Lại thêm một buổi sáng nữa, khi thức dậy nàng nhận thấy dường như đã hơi muộn, có lẽ vì đêm qua nàng quá mệt.
Hôm nay Tử Thu có khi nào về không?
Nàng bước ra ngoài, sực nhớ ra hôm qua Lý Anh tỷ coi sóc Tử Thiên dùm nàng, bây giờ nàng phải đi thay cho tỷ ngay.
Vừa mới định bước đến gần phòng hắn, chợt thấy trước cửa có một đám người Bạch gia đứng đó, vừa hay Lâm Khoát sư huynh cũng đi đến, bảo với nàng:
- Vân Anh muội, vương gia đó đã tỉnh dậy rồi, cũng ngồi dậy được…
Nàng rất ngạc nhiên, độc tính trong người hắn đã hết rồi sao, hắn có thể tỉnh lại nhanh vậy sao? Trong lòng thoáng chút mừng thầm và thanh thản thì câu nói tiếp sau của sư huynh lại như một cú giáng:
- Có điều vì di chứng của độc tính…hắn… dường như bây giờ không nhìn thấy gì nữa…
Không nhìn thấy gì sao?
Gương mặt nàng không khỏi kinh hãi, vội chạy đến phòng hắn, bắt gặp một cảnh tượng bi thương.
Tiểu thư Bạch gia đã đến từ bao giờ, đang ôm lấy mình hắn mà khóc lóc thảm thiết:
- Tử Thiên… đừng lo, ta sẽ tìm thái y giỏi nhất trong cung, triệu tập danh y khắp thiên hạ, sớm muộn gì huynh cũng nhìn thấy thôi… chỉ là tạm thời thôi…
Nước mắt ả giàn dụa, ướt đẫm cả áo hắn. Vân Anh chỉ đứng lặng lẽ ở cửa quan sát.
Hắn, đang ngồi trên giường. Sắc mặt cũng đã tốt hơn nhiều… có điều…
Đôi mắt u uẩn mê hoặc ấy, đôi mắt thăm thẳm như hồ dương liễu ấy…
Chợt làm nàng rất đau lòng, đôi mắt hắn chỉ nhìn về phía trước, vô cũng đờ đẫn, không chớp mắt, con ngươi xám xịt cũng không lay động…
Có điều gương mặt vẫn lạnh giá, vô cảm, hắn dường như không nói đến một lời. Không phải một người tự dưng bị mù sẽ vô cùng hoảng loạn sao? Hắn bình tâm đến đáng sợ như vậy…
Sự yên lặng của hắn càng làm tiểu thư kia sốt ruột, ả vẫn không ngừng khóc, đến bây giờ miệng không ngừng năn nỉ:
- Tử Thiên, làm ơn nói gì với ta…làm ơn – Ả níu áo hắn van nài.
Hắn vẫn im lặng một hồi, sau đó trên gương mặt nở một nụ cười nửa miệng:
- Tuyên Tuyên, ngươi không cần mất công như vậy, sau này ta là kẻ tàn phế, ngươi và ta tốt nhất nên hủy bỏ hôn sự! – Giọng hắn vang lên tuyệt tình, lạnh lùng đáng sợ.
- Không, đừng mà! – Ả van nài thảm thiết hơn – Tử Thiên, ta thực lòng yêu thích ngươi, dù ngươi tàn phế cả đời, ta cũng sẽ chăm sóc ngươi!
Vân Anh cảm thấy tiểu thư này thực sự là bị hắn mê hoặc rồi, cũng giống như nàng trước đây, có điều, nàng cảm nhận chắc chắn cô ta sẽ cực kì tổn thương, vì một khi hắn đã phũ phàng, hắn sẽ rất tàn nhẫn.
Tử Thiên nghe thấy câu nói của ả thì cười lớn hơn, âm điệu mỉa mai cay nghiệt. Chợt Vân Anh thấy vậy cõi lòng cũng như có một luồng hàn khí buốt giá truyền vào.
- Tuyên Tuyên, để ta nói cho ngươi biết… trước giờ ta chưa từng yêu thích ngươi dù chỉ một chút, là ta muốn lợi dụng ngươi thôi, nhưng xem ra, ta không thể dùng con đường này được nữa!
Đôi mắt tiểu thư mở to kinh ngạc. Quả thật như vậy, Vân Anh cũng đoán được. Tử Thiên, hắn không có trái tim sao? Hắn sẽ không bao giờ thật lòng vì một người phụ nữ sao?
- Tử Thiên, đừng nói dối ta… – Tuyên Tuyên vẫn chưa tin vào sự thật, tình cảnh tương tự như Vân Anh lúc trước – Ta… ta… dù là ngươi lợi dụng ta cũng được, đừng bỏ rơi ta!
Cuối cùng ả cũng thốt lên những lời này. Không giống Vân Anh, trước đây khi bị hắn phũ phàng, nàng đuổi theo nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc, quay đầu, lấy lại sự mạnh mẽ.
Trong lòng Vân Anh, thực sự cảm thấy nữ nhi này quá si ngốc và yếu đuối.
Trước mặt Tử Thiên, những lời nói như vậy hắn đã nghe thành quen.
Nữ nhi nào cũng vậy… gương mặt hắn chợt lạnh tanh, trầm tư trong chốc lát. Đối với hắn, trước giờ chỉ có một người con gái có thể mạnh mẽ hơn, dù đã từng bị tổn thương.
Người ấy đang đứng rất gần hắn, chắc chỉ chục bước chân, hắn có thể cảm nhận được. Chính hắn cũng không hiểu rõ, hắn có thể cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng, phảng phất kì lạ từ người nàng, dù nàng có đứng cách xa như thế. Hương thơm ấy, khi hắn chú ý đến nàng, đã thấy rất quen…
- Tuyên Tuyên, đại ca ngươi cũng đến đón ngươi về thôi, sau này đừng gặp ta – Hắn đột ngột chuyển giọng đáng sợ – Để ta nói cho ngươi biết, Bạch gia các người còn oán nợ với ta rất nhiều… ngươi nghĩ ta lấy ngươi đơn thuần để lợi dụng sao? Ngươi chấp nhận kể cả ta sau này ta dày vò, chà đạp, hành hạ ngươi để trả thù sao?
Hắn lạnh lùng, nhẫn tâm gạt ả tiểu thư ra, những lời của hắn làm ả gương mặt trắng bệch kinh hãi, nước mắt càng túa ra. Vân Anh thực sự cảm thấy trong lòng có chút căm phẫn, lại xót thương. Bởi lẽ nàng cũng là người từng trải qua như vậy.
Không lâu sau, Bạch Duẫn đến, thấy tình cảnh như vậy bèn cương quyết, không nói không rằng lôi tiểu thư về.
Trong phòng còn lại nàng và hắn.
Lặng yên đôi lúc, nàng mới quyết định bước thật nhẹ đến trước mặt hắn. Nàng giơ hai bàn tay trước mắt hắn, xua xua tay. Đôi mắt hắn đờ đẫn như vậy, không có cảm giác gì.
Vậy mà hắn vẫn bình thản như thế? Hắn có thể đang suy tính gì? Nàng thực sự muốn biết nhưng không thể hỏi, vì biết có thể hắn sẽ không nói, và bản thân nàng cũng tự nhủ sẽ không bận tâm đến suy nghĩ của hắn từ lâu.
Hắn có cảm nhận được nàng đang đứng trước mặt không? Nàng tự hỏi như vậy. Sau cùng nàng mới lên tiếng:
- Ngươi bình tĩnh đến nhẫn tâm, Tử Thiên…
Hắn cười nhạt, lại thêm một nụ cười lạnh lẽo:
- Ngươi nghĩ ta sẽ hoảng loạn trước bóng tối này sao?
- Có lẽ… – Nàng chậm rãi suy nghĩ rồi nói tiếp – Bản thân ngươi đúng là không sợ cái gì, không vướng bận vào cái gì…
Hắn im lặng, phía sau đôi mắt mờ mịt, hắn vẫn đang suy tư. Sợ cái gì ư? Đã từng có rất nhiều thứ để sợ, bản thân cái cảm giác trong lòng sinh ra khi đến gần nữ nhân này cũng từng làm hắn sợ, một cảm giác mơ hồ.
Còn bóng tối sao? Một kẻ lúc nhỏ đã tập quen với việc nhiều lần bị nhốt trong những gian phòng tối hơn địa ngục ở thâm cung, thì có gì đáng sợ chứ?
Còn Vân Anh cũng yên lặng suy nghĩ, nàng bình thản ngồi xuống một chiếc ghế bên giường.
Hắn, thực sự vì độc phát mà hủy hoại đôi mắt. Đó cũng là lỗi của nàng. Nhưng cơ hội để thương xót cho hắn, hắn cũng không cho phép bằng cái thái độ băng lãnh như vậy. Trong lòng nàng hết sức khó chịu, nhưng cái băng giá của hắn có khi nào vượt hơn cả băng tuyết ngàn năm, không thể phá bỏ.
Nhưng dẫu sao, nàng không mong hắn sẽ tàn phế, liệu có cách chữa cho hắn… phải, Tử Thu, y chính là hi vọng lúc này.
Nàng quay sang nhìn hắn, dường như gương mặt tuấn mỹ băng lãnh đó cũng đang suy tư. Hắn dù đôi mắt đờ đẫn, mù mịt vẫn rất cuốn hút mê hoặc, có cái khí chất phi phàm nào đó, nhưng lại đem ra cảm giác lạnh lẽo, rất xa cách với người thường.
- Tử Thiên… – Nàng nín thở, can đảm lên tiếng nói – Nhất định sẽ có cách chữa trị cho ngươi!
- Ngươi muốn chữa cho ta sao? – Câu hỏi rất bình thản – Nếu như không chữa được, dù là vì trách nhiệm, ngươi cũng sẽ như ả kia chăm sóc cho ta?
Nếu như không chữa được cho hắn ư?
Đôi mắt nàng nhìn hắn, con ngươi lay động, trầm tư một hồi nữa… những suy nghĩ lướt qua đầu nàng lần lượt.
- Nhất định sẽ chữa được cho ngươi! – Giọng nàng cương quyết – Ta nhất định không để ngươi mù lòa… vì… ta không muốn cả đời phải đeo bám chăm sóc ngươi!
Cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm đó nói ra, nhưng hắn chỉ cười mỉa mai:
- Ngươi cũng thật lạnh lùng tàn nhẫn đấy!
- Không phải! Không phải ta ngại phải ở bên ngươi… – Nàng ngay lập tức đáp lại, vượt qua chút suy nghĩ trong lòng để trả lời dõng dạc – Vì ta quyết định sẽ gắn kết cuộc đời với một người khác!
Trong giây lát rất mong manh để nàng không kịp nhận ra, gương mặt hắn có sự biến chuyển, là một cảm xúc khó diễn đạt, nhưng ngay sau đó hắn lại tiếp tục ung dung, bình thản với câu trả lời làm nàng kinh hãi:
- Một người tốt hơn ta, lại có thể chữa trị cho ta… là đệ đệ của ta sao?
Đôi mắt nàng mở to ngạc nhiên, đối lập với thái độ bình thản của hắn. Tại sao hắn đã biết… câu trả lời vừa rồi của hắn, có khi nào chuyện nàng nói trước mặt hắn lúc hắn hôn mê hắn đã nghe thấy.
Nhưng xem phản ứng của hắn kìa, một chuyện hệ trọng đến vậy, lại hoàn toàn bình tâm, hắn thực sự bình thản đến tàn nhẫn.
- Ngươi nghe thấy ta nói lúc ngươi hôn mê?
- Lúc đó vừa tỉnh lại, có chút mơ hồ, nhưng vẫn nghe được. – Hắn đáp, có lẽ hắn cũng chắc rằng nàng đang kinh ngạc dù không nhìn thấy gương mặt nàng. – Ngươi yên tâm đi, đối với ta chuyện đó cũng quan trọng, ta tự biết giữ bí mật.
Câu trả lời phía sau của hắn càng làm nàng ngỡ ngàng, một chuyện quan trọng? Hắn đáp lại với một thái độ thản nhiên như vậy sao?
Hắn, biết mình có một đệ đệ, không có cảm xúc gì sao?
Hắn, lạnh lùng nhẫn tâm đến thế…
Trong lòng nàng cơ hồ thấy cũng đau đớn mệt mỏi trước sự lạnh lẽo này, hắn, quả là đối lập với Tử Thu, hắn là băng giá, còn y là lửa ấm áp… Quả thật nếu như nàng cố chấp theo đuổi hắn, có lẽ cũng sẽ bị băng giá của hắn giết chết trái tim…
- Ta hiểu rồi… ngươi có lẽ cả đời sẽ không bao giờ động lòng vì bất cứ tình cảm gì…– Nàng chầm chậm nói, giọng điệu chua chát – Mà có chút rung động, có lẽ người như ngươi sẽ không bao giờ vượt qua ranh giới của mình…
Đang đợi câu trả lời của hắn, chợt nghe bên ngoài Lý Anh tỷ gọi, bèn quay đầu đi ra. Có lẽ trước mắt không cần coi sóc hắn như mấy hôm vừa rồi.
Cánh cửa khép lại, hắn cảm nhận chỉ còn mình hắn trong phòng.
Hắn quơ tay tìm dải dây màu trắng mà hôm trước dù hôn mê, hắn vẫn giữ chặt trong tay.
Hắn không thể tự tìm, hắn đành cười bản thân, dù sao nó bây giờ không còn quan trọng nữa.
Thiếu nữ ấy, hẳn là rất oán hận thái độ của hắn. Dường như trước mặt nàng hắn chưa bao giờ muốn nói sự thật trong lòng, với ai cũng như vậy, với người con gái ấy càng không. Chính hắn cũng không hiểu hết bản thân hắn.
Sự thật? Chuyện đệ đệ của hắn?
Gương mặt hắn bây giờ mới bộc lộ cảm xúc.
Không phải hôm qua, hắn đã biết trước từ lâu. Đó là lý do đến bây giờ hắn hoàn toàn bình tĩnh? Cụ thể là lúc nào ư?
Có thể tin được không? Chính là lúc nàng biết sự tồn tại của Tử Thu, cùng lúc với nàng.
Tại sao ư? Vì tối hôm đó, hắn cũng đến Minh Xuân lầu tìm nàng, nhưng dường như trễ một chút, nhưng lại vô tình chứng kiến tất cả. Hắn kìm lòng lặng lẽ đứng ngoài quan sát.
Trước mặt hắn, đầy kinh ngạc, là một người giống hắn đến như cũng một khuôn, đệ đệ của hắn, kẻ mà hắn từng hoài nghi sự tồn tại. Và chuyện quan trọng nữa là, y cũng yêu thích nàng, không, đối với nàng, Tử Thu vô cùng mãnh liệt, kể cả trong lòng hay sự thể hiện bên ngoài.
Đệ đệ của hắn.
Cùng một dòng máu, cùng một ngoại hình, chỉ có chăng số phận vô tình hay hữu ý đưa đẩy, nhân duyên với cùng một nữ nhi sao?
Hôm đó trên võ đài… trong khoảnh khắc hắn đã dừng lại trước chiêu thức đó.
Đó là một sự lựa chọn có thể là khổ đau, oan nghiệt. Hắn, đúng, hắn đã không vượt qua ranh giới, vì hắn không thể, cũng không được phép.
Có được người con gái ấy thì sao? Hắn đã từng nhủ không để tình cảm của mình vượt qua mọi nỗi đau và niềm oán hận mà hắn từng chịu đựng từ khi sinh ra.
Chiêu thức ấy có thể chiến thắng đệ đệ? Hay tất cả sẽ chấm dứt tại đây, sinh mạng của cả hai, hắn hiểu rõ thời điểm lúc đó, một kẻ như hắn, đến sinh mạng của mình còn không đảm bảo, huống chi kéo thêm một người là đệ đệ hay sẽ có thêm một điểm yếu chí mạng là nàng.
Không thể chạm tới, không thể bảo vệ nàng, không thể đem lại hạnh phúc… thà rằng buông tay. Điều đó có thể rất cay nghiệt… nhưng đối với hắn không hề coi là bất công.
Đệ đệ, có thể đã vất vả trốn tránh để sinh tồn, nhưng cũng có thể đã sống tốt hơn hắn, thoải mái hơn hắn, có thể phiêu diêu tự tại hơn hắn, có thể chăm sóc yêu thương người con gái ấy.
Còn hắn, lòng bàn tay này, từ khi sinh ra… đó là vận mệnh của hắn sao?
Có thiên hạ hay không cũng mãi mãi cô độc….
Còn người con gái ấy, trong lòng hắn thật mơ hồ, cảm giác hắn không được phép chạm đến. Bản thân nàng cũng đủ mạnh mẽ rồi, đúng vậy, bây giờ sự bình tĩnh của nàng khi đứng trước hắn đã nói lên tất cả.
…
…
Đối với Vân Anh lúc này, suy nghĩ chỉ còn là đợi Tử Thu trở lại.
Còn Tử Thiên, đối với nàng, trước kia là mê hoặc, mơ hồ, bây giờ là hố sâu ngăn cách, thậm chí cách để nói chuyện như những người quen biết cũng không thể.
Hắn tự làm mình cô độc sao? Trong lòng nàng vốn muốn động lòng, nhưng bản thân hắn cũng không cho phép. Nhưng cớ sao nàng cứ phải xuất hiện trước mặt hắn, cái nghiệt duyên này muốn cắt bỏ cũng không dễ. Giờ hắn như một kẻ tàn phế, đối với nàng giống như một trách nhiệm.
Vân Anh lúi húi dọn dẹp trong kho thuốc, chợt Lý Anh tỷ từ đâu hớt hải chạy vào:
- Vân Anh muội, Đậu Bình vừa gửi đến y xá thuốc và tờ ghi cách trị cho sư phụ, còn kèm theo lá thư này cho muội!
Vân Anh ngạc nhiên đón lấy thư. Không phải y nói sẽ về ngay sao? Tại sao còn gửi thư? Trong lòng nàng đầy hồi hộp, sốt ruột bóc ngay lá thư ra.
Khi nàng nhìn vào bức thư đó, vô cùng ngỡ ngàng:
“ Anh Nhi, từ biệt nàng. Đừng đợi nữa, nàng nhất định không được đi tìm ta.”
Chỉ có duy nhất một câu cỏn con.
- Cái gì? Từ biệt? Tử Thu này, muốn trêu đùa với ta sao?
Trong đầu nàng ngay lúc đó nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa, tức giận, chạy ra hỏi Lý Anh tỷ.
- Lý Anh tỷ, y không về sao, tại sao chỉ có thuốc và thư?
Lý Anh tỷ cũng còn ngỡ ngàng, sau đó giải thích cho nàng: Đậu Bình cũng đã viết thư cảm tạ công dạy dỗ và cáo từ sư phụ, sư huynh, sư tỷ.
Không đâu, nhất định là y đang đùa nàng. Thật khó diễn đạt cảm xúc của nàng lúc này, ấm ức, tức giận nhưng lại vô cùng hỗn loạn. Nàng nhìn lại bức thư, trong lòng tự nhiên dấy lên cảm giác âu lo, bất an tột độ.
Không thể nào là y ra đi đột ngột, lời từ biệt chỉ cỏn con thế này, nàng nhất định không tin. Y còn nói đợi khi y về sẽ nghe câu trả lời của nàng.
Nhưng mà, tại sao lòng nàng lại bất an đến thế, đôi tay nàng run run đọc lại từng chữ trong thư.
Nét chữ, dường như thể hiện ra sự cố gắng lắm để viết… bình thường chữ y rất ngay thẳng, đều và đẹp.
Nét chữ đầu tiên hoen mực, giống như là đặt bút lên giấy rồi còn ưu tư mới viết được…
- Tử Thu… – Đôi môi nàng cũng run rẩy, cùng với cõi lòng hỗn loạn – Thế này là sao chứ?
Không phải đâu, chẳng có lý do gì để y bỏ rơi nàng, nhất định không phải. Nhưng linh cảm của nàng cứ phủ nhận rằng đây không phải là trò đùa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...