Cậu nghĩ nếu lúc mọi chuyện bung bét ra Hoắc Nghênh Chiêu đừng cư xử như vậy có lẽ cậu sẽ không đến mức nghĩ mình như thế.
Có lẽ là do phản ứng của gia đình khiến cậu ta sợ hãi không dám nhận...!Cậu cứ thế mơ mơ hồ hồ bị đẩy hết trách nhiệm lên đầu.
Cậu chưa từng hối hận vì quãng thời gian đó.
Đó thật ra là một trải nghiệm rất đặc biệt đối với một người đã nhận ra tính hướng của mình từ sớm.
Tựa như một người bỗng nhiên biết về SEX, họ bỗng đâm ra tò mò nó như thế nào.
Cậu cũng vậy.
Cho nên cậu không hận Hoắc Nghênh Chiêu, đó là đôi bên ngươi tình ta nguyện.
Cậu vốn không hận cậu ta.
Nhưng bây giờ nghe Trác Mục nói như vậy, cậu không khỏi đâm ra thất vọng, còn oán hận với cái cách cậu ta để cho một mình cậu phải chịu đựng hết mọi thứ.
Cậu đáng phải chịu vậy sao?
"Dương Dương."
Nhạc Dương giật mình, vô thức co rút mấy đầu ngón tay bỗng nhiên bị người nắm lấy.
Là Trác Mục nắm lấy tay cậu trong lúc cậu thất thần.
Anh đang nhìn cậu với ánh mắt đầy quan tâm.
Cậu bất giác cảm thấy tủi thân dễ sợ.
"Dương Dương đừng buồn."
Trác Mục đau lòng khi thấy lông mày cậu nhăn lại, chun chun mũi, anh mềm giọng dỗ dàng, khẽ nắn nắn hai bàn tay cậu.
Tâm lý học có nói những đụng chạm da thịt có thể trấn an tinh thần, anh chưa thử nên không rõ.
Thật ra anh chỉ muốn nắm tay cậu thôi.
"Cuộc sống đầu phải chỉ có những trải nghiệm tốt đẹp.
Đó là những bài học mà không phải nổi ám ảnh.
Bên ngoài xã hội kia có rất nhiều người giống như chúng ta.
Em sẽ không cô độc."
Kết luận kia chắc là sai rồi, mắt em ấy càng đỏ hơn.
Nhưng anh vẫn không buông tay cậu ra.
Anh khẽ đứng dậy, từ trên cao cúi đấu xuống hôn lên chớp mũi cậu một cái.
Anh nhìn cậu sững sốt, quên cả tủi thân.
Anh cười, khẽ kéo tay cậu đứng dậy: "Đi ăn đã nhé."
Lúc này Nhạc Dương mới giật mình nhận ra trời đã tối lắm rồi.
Khắp nơi đều đã lên đèn.
Xung quanh con kênh độc một khung cảnh vắng vẻ.
Trước trường đại học không có nhiều xe cộ chạy vì khu này dân cư khá thưa thớt.
Nhưng phía Tây trường đại học lại có thể nghe được âm thanh của sự náo nhiệt.
Cuộc sống về đêm của đám sinh viên làm sao có thể không náo nhiệt.
"Đi thôi."
Trác Mục khẽ nắm tay cậu kéo đi.
Hai người nhanh chóng rời khỏi khu vực vắng vẻ, đứng dưới ánh đèn đường.
Thời điểm tới gần sự nhộn nhịp kia cậu chợt nhận ra anh vẫn đang nắm tay cậu.
Nhưng trước khi cậu cảm thấy hoảng hốt vì sợ người ta nhìn thấy thì anh đã buông tay ra rồi.
Cậu nghe anh nhỏ giọng buồn buồn nói: "Hi vọng cả thế giới chỉ có hai chúng ta thôi."
Như vậy anh có thể thoải mái nắm tay em.
Nhạc Dương sững sốt mất giây sau đó lại bất giác muốn cười.
Tâm tình tốt, cậu bật thốt lên một câu bông đùa theo: "Thế giới chỉ có hai người đáng sợ lắm."
Lần này đổi thành Trác Mục sững sốt, sau đó anh bật cười lên.
Cậu cũng cười.
Sâu trong nội tâm có cái gì đó vỡ vụn ra, tan biến.
Ở thế giới ngoài kia có rất nhiều người giống chúng ta, có anh...!Cho nên em sẽ không cô đơn đúng không?
"Dương Dương, cậu đi đâu rồi hả? Bọn tôi sắp ăn xong rồi này!"
Nhạc Dương có chút chột dạ nghe Hà Du rống ở bên kia.
Cậu bất giác khẽ nhìn qua người bên cạnh, lúc chạm vào ánh mắt mang theo ý cười của anh thì rụt về, nói với điện thoại: "Nếu các cậu ăn xong rồi thì đừng chờ tôi nữa.
Tôi đi ăn với bạn."
"Cậu ta là ai thế? Từ xa tới tìm cậu hả?"
Giọng điệu tò mò của Hà Du truyền qua.
Nhạc Dương liếc trộm người bên cạnh một cái rồi bất giác nhỏ giọng đáp lại: "Không xa, ở Hoa Kinh bên kia, chỉ là cũng không thể để anh ấy về như vậy được."
"Lớn hơn chúng ta hả?"
"Ừm."
"Vậy cậu đi với anh ta đi.
Không có chuyện gì là được."
"Cậu cảm thấy có thể có chuyện gì?"
"Tại lúc nãy nhìn cậu không được bình thường đó."
"Tôi không sao, chỉ hơi giật mình thôi."
"Ẩy, chuyện riêng của cậu tôi không tiện hỏi.
Được rồi, cậu đi ăn đi, không cần lo cho bọn tôi."
"Xin lỗi, lần sau sẽ mời các cậu lại."
"Nói gì vậy! Được rồi, tôi cúp đây."
Nhìn điện thoại đã ngắt kết nổi, Nhạc Dương thở ra một hơi.
Bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có ánh mắt nhìn mình, cậu vô thức quay đầu qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Dương tự nhiên cảm thấy xấu hổ như vừa bị người bắt quả tang làm chuyện xấu.
Cậu hắng giọng giả vờ tỏ ra tự nhiên hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
"Anh ở bên kia, có từng qua bên này ăn chưa?"
Nói là bên kia bên này, thật ra cũng chỉ cách nhau một con kênh thôi.
Cả khu vực này tập trung khá nhiều trường đại học trọng điểm, gọi chung là làng đại học.
Riêng khu ăn uống không chỉ có một cái, chỉ vì phục vụ cho nhu cầu của đám sinh viên.
"Anh không thường đi nhưng từng đi rồi.
Bên này có một quán đồ nướng vừa lớn vừa ngon, nếu đi đông người bọn anh sẽ đến đó."
Nhạc Dương gật gù.
Cậu biết cái quán đó.
"Bạn của em ăn xong rồi à?"
Anh bỗng nhiên hỏi.
Nhạc Dương gật đầu: "'Cũng không tiện dẫn anh đi ăn với họ."
Anh mỉm cười: "'Sao lại không tiện?"
".."
Cậu có cảm giác anh lại muốn chọc cậu nữa, cho nên cậu mím môi không đáp lại, chỉ cắm đầu đi thẳng vào khu ăn uống.
Trác Mục cười đuổi theo.
"Sợ họ phát hiện ra hay là cảm thấy anh không có lập trường để gặp bạn bè của em?"
Nhạc Dương bối rối, vô thức tăng nhanh bước chân.
Kết quả là xém tí tông vào người ta.
Trác Mục bất đắc dĩ kéo cậu lại kịp thời, thở dài nói: "Không trêu em nữa là được."
Nhạc Dương xấu hổ mím môi trừng anh một cái.
Đổi lại một cái cười ẩn ý của anh, cậu lại không dám đối diện, quay đầu đi tiếp.
(2°
Cậu biết anh không phải chỉ muốn trêu chọc cậu.
Lúc nãy họ chỉ lo nói chuyện về tính hướng, cậu cũng bất giác quên mất mối quan hệ còn chưa rõ rằng giữa họ.
Bây giờ bị anh nhắc đến như thế...!Cậu ngại đến mức không biết nên đáp lại thế nào.
Nhưng nhất định không phải muốn gạt bỏ anh.
Họ có thể xem là đồng thời thích nhau, sau khi đã giải khai khúc mắc rồi thì càng thuận lý thành chương đến với nhau thôi.
Chưa kể cậu lấy gì để từ chối một người đàn ông đẹp trai như vậy, quá vô lý.
Chỉ là anh dùng ngữ khí trêu chọc đi hỏi cậu khiến cậu xấu hồ...!Không biết, cậu mặc kệ.
Bây giờ cậu không nói tới vấn đề này được.
Cho cậu trốn chút đi.
Bởi vì quá rối bời nên Nhạc Dương không nhận ra tay mình còn đang bị nắm lấy.
Đến lúc cảm thấy mình bị kéo lại cậu mới giật mình.
Bên tai đã nghe giọng nói bất đắc dĩ của anh: "Em đến đây đi dạo đấy à?"
Nhạc Dương ngượng chín mặt.
"Được rồi, anh muốn ăn cái này."
Anh không có tiếp tục trêu chọc cậu mà vừa nói vừa chỉ vào một quán ăn.
Nhạc Dương bất giác nhìn theo tay anh, rồi nhìn thấy một quán mì trộn.
63
"Mì trộn à.."
Hai người cũng nhau đi vào quán mì trộm.
Bên trong quán không hề vắng.
Lúc họ vào chỉ còn hai bàn nhỏ nắm ở vị trí khuất, vừa hay lại đúng ý họ.
Khi vào Nhạc Dương mới để ý trong này không chỉ có mì mà còn có miến, còn có cả món trộn Tứ Xuyên.
Cứ cái gì trộm được là đều có bán.
Bên trong quán toàn mùi sa tế, mùi tương dấm trộn chung, nghe mà chảy nước miếng.
Trác Mục tự gọi cho anh một bát mì trộn đặc biệt.
Cậu còn không biết trộn đặc biệt là trộn thế nào, lúc nó được đưa ra cậu mới hiểu.
Một tô to với đủ các loại topping, miễn có thể cho vào đều cho hết, khiến cậu hoài nghi anh có ăn hết được không.
Trác Mục thấy cậu cứ nhìn vào tô của anh thì cười hỏi: "'Sao vậy? Muốn đổi không?"
Nhạc Dương lắc đầu nguầy nguậy.
Nhìn lại tô mì của mình là loại thường, có rau, có trứng, có thịt bò cùng đồ chua, rất tiêu chuẩn.
Tiêu chuẩn là được rồi, cậu ăn đâu có hết cái tô mì to như vậy.
Sự thật đã chứng minh Trác Mục có thể ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...