau đêm cô nương kì quái này mò đến phủ, vương gia cũng đuổi cả Hương Nhi đi, sau đó tối tối chỉ khép cửa trong phòng một mình, cũng không tìm đến nữ nhân nào khác để hoan ái, cho đến khi quyết định cầu thân với Bạch gia tiểu thư. Nhưng hôn sự của vương gia cũng không suôn sẻ gì…
Nhắc đến hôn sự mới nhớ, đêm cô nương này xông đến cũng là sau cái ngày vương gia trở về rồi đùng một cái bảo hủy hôn sự đã bảo lão chuẩn bị gấp đó có một ngày, vương gia bất thường như vậy, lẽ nào có mối liên quan gì đến cô nương này. Biết đâu xém chút cô nương này chính là vương phi? Lão không thể tin được, nhưng phận tôi đòi không được phép thắc mắc và hỏi nhiều.
Trong lúc nàng nhảy xuống xe, dừng lại dọc đường mua điểm tâm và nước, Tử Thiên chợt lên tiếng, âm điệu lạnh băng nhưng có vẻ nghiêm khắc rõ rệt:
- Lão bộc, tốt nhất ngươi đừng có bép xép gì về ta!
Lão bộc thấy run sợ, chẳng nhẽ vương gia cũng đoán ra lão đang tò mò sao. Dẫu sao bao năm trong phủ lão cũng là người gần gũi với người nhất, mặc dù không hay vương gia có tin tưởng lão không. Nhưng xem ra vương gia khó lường của lão có thể dễ dàng đoán ý, những kẻ bên cạnh, có lẽ cũng vì vậy Tử Thiên nhận ra lão bộc này có thể tin tưởng nhất, hơn nữa lão cũng là kẻ bộc trực tính tình đơn giản, không biết toan tính gì…
- Vương gia, lão nô hiểu rồi, sẽ không nói linh tinh gì… – Lão vội khúm núm – Có điều… là lão già này coi như nhiều chuyện trước mặt vương gia… vương gia thực sự quan tâm đến nữ nhân đó…
- Ngươi hầu ta bao năm, vẫn chưa quen việc ta dặn ngươi không được tò mò hỏi sao? – Hắn ngắt lời, lại càng nghiêm nghị, khiến lão nô bộc chợt run sợ, biết mình sai, vội quỳ xuống xin tội.
Vân Anh vừa bước vào xe thì nhìn thấy cảnh tượng khó coi này.
- Tử Thiên, đến lúc này mà ngươi còn đối xử với người của mình như vậy? Ngươi quên là lão sẽ phục vụ ngươi sao? Ngươi mới là người phụ thuộc vào lão đó!
Nàng bực mình, đối lập với thái độ vẫn băng lãnh của hắn, nàng đỡ lão lên, đưa cho lão một bình nước và bảo:
- Lão uống đi, cứ kệ hắn, ta xem hắn là người nhàn hạ nhất, không cần cho hắn uống!
Lão nô bộc cầm nhưng không dám uống, định đưa cho vương gia nhưng lại thấy cô nương kia lườm lão. Nhìn sang vương gia, thái độ im lặng vô cảm của hắn càng làm nàng khó chịu. Hắn quả nhiên là tảng băng vô tri, giờ có trêu chọc vào hắn thì cũng vậy, thái độ của hắn, tốt nhất là nên mặc kệ hắn.
Còn Tử Thu, có lẽ sẽ cãi nhau một hồi rồi.
Nàng mở rèm, lại ngó ra ngoài, xe ngựa dần đưa họ xuống phía nam.
Đường xuống phía nam quang cảnh thay đổi rõ rệt. Không khí dường như ấm hơn hẳn, càng đi xuống, cảnh băng tuyết trắng xóa thê lương hai bên đường càng lùi xa, nhường chỗ cho những rừng cây còn lá đỏ thẫm …
Sau một hồi, chiều tối, xe ngựa dừng lại ở một quán trọ nhỏ ven đường. Người đánh xe bảo với nàng:
- Cô nương, theo thỏa thuận, tôi chỉ đưa cô nương đến đây thôi, xuống Nam Cương e rằng không theo cô được!
- Cái gì? – Nàng không khỏi ngạc nhiên – Không phải huynh đã nói đưa đến Nam Cương sao?
- Cô nương à, tôi hoàn lại cho cô một phần tiền, nói thật, càng xuống phía Nam càng vào vùng phiến loạn, còn chiến tranh liên miên, cô nương cũng biết thế sự rồi đấy, xuống vùng rừng sâu nước độc Nam Cương càng khó hơn, cô nương, thứ lỗi! – Phu xe dúi lại cho nàng một cọc tiền rồi mau lẹ nhảy lên xe.
- Này! Đứng lại! – Nàng vội gọi thì anh ta đã mau lẹ quất ngựa phi đi, đúng là kẻ vô tâm mà.
Nàng quay lại nhìn, quán trọ này cũng tạm bợ, so với những khách điếm ở Đại An còn thua xa. Nhìn xung quanh những người xung quanh đấy có đủ hạng người. Thê lương nhất, trước cửa quán rất nhiều dân tị nạn, rách rưới, trông vô cùng thương tâm, đặc biệt những đứa trẻ gầy guộc, đen đủi, đôi mắt sâu hoẵm như đã lâu không có gì bỏ vào bụng.
Không khỏi xót thương, nàng đem chia cọc tiền trong tay cho họ, bảo họ mua tạm cái gì ăn.
Tử Thiên và lão bộc lúc này đứng ngoài cửa quán đợi, lão bộc đang nhìn thấy hành động của cô nương thấy rất xúc động, quay sang nhìn vương gia. Gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt, không lộ cảm xúc. Hắn lạnh lùng đưa một bọc tiền cho lão bộc, không nói gì. Vừa hay nàng chạy đến chỗ họ:
- Tử Thiên! Ngươi đưa một chút tiền đây nào! – Nàng vội vã.
Lão bộc có phần ngạc nhiên, chẳng hay vương gia của lão sớm biết nàng sẽ lại chỗ này đòi lấy tiền sao? Bèn đưa cho nàng bọc tiền để chia cho người tị nạn.
- Lão bộc quả là tốt bụng! – Nàng tán dương lão – Còn Tử Thiên nhẫn tâm kia quả là không có trái tim.
Lát sau, ba người họ ngồi trong quán trọ, gọi một vài món đơn giản, ở đây cũng không có mấy thứ ngon như ở Đại An.
Nàng quan sát xem kẻ hay được ăn sung mặc sướng như Tử Thiên có ăn được mấy mọn đạm bạc này, nhưng hắn vẫn ăn với thái độ vẫn bình thản vô cảm của hắn. Có lẽ hắn lạnh nhạt đến mức đồ ăn gì cũng coi như nhau sao?
Thấy không khí quá yên lặng, lão bộc bèn lên tiếng:
- Vương gia, cô nương xem, đúng là phía nam thế sự không tốt chút nào…
Hắn im lặng. Nàng cũng đáp lại vài câu, không biết hắn nghĩ gì. Nếu hắn quan tâm đến thiên hạ, hẳn phải có suy tính của mình.
Ngồi được một lúc, nàng cảm thấy xung quanh dường như có những ánh mắt lạ lùng dò xét sang phía bên nàng. Đáng ngờ nhất là bàn bên cạnh, có một lão râu tóc đã bạc trắng, ăn mặc cổ quái như đạo nhân, thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ nàng.
Nàng bây giờ mới để ý, đúng là trong quán trọ nhỏ và đơn sơ này, nổi bật nhất là đám người bọn nàng, không, chính xác hơn là tên Tử Thiên ấy.
Giữa những người tuềnh toàng và thường dân, hắn nổi bật lên như một tảng băng thanh, đúng vậy, dù hắn có đang mù lòa và ăn mặc không quá cầu kì như trước, cái khí chất của hắn vẫn rất rõ rệt, đó là sự kết hợp của một cái gì đó cao quý, vương giả, một chút phi phàm thoát tục, lại thêm phần băng lãnh cao ngạo. Cũng may mắt hắn vô hồn, nếu không lại thêm chiều mê hoặc thăm thẳm phiền toái đó nữa. Khó trách sao thiên hạ đang đều để mắt đến hắn.
Một vài người khách khác ngồi sau lưng nàng thì dường như sôi nổi bàn chuyện thế sự, nàng nghe loáng thoáng vài câu:
“ Vừa mới yên được một lát, lại sắp chiến sự sao?”
“ Ừ, phía nam tạm yên ổn do Bạch gia gọi đại thiếu gia tướng quân trở về vì hôn sự của muội muội gì đó, tưởng được yên bình, nay lại sắp quay lại loạn lạc rồi…”
“ Chạy lên đây cũng bất ổn, hay cứ đi thẳng xuống nam, vượt qua cả Nam Cương, xuống bình nguyên phía nam mà sống, có khi yên ổn hơn”
“ Huynh đệ điên rồi sao, Nam Cương rừng thiêng nước độc vượt qua khó lắm, chưa kể… mấy người quen của tôi vừa chạy lên đây bảo, trong mấy làng sát Nam Cương gần đây hay có người mất tích kì quái…”
Nàng đang nghĩ vẩn vơ về câu chuyện của họ thì lão bộc lên tiếng:
- Vương gia, cô nương, hay là nghỉ lại đây một đêm, ngày mai lão nô sẽ hỏi mua một xe ngựa, lão cũng biết cánh đánh xe…
- Ừm, tốt quá! – Nàng vui vẻ, còn không đợi ý kiến của Tử Thiên kia thế nào, hắn không nói gì, xem như cũng đồng ý.
……..
Sáng sớm hôm sau, lão nô bộc đã gõ cửa phòng trọ đánh thức nàng, bảo rằng đã hỏi được một chiếc xe ngựa. Nàng bảo lão đợi một chút cho nàng chuẩn bị đã.
Lúc này lên xe, dĩ nhiên lão bộc ngồi ngoài đánh xe, trong xe còn nàng và hắn ngồi đối diện. Chắc chắn hắn không nhìn thấy nàng, chẳng có gì phải ngại, hắn ngồi lặng lẽ như một tảng đá.
Hôm nay chắc là do có lão bộc hầu hạ, chăm sóc cho hắn mà hắn trông đường hoàng đạo mạo vượt hơn hẳn hôm qua. Chắc chắn là lão bộc đã giúp hắn sửa sang y phục và cột lại tóc. Nhìn hắn lúc này lại càng tuấn mỹ mê hồn. Có điều, nàng đã tập mẫn cảm với cái vẻ ngoài này, cùng một cái gương mặt này, không hắn thì Tử Thu, ngày nào cũng nhìn đến quen. Chỉ có thái độ, biểu cảm là đối chọi nhau.
Tử Thu, nàng lại thấy sốt sắng.
- Ngươi ngắm nhìn ta, vì vẫn bị mê hoặc hay nhìn ta để nhớ đến đệ đệ? – Tự dưng hắn lên tiếng, âm điệu khá bình thản, có phần mỉa mai.
- Tại sao ngươi cho là nhìn ngươi?
- Ngày hôm qua ngươi ngồi trong xe hết đứng lên ngồi xuống, lại kéo màn che sột soạt, thò ra ngoài ngó nghiêng… lúc này im lặng, ắt là có nhìn ta.
Nàng hơi ngạc nhiên, quả nhiên người mất đi thị giác thì rất chú ý đến âm thanh và cảm giác.
- Trong này ngoài ngươi ra cũng chẳng có thứ gì, ta không nhìn nữa! – Nàng nói rồi định chui ra ngoài, ngồi xuống bên ngoài cùng lão bộc đang đánh xe, mặc kệ tên Tử Thiên đó một mình.
Ngồi bên ngoài xe ngựa quả nhiên thú vị hơn, lúc này xe ngựa đang băng qua một con đường mòn, có lẽ sẽ xuyên rừng, nàng tò mò hỏi lão bộc:
- Lão bộc, chúng ta đi qua rừng?
- Ừm, cô nương, rừng này không lớn đâu, qua buổi chiều là qua, sau đó chắc phải tìm chỗ trong thị trấn trọ tiếp.
- Lão dạy ta điều khiển xe ngựa đi! – Nàng thấy hào hứng.
- Không được đâu cô nương, rất khó, hơn nữa chúng ta cần đi nhanh! – Lão bộc lắc đầu.
Nhưng nàng vẫn cương quyết đòi thử một chút. Kết quả là nàng làm ngựa chạy loạn lên, xe ngựa liêu xiêu chạy vòng vèo, nàng thấy hơi nguy hiểm nhưng cũng thú vị, chắc mẩm Tử Thiên trong kia cũng có một phen kinh ngạc đây. Sau cùng nàng cũng đưa lại roi cho lão bộc, vì nàng đi loạn lên, nên đã mất một hai canh giờ uổng công.
Lão bộc từ nãy ngắm nhìn thái độ vô tư trong sáng của nàng, trong lòng có nhiều suy nghĩ phức tạp.
- Cô nương, ta mạn phép hỏi…
- Ừm. lão cứ hỏi.
- Làm sao cô nương quen biết vương gia? – Lão tò mò.
- Quen biết hắn? – Nàng nhìn lão bộc, đoán là lão đang tò mò và nghi hoặc mối quan hệ giữa nàng và hắn. Thật kì quặc, đã thế nàng sẽ đơn giản hóa nó. Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng ánh lên một tia tinh quái.
- Ta quen hắn ở lầu xanh, lần đầu gặp ở Minh Nguyệt lầu! – Nàng thản nhiên đáp.
Lão bộc tròn mắt ngạc nhiên, lão biết vương gia thường tỏ ra phóng đãng, cũng tự tìm đến lầu xanh mua vui một thời, nhưng cô nương thánh thiện này không ngờ cũng từng ở thanh lâu đó sao.
- Cô nương…ở Minh Nguyệt lầu? – Lão lúng túng.
- Sao? Lão xem thường ta à? Đến Tú bà ở đó còn nể ta nhiều phần! – Nàng nháy mắt – Nếu bây giờ ta mà dẫn lão vào đó, thể nào Tú bà cũng nghênh tiếp một bữa miễn phí, ta từng là cô nương đắt giá nhất lầu! – Nàng vừa nói vừa nhịn cười.
- Thế cô nương và vương gia là…
- Nói tóm lại bây giờ là không có gì! – Nàng vẫn thản nhiên – Trước đây ta từng để mắt đến hắn, nhưng giờ hoàn toàn khác rồi, ta coi khinh hắn!
Nàng hứng thú nhìn thái độ của lão bộc, cũng chắc mẩm rằng bên trong Tử Thiên cũng nghe thấy. Nghe rõ chưa Tử Thiên, bây giờ ngươi chẳng là gì trong lòng nàng…
Sau đó nàng lại gợi chuyện, cùng lão bộc trò chuyện vui vẻ, không khí bên ngoài xe vô cùng hào hứng, đối lập với cái tĩnh lặng bên trong xe. Nàng cảm thấy mình nói chuyện khá ăn ý với lão bộc.
Xe ngựa lộc cộc theo con đường mòn trong rừng, càng đi vào trong, càng tĩnh lặng, chỉ có tiếng cười nói trong trẻo của nàng, một vài tiếng lá rơi… Lúc này đã chiều muộn rồi.
Chợt nàng cảm thấy bất an.
Từ đâu nhảy ra, phi xuống, một toán người bịt mặt áo đen chặn xe ngựa.
Lão bộc kinh hãi vội ngừng xe, ngựa cũng hí vang một tiếng, con ngựa bị mũi tiêu cắm vào mình, đau đớn chồm lên rồi gục xuống, Vân Anh cũng bị ngã xuống, thân ê ẩm, còn đầu óc cũng một phen kinh hãi.
Tử Thiên cũng đã ra khỏi xe từ bao giờ, đám người áo đen vội vây lấy họ. Có chừng chục tên bịt mặt. Cướp ư?
Tử Thiên với đôi mắt vô hồn chợt nhíu mày đăm chiêu, hắn lập tức cho rằng có thể không phải cướp, mà là kẻ được sai đến ám sát hắn, là ai chứ? Bạch gia? Đó là đối tượng hắn nghi ngờ nhất hiện tại, còn hơn cả đám người trong lễ rước dâu mà được cho là từ Công tôn thế gia.
Quả nhiên tên cầm đầu đám sát thủ cười khanh khách, tháo khăn che mặt. Nàng nhận ra hắn là Bạch Duẫn, đại thiếu gia Bạch gia, cũng là đại tướng quân gì đó…
- Nhạc phụ của ngươi đích thân sai ta đến tiễn ngươi, Tử Thiên, là ta mất công săn đón phục kích lắm đấy!
Vân Anh cùng lão bộc thì kinh ngạc tột độ. Bạch gia lại muốn thanh toán Tử Thiên ở đây? Thật không thể tin được mấy ngày trước còn là thông gia…
Nàng quay sang nhìn hắn, gương mặt lạnh băng cũng nở một nụ cười mỉa mai, hắn không lo sợ sao, đến lúc này còn rất bình tĩnh.
- Lão Bạch thừa tướng sợ ta rồi sao? Đến cả một người tàn phế như ta còn phải cử ngươi đến?
- Hừm, là nhạc phụ của ngươi cũng đã lo xa, muốn chắc chắn ta sẽ mang đầu ngươi về thôi mà… – Bạch Duẫn cũng cười khẩy – Nếu như ngươi mắt sáng thì nhạc phụ của ngươi sẽ phải lo hơn mà cử nhiều người hơn đấy!
Tên Bạch Duẫn bình tĩnh rút kiếm chĩa về phía Tử Thiên:
- Tử Thiên, đúng là không nên xem nhẹ ngươi, kể cả năm xưa nhốt ngươi trong lãnh cung, ta không ngờ ngươi có thể lén trốn ra ngoài xem tướng quân dạy võ cho con em quý tộc, bản lĩnh ngươi không nhỏ, cũng học trộm được không ít đấy!
- Bạch Duẫn, ngươi sợ sao? Nói thật mười mấy năm trong lãnh cung ta không thấy có gì thú vị hơn tướng quân đó nói rằng trong đám học trò quý tộc các ngươi không ai luyện được một nửa kiếm pháp của người! – Tử Thiên vẫn bình tĩnh khích bác.
- Hay cho ngươi quá tự tin đấy Tử Thiên, ta biết rằng lão tướng quân đó vì sợ Bạch gia, có ý muốn truyền cho ngươi nhưng chỉ dám lén đưa bí kíp võ công cho ngươi, sau cùng lão bị phát hiện, cũng sợ Bạch gia trừng phạt cả thân nhân, bèn gạt bỏ lương tâm lừa ngươi bằng một quyển bí kíp giả đảo ngược kinh mạch, khiến ngươi thân thể suy bại, thừa sống thiếu chết một thời gian dài… sau đó không thấy ngươi dám luyện võ, chỉ chui lủi ở lãnh cung, là chúng ta cũng đã không cảnh giác ngươi đến giờ…
Vân Anh hết nhìn Bạch Duẫn, lại quay ra nhìn Tử Thiên tĩnh lặng đáng sợ. Không ngờ giữa họ lại nhắc đến quá khứ của Tử Thiên như vậy.
Thấy thái độ vẫn điềm nhiên không có gì sợ hãi của Tử Thiên, Bạch Duẫn lại thêm câu khích bác tàn nhẫn:
- Ha ha, ngươi có thể đắc ý cho đến giờ Tử Thiên, nhưng ta cho rằng ngươi có biết và không hề quên… mẫu hậu cao quý Lưu quý phi của ngươi, người đàn bà đẹp và đoan trang nhất thiên hạ đó, vì muốn xin thuốc cứu chữa ngươi năm đó, đã chấp nhận lấy thân thể mua vui cho phụ thân ta, để rồi cứu cho ngươi xong, nhục nhã không muốn sống tiếp mà tự vẫn!
Nụ cười của Bạch Duẫn ghê rợn. Vân Anh nghe đến những câu nói đó hoàn toàn sốc, quay sang nhìn Tử Thiên. Đó là chuyện có thật trong quá khứ của hắn sao?
Bản thân nàng còn đang thấy những chuyện đó hoàn toàn đáng thương tâm, rất thương tâm, không ngờ rằng một Tử Thiên lạnh lùng cao ngạo…
Bây giờ đây, nàng khẽ quan sát nhất cử nhất động của hắn. Hắn bề ngoài vẫn cố tỏ ra băng lãnh, không bận tâm, không cảm xúc. Thực sự trong lòng hắn nghĩ gì? Mẫu hậu của hắn, lần ở phủ của hắn, nàng đã cảm thấy hắn đặc biệt kích động và kì lạ khi nhắc đến mẫu hậu…
Vân Anh thấy bàn tay của hắn giấu đằng sau lưng đang siết chặt, hắn hình như khẽ run…
Thế nhưng, gương mặt hắn lại đối lập, lạnh lẽo vô cảm, như chưa từng nghe thấy câu nói kia của Bạch Duẫn. Cơ hồ trong lòng nàng thấy có cảm giác bi thương kì lạ.
Còn hắn, trong lòng thực sự thấy bi thương?
- Người đàn bà đó… – Tử Thiên lạnh lùng bình thản – Thực sự đã chọn một cách không tốt đẹp, cũng thật nhẫn tâm với chính mình…
Bạch Duẫn trong mắt có phần kinh ngạc, muốn khích bác Tử Thiên, đến việc hạ nhục mẫu thân của hắn cũng không có tác dụng sao.
- Tử Thiên, xem ra đến cả mẫu thân ngươi cũng không coi ra sao, đúng là Tuyên Nhi không thể giao cho ngươi!
- Ngươi không biết sao? Chính người đàn bà đó dạy ta phải sống như một con rùa vô cảm đấy! – Hắn cười khẩy – Nếu không các người có thể để ta sống đến nay sao?
- Đúng vậy, chỉ hôm nay, ta sẽ cho ngươi báo hiếu với mẫu thân vậy! – Bạch Duẫn lấy tay ra hiệu, tức thì cả đám sát thủ cùng rút vũ khí sẵn sàng lao tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...